Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 41: Bố Hải Khẩu Tào Uyển Thanh, Hồng Nhan Bảng Thứ Mười Tám

Chương 41: Bố Hải Khẩu Tào Uyển Thanh, Hồng Nhan Bảng Thứ Mười Tám


Đại Ngụy Vương Triều chia thành Cửu Châu theo thứ tự là Thanh Châu, Hoan Châu, Giao Châu, Thượng Châu, Kinh Châu, Vũ Châu, Thiên Châu, Hùng Châu và Ung Châu.

Vị trí hiện tại của hắn là Thanh Châu, Thanh Hà Quận.

Thanh Châu có hết thảy sáu cái quận lớn nhỏ khác nhau. Bao gồm Ngọc Hà, Tử Hà, Xích Hà, Thanh Hà, Hồng Hà, Kim Hà. Về mặt diện tích, Thanh Hà Quận xếp hạng thứ ba, nhưng về thực lực tổng hợp, thì lại xếp ở vị trí cuối cùng.

Đương kim thiên hạ, có thể tính toán là thế lực nhất lưu, yêu cầu phải có một vị tam phẩm Vũ Vương tọa trấn. Mà toàn bộ Thanh Hà Quận chỉ có hai vị tứ phẩm tông sư thôi.

Năm quận còn lại, nhiều thì sở hữu vài ba vị Vũ Vương, ít thì một vị, trong đó thực lực mạnh nhất phải kể đến hai quận là Tử Hà cùng Xích Hà.

Tử Hà Quận là đại bản doanh của một trong chính đạo lục tông, Thanh Dương Kiếm Tông, đây cũng là chỗ tông môn mà biểu tỷ của hắn Khương Tuyết đang tu luyện.

Còn Xích Hà Quận thì lại là đất phong của một trong bát đại thế gia tại Đại Ngụy Vương Triều, Dương thị. Đương nhiệm châu mục của Thanh Châu, Dương Minh Công, chính là tộc nhân của gia tộc này.

Bất kể là Thanh Dương Kiếm Tông hay Xích Hà Dương thị đều được xếp vào hàng nhị phẩm thế lực, có nhị phẩm Vũ Tôn tọa trấn, nội tình hùng hậu.

Không tính đến bên ngoài, chỉ tính riêng Thanh Hà Quận cương vực cũng đã cực kỳ rộng lớn, bao gồm tám cái phủ và năm tòa thành trì.

Tám phủ theo thứ tự là Bố, Hải, Tĩnh, Tế, Giang, Bình, Thanh, Hà.

Năm tòa thành trì theo thứ tự là Thanh Hà Thành, Vũ Dương Thành, Bình Thành, Ngân Giang Thành cùng Bố Hải Thành.

Thanh Hà Thành hắn từng đi qua một lần, chính là quận thành của quận Thanh Hà.

Vũ Dương Thành nằm ở dưới chân Vũ Dương Sơn Mạch, chịu sự quản hạt của Vũ Dương Tông.

Bình Thành nằm ở Bình phủ, do mấy cái lục phẩm thế lực cộng đồng chưởng khống.

Còn lại Bố Hải Thành và Ngân Giang Thành thì nằm ở Bố Hải Khẩu, trực thuộc Tào Bang.

Bố Hải Thành tọa lạc ở trung tâm của Bố Hải Khẩu, là một tòa thương thành cực kỳ phát đạt. Nơi đây dân cư đông đúc, khách hành thương qua lại không ngớt.

Phần lớn đơn hàng của Đúc Kiếm Sơn Trang sẽ thông qua nơi này, mượn nhờ bến tàu vận chuyển đi các châu quận khác.

Bố Hải Thành cũng là chỗ mà Khương Ly dự định ghé thăm.

“Bố Hải Thành nằm ở sát sông Ngân Giang, cùng Ngân Giang Thành nối thành một mạch, xem như nút thắt đường thủy của toàn bộ quận Thanh Hà. Kẻ nào chiếm được vùng đất ấy, liền sẽ nắm giữ một phần ba thủy đạo của Thanh Châu. Hơn nữa Bố Hải Khẩu bao quát một vùng đồng bằng rộng lớn, hằng năm cung cấp hơn phân nửa lương thực cho mấy quận lân cận, cộng thêm dân cư đông đúc, quả thực là một vị trí chiến lược”

Hắn hơi suy nghĩ đôi chút, rồi bật cười lắc đầu, chầm chậm dẫm trên đường đất hướng về phương xa mà đi.

Rừng núi vắng vẻ, Khương Ly bất ngờ dừng lại nghiêng đầu nhìn sang bên lề đường. Nơi đó có một bộ thi thể, trên thân mặc một bộ nho bào cũ nát, bên cạnh là một cái gùi gỗ đã rách tứ tung, đựng mấy quyển sách. Nhìn bộ dạng thì là một gã thư sinh.

Trên cổ thư sinh có một vết cắt, máu tươi còn chưa kịp khô, hẳn là vừa c·h·ế·t chưa được bao lâu.

“Xem chừng là bị cướp đường đi” Khương Ly thở dài, đoán ra nguyên nhân cái c·h·ế·t của đối phương.

Trong lòng không khỏi nghĩ đến Trần Bình An, cùng với vị Trương phu tử kia. Nho gia tu thân, tề gia trị quốc, bình thiên hạ. Nho sinh mặc dù cổ hủ, giáo điều, nhưng trong lòng lại một mực suy nghĩ cho bình dân bá tánh.

“Gặp nhau coi như hữu duyên, Khương mỗ liền giúp ngươi mồ yên mã đẹp”

Nói xong, Khương Ly lấy ra Xuân Thu Kiếm, ở bên vệ đường đào một cái huyệt nhỏ, đem xác thư sinh ném xuống, đắp đất lên.

Chốc lát, một cái phần mộ sơ sài đã hoàn thành.

Vì không rõ tên tuổi của đối phương là gì, Khương Ly cũng không làm bia mộ, mà chỉ hướng về phía phần mộ vô danh chắp tay một cái, dự định tiếp tục đi đường.

Bước đi được vài bước, hắn nhíu nhíu mày, xoay người trở lại xách lên gùi gỗ, đeo ở sau lưng.

Đi đường thêm vài canh giờ, hắn thấy rất nhiều võ giả bình thường, cưỡi ngựa, hò hét phóng qua. Những người này cũng chẳng thèm để ý đến Khương Ly đang đi trên đường.

Mỗi lần có ngựa chạy qua, thì sẽ tạo ra một đám bụi đất. Khương Ly cũng không thèm để ý, phủi phủi bụi bặm ở trên người xuống, rồi tiếp tục cất bước. Chẳng qua lần này hắn vừa đi được một đoạn không xa, đột nhiên từ phía sau truyền đến một tiếng hét lớn:

“Tránh đường!”

Cùng lúc này, một cơn cuồng phong từ phía sau đánh tới, Khương Ly hơi nghiêng người, thấy một con tuấn mã đen bóng, gần như áp sát vào người hắn rồi phóng qua. Ngay sau đó, lại có rất nhiều tuấn mã, ầm ầm phóng tới.

Trong đám đó có một con sắp đâm vào Khương Ly. Đúng lúc này, người thanh niên ngồi trên ngựa lập tức kéo cương. Chỉ nghe thấy tiếng ngựa hí dồn dập. con ngựa giơ cao hai chân trước, chạy lệch qua bên cạnh.

Sau khi chạy lên trước vài bước, con ngựa mới ngừng lại, người thanh niên kia trừng to mắt, vung roi ngựa trên tay, giống như muốn vụt vào đầu Khương Ly, rồi hét lên:

“Ngươi mù hay sao thế?”

Khương Ly nhướng mày. Nhưng khi cái roi kia vung xuống, một người đàn ông trung niên ở bên cạnh thúc ngựa chạy lên, vung tay nắm lấy roi ngựa, bất mãn nói:

“Lý Tứ! Ngươi muốn thể hiện uy phong sao?”

Thanh niên kia hừ nhẹ, thu roi ngựa về, nhìn Khương Ly một cái thật hung tợn, rồi giật cương ngựa, chạy đi. Người đàn ông trung niên cũng chẳng thèm nhìn đối phương một cái, xoay người nhìn Khương Ly, ôm quyền nói:

“Tiểu ca! Vừa rồi làm ngươi hoảng sợ. Ta có chuyện quan trọng, xin thứ lỗi!”

Khương Ly lắc đầu nói:

“Không sao!”

Nói xong, hắn lại phủi đất trên người xuống. Trong mắt vị đàn ông trung niên tỏ ra kinh ngạc. Gã thấy Khương Ly cũng chỉ là một người bình thường, không có vết tích của kẻ luyện võ. Nhưng sự can đảm của hắn, lại có chút hơn người. Người đàn ông trung niên nhìn kỹ Khương Ly một lượt, cười nói:

“Tại hạ là Tào Hồng. Con đường này chỉ có một phương hướng, là đi Bố Hải Khẩu. Không biết tiểu ca đây muốn đi Bố Hải Khẩu làm gì?

Nói xong hắn đưa mắt nhìn gùi sách sau lưng Khương Ly, cảm thấy kỳ lạ nói:

“Tiểu ca là thư sinh sao?” Khương Ly cũng không giải thích, mà gật đầu.

Người đàn ông trung niên mỉm cười, lại ôm quyền, rồi xoay người lên ngựa. Tay trái vỗ lên lưng ngựa, khiến nó hí lên một tiếng, không phải chạy về phía trước, mà phóng về phía sau.

Khương Ly ngoảnh lại nhìn, ở sau mười dặm, có một đội xe ngựa, đang chậm rãi tiến lên.

Nửa canh giờ sau, đội ngũ xe ngựa kia mới xuất hiện phía sau Khương Ly. Bốn phía xe ngựa có khoảng ba mươi gã đàn ông cưỡi tuấn mã. Đám người này hai mắt lấp lánh tinh quang, huyệt thái dương nhô cao, rõ ràng đều là cao thủ trong chốn võ lâm.

Tào Hồng đang ở bên một chiếc xe ngựa, thò đầu vào nói chuyện với người ngồi bên trong.

Con đường khá rộng, nhưng bởi vì đám Tào Hồng dàn hàng mà đi, nên sau khi nhìn thấy xe ngựa, Khương Ly phải đứng lại ở ven đường.

Bỗng nhiên lúc này, từ đằng sau vang lên một trận tiếng ngựa hí dồn dập, khói bụi ngập trời.

Tiếp theo từ phương xa xuất hiện đoàn nhân mã khoảng chừng trăm người hùng hổ phóng ngựa tới, thoáng cái liền đem đám Tào Hồng vây ở chính giữa.

Dẫn đầu đoàn nhân mã là một người đàn ông cao to, bộ ngực để trần cơ bắp gồ ghề, sau lưng đeo hai thanh rìu lớn.

Những kẻ còn lại đều mặt mày hung ác, trong tay cầm đủ loại vũ khí khác nhau, nhìn qua hiển nhiên là một bang thổ phỉ.

Đám người Tào Hồng bị vây ở chính giữa, vội vàng rút ra vũ khí, nhìn chằm chằm xung quanh.

Tào Hồng sắc mặt âm trầm, cưỡi ngựa đi lên phía trước, lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông dẫn đầu,cao giọng hỏi: “Các vị là ai?”

Người đàn ông toét miệng cười, để lộ hàm răng vàng khòe, dữ tợn đáp: “Trại chủ Dã Trư Trại, Cừu Nhân Cửu”

“Kim Hà Thập Tam Trại?” Tào Hồng nghi ngờ nói.

“Chính xác”

“Tào Bang chúng ta cùng Kim Hà Thập Tam Trại trước nay nước giếng không phạm nước sông, các ngươi vô duyên vô cớ chặn đường chúng ta, là có ý gì?”

“Khặc khặc khặc” Cừu Nhân Cửu cười gằn, một đôi mắt nham hiểm xoi mói về phía xe ngựa ở phía trung tâm, âm u nói: “Bang chủ Tào Bang Tào Vũ Sinh dưới gối không có con trai, chỉ có một nữ nhi tên là Tào Uyển Thanh. Tào Uyển Thanh từ nhỏ căn cốt yếu đuối, không thích hợp tu luyện võ công. Nhưng trí thông minh tuyệt đỉnh, tài kinh thương càng thế gian hiếm có. Chấp chưởng Tào thị thương hội ba năm, liền đem Tào thị thương hội mở rộng mười mấy lần. Hơn nữa Tào tiểu thư mỹ mạo có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành, hai năm trước được ghi tên Hồng Nhan Bảng thứ mười tám”

“Đại trại chủ chúng ta đối với nàng ái mộ đã lâu, nên hôm nay sai phái Cừu mỗ đến đây, muốn mời Tào tiểu thư đi Kim Hà Quận một chuyến”

“Phi! Một đám thổ phỉ lại dám để mắt tới tiểu thư nhà chúng ta, thật không biết trời cao đất dày” Bên phía đám người Tào Bang, gã thanh niên tên Lý Tứ nghe thế, khinh thường nhổ một bãi nước miếng.

Những người khác cũng đầy mặt giận giữ, cầm chặt vũ khí, tùy thời chiến đấu.

“Thổ phỉ thì thế nào? Tào Bang các ngươi cũng chiếm lĩnh một phương, bóc lột bá tánh, cùng chúng ta có gì khác nhau!” Cừu Nhân Cửu cười gằn, mỉa mai đáp, tiếp theo hướng về phía xe ngựa ở chính giữa nói vọng tới:

“Tào tiểu thư, hiện tại Cừu mỗ cho ngươi hai sự lựa chọn, một là ngoan ngoãn theo ta trở về Kim Hà Quận, hoặc là lão tử g·i·ế·t sạch đám bọn họ, rồi trói ngươi đem về”

“Mơ tưởng”

“Lý nào lại thế!”

“Vô liêm si”

Đám hộ vệ chứng kiến ngữ khí kiêu ngạo của Cừu Nhân Cửu, từng người tức giận trừng mắt, nhao nhao mắng to.

Mà sắc mặt của Tào Hồng cũng âm trầm chảy nước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cừu Nhân Cửu nói:

“Các ngươi thật dự định cùng Tào Bang chúng ta là địch?”

“Ngươi mẹ nó hỏi thật nhiều!" Cừu Nhân Cửu rốt cuộc hết kiên nhẫn, chợt vung tay quát:

“Bọn tiểu nhân, cho ta g·i·ế·t”

Lập tức gần trăm tên thổ phỉ kẹp lấy chiến mã, lăm lăm đao kiếm phát động tấn công.

Mà bên phía đám bang chúng Tào Bang cũng đồng loạt vung vũ khí lên, giục ngựa lao ra.

Chớp mắt, hai bên người ngựa va chạm vào nhau, máu tươi bắn tung tóe.

Khương Ly đứng ở phía xa xa, bình thản nhìn đám người hỗn chiến, sắc mặt thờ ơ.

Đôi mắt hắn lặng lẽ nhìn về phía chiếc xe ngựa xa hoa được bao bọc bởi đám đông hộ vệ. Cuộc trò chuyện giữa đám Tào Hồng cùng Cừu Nhân Cửu ban nãy hắn nghe rõ mồn một, nên trong lòng cũng tương đối hiếu kỳ, nữ nhân bên trong xe ngựa rốt cuộc là người thế nào.

Lúc này, rèm trước xe ngựa đột ngột kéo lên, từ bên trong đi ra một nữ nhân tuyệt sắc.

Nữ tử dáng người nóng bỏng mà yểu điệu.

Mũi ngọc cao ngất tinh xảo, lông mày sắc bén cho thấy cá tính của nàng tương đối mãnh liệt.

Bờ môi đỏ rực như lửa, khuôn mặt sắc nét như gọt.

Bộ ngực sữa ngạo nghễ đứng thẳng, eo thon một chùm.

Bờ mông căng tròn vểnh lên, hai chân thon dài thẳng tắp.

Quả thực giống như lời của Cừu Nhân Cửu nói, nàng ta xinh đẹp đến tuyệt trần. Ngay cả Khương Ly, tu đạo mấy trăm năm, từng chứng kiến qua không ít mỹ nhân bại hoại, vẫn phải giật mình kinh ngạc.

Chương 41: Bố Hải Khẩu Tào Uyển Thanh, Hồng Nhan Bảng Thứ Mười Tám