Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Khí Thế Giao Đấu, Cùng Tông Sư Đánh Cờ

Chương 39: Khí Thế Giao Đấu, Cùng Tông Sư Đánh Cờ


“Khương Thượng ra mắt Trần tông sư, ngọn gió nào đưa ngài đến Đúc Kiếm Sơn Trang chúng ta vậy?” Chừng một khắc sau, Khương Thượng dẫn theo vài vị Khương gia trưởng lão vội vàng đi ra, khom người chào hỏi.

“Ha ha, thiếu chủ của quý trang danh liệt Tiềm Long Bảng thứ bốn mươi chín. Trần mỗ trong lòng ngưỡng mộ liền lặn lội đường xa đến đây chúc mừng”

“A, Tiểu Ly lên Tiềm Long Bảng rồi?” Cả Khương Thượng lẫn đám trưởng lão sau lưng đều giật mình kinh ngạc.

“Khương trang chủ không biết việc này?” Trần phu tử nghi hoặc.

Khương Thượng cười khổ nói: “Mấy hôm nay công việc trong sơn trang bận rộn, tại hạ chưa có thời gian chú ý tới tin tức bên ngoài...”

“Ha ha, vậy thì không trách!” Trần phu tử cười nhẹ, từ trong ống tay áo lấy ra một cuộn giấy đưa ra phía trước.

Khương Thượng tiếp nhận cuộn giấy, cúi đầu chăm chú xem xét, lúc nhìn thấy danh tự của Khương Ly nằm ở vị trí thứ bốn mươi chín, sắc mặt vừa vui mừng, vừa tự hào, lại có chút lặng lẽ, phức tạp, trăm mối cảm xúc xen lẫn cùng nhau, hồi lâu, hắn mới thở dài một tiếng:

“Khương gia chúng ta rốt cuộc ra một vị kỳ lân nhi tử”

Hai người khách sáo vài câu, liền đi bộ vào trong sơn môn.

Vừa vào Đúc Kiếm Sơn Trang, Trần phu tử bình thản đánh giá xung quanh, trong ánh mắt lộ ra một tia kinh dị.

Mà lão Hoàng đứng ở phía sau, thì trực tiếp thất thố.

“Thiên địa nguyên khí thật nồng đậm…”

Hai người đều là võ đạo cao thủ, từ lâu đã bách mạch tương thông, có thể rút lấy thiên khí mà tu luyện. Cho nên bọn họ đối với thiên địa nguyên khí cực kỳ mẫn cảm.

Do tác dụng của Hỏa Linh Đại Trận, nồng độ thiên địa nguyên khí trong sơn trang, dày hơn bên ngoài gấp ba lần. Vì thế, bên trong sơn trang và bên ngoài, mặc dù chỉ cách một lớp kết giới, lại giống như hai thế giới khác nhau vậy.

Sự tương phản ấy, đừng nói võ đạo cao thủ, coi như người bình thường cũng có thể cảm nhận ra.

Đoàn người chậm rãi dẫm trên mặt đường đá xanh hướng về phía lầu các ở dưới vách núi mà đi tới. Lúc bước qua diễn võ trường, Trần phu tử khẽ dừng chân, lơ đãng nhìn qua từng tốp Đông Ly Vệ đang miệt mài thao luyện, sắc mặt lần nữa hiện lên một vệt kinh ngạc, khẽ vuốt chòm râu dưới cằm, như có điều suy nghĩ.

“Khương trang chủ, Trần mỗ dự định trông thấy Khương tiểu hữu trước tiên, chẳng hay Khương tiểu hữu ở đâu?”

Khương Thượng nghe vậy, cũng không ngoài ý muốn mà cười nói:

“Trần tông sư đến thật đúng lúc, sáng nay TIểu Ly vừa mới xuất quan, hiện tại hẳn là đang ở trong tiểu viện. Trần tông sư muốn gặp hắn, liền để tại hạ dẫn ngài đi ”

“Làm phiền Khương trang chủ”

“Không phiền, không phiền!” Khương Thượng cười ha hả, sai phái mấy gã trưởng lão về trước. Chính mình dẫn theo Trần phu tử cùng lão Hoàng đi hướng tiểu viện của Khương Ly.

…….

Tiểu viện của Khương Ly nằm ở phía đông Đúc Kiếm Sơn Trang.

Xung quanh tường viện trồng đủ loại hoa cỏ. Đây là sở thích của Lục Liễu cùng Hồng Miên, Khương Ly chưa từng quản lý.

Phía sau biệt viện khoảng cách chừng bảy tám trượng là một hồ nước ngọt trong vắt, hai bên bờ hồ trồng một vườn hoa mai.

Mà bên cạnh hồ, dựng đứng một cái đình hóng gió, nửa nổi ở trên mặt nước.

Trong đình hóng gió, Khương Ly tay trái xách bầu rượu, tay phải cầm lấy một quân cờ, đang lặng lẽ chơi một mình.

Ở bên kia, Lục Liễu cùng Hồng Miên đang say sưa luyện kiếm, thân hình các nàng lả lướt như chim hoàng yến, mỗi chiêu mỗi thức đều cực kỳ ưu mỹ, nhưng dấu diếm bên trong lại là vô tận sát cơ.

Đúng lúc này có tiếng hô lớn, mang theo cuồn cuộn nội khí vang vọng bốn phía truyền đến:

“Văn Viện Trần Trường An, đến đây bái sơn”

“Ừm” Đang suy nghĩ nước cờ Khương Ly bị âm thanh đó làm phiền, khẽ nhíu mày, ngước đầu nhìn ra bên ngoài sơn môn. Tiếp theo hắn liền đặt quân cờ xuống bàn, cười nhẹ nói với hai nữ:

“Có khách quý tới chơi, các ngươi mau đi ra cửa tiểu viện, mời người ta vào đây”

“Dạ” Hai nữ thu hồi vũ khí, nhấc chân chạy ra tiền viện.

Các nàng chờ đợi chốc lát, liền nhìn thấy có ba người từ phương xa tới gần. Dẫn đầu là trang chủ Khương Thượng, bên cạnh ông ta là một người đàn ông mặc nho sam, cùng một lão đầu tóc bạc.

Lúc ba người đến nơi, Lục Liễu cùng Hồng Miên vội vàng chắp tay:

“Gặp qua trang chủ”

Tiếp đó hướng về phía Trần phu tử khách khí bảo:

“Công tử nói có quý khách đăng môn, để chúng nô tỳ tới đây mời”

“Trần phu tử đi theo chúng ta!”

“Cái giá thật lớn” Lão Hoàng đứng ở đằng sau thấy lão gia nhà mình đến thăm, Khương Ly lại chỉ sai phái hai gã tỳ nữ ra tiếp đón, quả thực ngạo mạn vô cùng.

Trần phu tử là ai, đường đường là tứ phẩm tông sư, ở Thanh Hà Quận, thực lực có thể xếp thứ một thứ hai. Hơn nữa, Trần phu tử còn có một thân phận khác, chính là đệ tử thứ bảy của á thánh Trương phu tử.

Văn Viện Trương phu tử, trấn áp Đại Ngụy miếu đường ba mươi năm, người nào không biết, kẻ nào không hay. Mà đệ tử của hắn, thân phận là cao quý cỡ nào.

Cho nên Trần Bình An mặc dù chỉ là tứ phẩm vũ tông, nhưng tam phẩm vũ vương nhìn thấy hắn, cũng phải khách khí ba phần. Hiện tại lại bị đối xử như vậy, lão Hoàng vui vẻ mới lạ.

Trái ngược với lão Hoàng, Trần phu tử sắc mặt bình thản, đánh giá hai nữ một chút, ôn hòa nói:

“Vậy làm phiền hai vị cô nương!”

Ba người dưới sự dẫn đường của Lục Liễu cùng Hồng Miên xuyên qua ngập tràn hoa cỏ tiền viện, rốt cuộc đi tới khoảng sân rộng ở phía sau.

Trần phu tử bước trên con đường nhỏ, ngước mắt nhìn về phía rừng mai. ánh mắt thâm thúy lấp lóe vài lần, nụ cười trên mặt càng thêm nồng nặc.

Bên trong đình hóng gió, Khương Ly ngồi ở bên bàn đá, vẫn đang khổ tâm nghiên cứu nước cờ.

Chợt có tiếng bước chân dồn dập tới gần, Khương Ly ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần phu tử. Trần phu tử cũng nhìn thấy hắn, hai ánh mắt va chạm vào nhau.

"Thần quang nội liễm, thân thể vô lậu, người này gần như ngưng tụ ra hoàn chỉnh kim thân, là một vị tông sư cảnh đỉnh phong."

Khương Ly vừa liếc mắt, liền nhìn ra tu vi của đối phương, khóe miệng hơi nhếch lên, đứng dậy chắp tay nói.

“Trần tông sư đại giá quang lâm, vãn bối bởi vì bận bịu công việc mà không thể tiếp đón kịp thời, tại đây xin hướng về phía tông sư bồi tội”

Trần phu tử vuốt râu nở nụ cười, tròng mắt lóe lên kim quang.

Ầm ầm

Nguyên bản lơ lửng trên không trung thiên địa nguyên khí, phảng phất hóa thành đại sơn nguy nga, lại như thiên địa ép xuống.

Ông ta một bên quan sát Khương Ly, một bên chầm chậm mở miệng:

“Thiên địa hữu chính khí,

Tạp nhiên phú lưu hình.

Hạ tắc vi hà nhạc,

Thượng tắc vi nhật tinh.

Ư nhân viết hạo nhiên,

Bái hồ tắc sương minh”

Lời vừa nói xong, giữa thiên địa bỗng nhiên xuất hiện một luồng hạo nhiên chính khí hướng về phía Khương Ly mà áp bách tới.

Áp lực kinh khủng, làm cho mấy người Lục Liễu, Hồng Miên, Khương Thượng hô hấp khó khăn.

Bên trong đình, Khương Ly cười nhạt, đối mặt với ngập trời khí thế, lại không coi vào đâu.

Hắn nâng tay, ngón giữa ngón trỏ kẹp lấy một hạt cờ đen.

Đối diện với đầy trời hạo nhiên chính khí, bỗng nhiên hạ xuống một nước cờ.

Mà quanh thân Khương Ly đồng dạng phóng xuất ra một luồng khí thế mạnh mẽ.

Khí thế vừa hiện, bên người Trần phu tử Hoàng lão đầu cùng Khương Thượng bỗng nhiên sắc mặt đỏ lên, đăng đăng lùi về phía sau mấy bước.

“Cái gì!”

Kinh dị nhất phải kể đến lão Hoàng. Lão ta mặc dù lấy thân phận nô bộc đi theo Trần phu tử, nhưng thực lực chân thật lại là ngũ phẩm vũ tướng.

Chính mình một vị ngũ phẩm vũ tướng, lại bị khí thế của Khương Ly đẩy lùi, sao mà không kinh hãi.

Càng kinh hãi hơn, là khí khí thế của Khương Ly và Trần phu tử va chạm vào nhau, hình thành một cái vòng tròn chân không, không người có thể tới gần.

Khương Thượng, lão Hoàng nổi lòng chập chùng sóng lớn khó bề bình phục, mà Lục Liễu cùng Hồng Miên thì hai mắt lóe lên ngôi sao nhỏ.

Thời gian từng phút trôi qua, bầu không khí dần dần ngưng trệ.

Trần phu tử vừa gặp mặt liền đọc thơ giương hạo nhiên khí, mà Khương Ly thì mượn quần cờ làm thế chống lại.

Hai người va chạm, lại lực lượng ngang nhau.

Trần phu tử là tông sư đỉnh phong, tọa trấn ở Thanh Hà Thành mười năm, ép cho Thái Thú Đặng Kinh không dám động binh.

Hơn nữa, hắn là đệ tử của Trương phu tử, học được một phần bản lãnh chân truyền, nhiều năm trước từng tu luyện ra hạo nhiên chính khí. Hạo nhiên chính khí vừa ra, cho dù là võ đạo tông sư cũng phải bị trấn áp.

Mà Khương Ly, đối mặt với hạo nhiên chính khí của hắn, lại thản nhiên như không, đây mới là điều khiến cho những người ở đây hết sức kinh ngạc.

Khương Thượng chăm chú nhìn Khương Ly, tầm mắt vui mừng xen lẫn phức tạp.

Lục Liễu cùng Hồng Miên thì cầm chặt hai tay, vẻ mặt đầy kích động.

Còn lão Hoàng thì cười khổ không thôi, oán niệm ban đầu đối với Khương Ly sớm đã tan thành mây khói.

Chừng nửa khắc sau, áp lực bao phủ giữa thiên địa bỗng nhiên biến mất.

Hạo nhiên chính khí tán đi, mà uy áp trên người Khương Ly cũng dần dần tan biến.

“Haha quả nhiên là tuổi trẻ tài cao” Trần phu tử nở nụ cười.

Khương Ly cũng nhếch miệng cười khẽ, đứng dậy vươn tay:

“Mời Trần tông sư”

Trần phu tử gật đầu, cất bước đi tới bên trong đình hóng gió.

Đưa mắt nhìn hồ nước trong vắt, nhìn bốn phía rừng mai, cuối cùng nhìn xuống bàn cờ đang bày dở dang ở trên bàn đá, vuốt vuốt sợi râu, phất áo ngồi xuống đối diện.

Khương Ly từ bên ghế, lấy tới một vò rượu, đẩy đến trước mặt ông ta, nhàn nhạt nói:

“Rượu này tên là Xích Hồng. Màu đỏ như máu, lúc đổ vào chén giống như ánh mặt trời vừa mọc buổi sáng. Vãn bối từ Thanh Hà Thành mua tới”

Trần phu tử gật đầu, cầm lấy vò rượu, bỏ đi lớp bùn bọc ở phía trên, ngửa đầu uống một ngụm lớn:

“Rượu ngon, Trần mỗ sống ở Thanh Hà Thành mười năm, lại chưa từng nghe tới tên của loại rượu này, thực là phí của trời”

“Ha ha” Khương Ly cười lắc đầu, chỉ tay xuống bàn cờ hỏi:

“Trần tông sư đánh với vãn bối một ván vờ được chứ?”

“Uống rượu, đánh cờ, loại chuyện này ta thích haha” Trần phu tử ngửa đầu cười to.

Lát sau, tiếng quân cờ rơi xuống bàn liên tiếp vang lên.

Hai người một bên đánh cờ, một bên uống rượu, một bên trò chuyện thiên văn địa lý.

Trên mặt hồ thoảng qua cơn gió nhẹ, mang theo thiên địa nguyên khí mát lạnh lòng người

Thấp thoáng, một ván cờ kết thúc.

Trên bàn cờ bày đầy quân cờ đen trắng, Khương Ly có chút tiếc nuối, đem quân cờ đen ném về trong hộp, phiền muộn nói:

“Kỳ nghệ của tông sư tinh xảo, vãn bối cam bái hạ phong”

Trình độ đánh cờ của hắn, từ trước nay vốn đã không tốt, thua trận ngược lại là chuyện bình thường.

Trần phu tử thì xách lấy vò rượu, lắc lắc đầu bảo:

“Không phải Trần mỗ tự cao, toàn bộ Đại Ngụy Vương Triều, kỳ đạo một đường có thể chiến thắng ta vẻn vẹn năm sáu người. Khương tiểu hữu đánh được như vậy, đã khiến cho ta lau mắt mà nhìn. Chỉ sợ chẳng bao lâu nữa, kỳ nghệ của ngươi tiến lên một bước, Trần mỗ lại không phải đối thủ của ngươi”

Khương Ly ngửa đầu uống rượu, không đáp.

Chương 39: Khí Thế Giao Đấu, Cùng Tông Sư Đánh Cờ