Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42: Các Ngươi, Tại Sao Cứ Phải Ép Ta?

Chương 42: Các Ngươi, Tại Sao Cứ Phải Ép Ta?


Nữ tử đứng ở trên xe ngựa, mắt đẹp lẳng lặng quan sát xung quanh, thần sắc bình tĩnh dị thường. Khương Ly có thể cảm ứng được, khí huyết trên người nàng mười phần mỏng manh, không hề có vết tích luyện võ.

Chỉ là khí tràng của nàng lại rất nặng, loại khí tràng đó chỉ những người ngồi ở vị trí cao lâu năm mới có được.

Xung quanh xe ngựa, đại chiến giữa hai phe nhân mã bắt đầu kịch liệt, tiếng đao kiếm v·a c·hạm vào nhau, tiếng ngựa hí, tiếng kêu thảm vang lên liên tục. Thoáng cái máu chảy đầu rơi, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g vương vãi.

Xét về năng lực cá nhân thì đội ngũ bên phía Tào Bang cao hơn một chút, nhưng ngặt nổi đám thổ phỉ của Dã Trư Trại số lượng quá đông, cho nên vừa chiến đấu chừng hai ba khắc, bang chúng Tào Bang đ·ã t·ử v·ong hơn mười người.

Dã Trư Trại mặc dù thiệt hại hai mươi mấy gã thổ phỉ, nhưng số lượng vẫn cực đông đảo. Hơn nữa từng người hung hãn không s·ợ c·hết, khiến cho phía Tào Bang liên tục bại lui.

Nhìn thấy tình cảnh ấy, Tào Hồng sắc mặt nghiêm nghị, biết phe mình khó chống được quá lâu, liền quay đầu với gã thanh niên bên cạnh:

"Trương Tam, ngươi mau dẫn tiểu thư đi trước, lão tử thay các ngươi đoạn hậu!"

"Được" Gã thanh niên tên Trương Tam cũng không dám dây dưa dài dòng, giục ngựa chạy về phía xe ngựa, hô nhỏ.

"Tiểu thư mau đi theo ta!"

Nói rồi cũng không đợi nữ tử hồi đáp, gã vươn bàn tay rắn chắc sang túm lấy thắt lưng của nàng kéo lên ngựa. Nghĩ nghĩ một chút, lại đem gã thị nữ bên cạnh cũng bắt lấy.

Đám hộ vệ dưới sự dẫn dắt của Tào Hồng, hợp lại với nhau mở ra một con đường máu, bảo hộ ba người thoát đi.

Ngay lúc cả ba chuẩn bị tránh khỏi vòng vây, thì chỉ nghe một tiếng cười càn rỡ vọng tới:

"Khặc khặc, các ngươi muốn đi đâu!"

Cừu Nhân Cửu xách hai thành cự phủ thúc ngựa xông tới chặn đường.

"Đối thủ của ngươi là ta!" Tào Hồng gào to, nâng kiếm cùng gã đánh thành một đoàn. Vốn dĩ, tu vi của Tào Hồng là lục phẩm trung kỳ, cao hơn Cừu Nhân Cửu một cảnh giới nhỏ. Nếu là đơn đả độc đấu, còn có thể áp chế đối phương, nhưng bên cạnh Cừu Nhân Cửu có mấy tên thất phẩm vũ sư trợ giúp. Lấy nhiều đánh ít, làm cho hắn cực kỳ chật vật.

Mà ngựa của Trương Tam thì bị chặn đứng ở giữa vòng vây, không thể tiến thêm nửa bước.

Đại chiến tiếp tục diễn ra, thời gian trôi qua, bang chúng Tào Bang càng lúc càng giảm sút, cuối cùng chỉ còn bảy tám người.

Nhìn đến đây, Khương Ly cũng mất đi hứng thú xem kịch vui, cõng lên gùi sách lửng thửng bỏ đi.

Hắn vốn không phải thiếu niên nhiệt huyết mang lòng hiệp nghĩa, nên chẳng định làm anh hùng cứu mỹ nhân cái gì.

Dù sao lần này hắn ra ngoài là để du ngoạn, không cần thiết tự tìm phiền phức.

Chỉ có điều Khương Ly vừa đi được một đoạn ngắn, thì phía sau lưng chợt vang lên tiếng gọi thất thanh:

"Phu quân mau cứu ta!"

Người vừa lên tiếng, không ai khác chính là Tào Uyển Thanh.

"Định kéo ta vào bãi nước đục sao?" Khương Ly cười lạnh lùng, bước chân không khỏi nhanh hơn mấy phần.

"Phu quân, tình nghĩa vợ chồng một hồi, ngươi thật sự thấy c·hết không cứu sao?"

Tào Uyển Thanh lần nữa kêu lên, giọng điệu tràn ngập ai oán, để người ta thấy mà thương.

Khương Ly vẫn như cũ im lặng, tiếp tục cúi mặt đi đường.

Tào Uyển Thanh thấy vậy, sắc mặt lộ ra chút thất vọng rồi nhanh chóng biến mất. Nàng sở dĩ gọi Khương Ly là vớt vát chút hi vọng nhỏ nhoi mà thôi, cũng không thật sự cho rằng hắn sẽ ra tay cứu giúp các nàng. Ai nghĩ nội tâm của Khương Ly lại cứng như sắt đá, rõ ràng thấy c·hết mà không cứu.

Bấy giờ, đám hộ vệ của nàng đ·ã c·hết gần hết, ngay cả gã thanh niên tên Trương Tam cũng b·ị đ·âm mấy kiếm, hơi thở thoi thóp.

Trên chiến trường, chỉ còn mỗi Tào Hồng là đang đau khổ chèo chống. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, chỉ sợ không trụ được bao lâu.

Cừu Nhân Cữu đang dẫn người vây công Tào Hồng, nghe được lời của Tào Uyển Thanh, nhíu mày nghiêng đầu nhìn sang mới phát hiện sự xuất hiện của Khương Ly.

Ánh mắt của gã loé lên vẻ hung ác nói: "Mau bắt thằng kia lại cho ta"

"Tuân mệnh" Lập tức có hai tên thổ phỉ giục ngựa chạy đến, chặn đường Khương Ly.

"Tiểu tử, theo chúng ta đến đây một chuyến"

Khương Ly vẻ mặt bình tĩnh nói:

"Ta cùng không quen bọn họ!"

"Chớ có dài dòng, còn lải nhải, lão tử chém đứt đầu ngươi" Một tên thổ phỉ trợn trừng mắt, hung tợn quát.

Tên còn lại lại thì nâng roi, hướng về phía hắn vụt tới.

Khương Ly thở dài một tiếng, "Khương mỗ đã không muốn gây chuyện thị phi, các ngươi, tại sao cứ phải ép ta?"

Lời vừa dứt, chỉ thấy kiếm quang lấp lóe. Tên thổ phỉ kia còn chưa kịp vung roi đánh xuống, cả người cả ngựa đã bị chẻ thành hai nửa, c·hết bất đắc kỳ tử.

"Ngươi…ngươi…" Gã thổ phỉ còn lại bắt gặp tình cảnh đó, ngẩn ngơ tại chỗ.

Khương Ly lắc lắc đầu, vung nhẹ ống tay áo. Chỉ nghe bịch một tiếng, một cái đầu lâu bay lên trời, máu tươi phun xối xả dưới ánh mặt trời ban trưa, trông cực kỳ chói mắt.

"Cái gì!" Tình cảnh bên này, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Cừu Nhân Cửu hạ lệnh ngừng chiến, quay đầu nhìn chằm chằm Khương Ly, trầm giọng hỏi: " Các hạ là ai..?"

Khương Ly không đáp lời, lửng thửng bước về phía bọn họ.

Mà Tào Uyển Thanh cũng giật mình kinh ngạc, tiếp đó sắc mặt lập tức thay đổi, biểu hiện ra bộ dạng vừa mừng rỡ, lại đau buồn:

"Phu quân, xem ra trong lòng chàng vẫn còn có th·iếp"

Khương Ly cười như không phải cười nhìn nàng một mắt. Nữ nhân này vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng tâm tư lại ác độc như rắn rết. Chẳng trách có thể đem Tào thị thương hội phát triển thần tốc.

Khương Ly đối với dạng nữ nhân như thế mặc dù không nói đến ghét bỏ, nhưng cũng không yêu thích.

Tào Uyển Thanh đón nhận ánh mắt của hắn, lập tức thu hồi dáng vẻ đáng thương, cũng không còn lên tiếng.

Cừu Nhân Cửu gặp Khương Ly không đáp lời, nội tâm nổi nóng, phất tay hạ lệnh:

"G·i·ế·t hắn!"

Lập tức có hơn mười gã thổ phỉ giục ngựa chạy tới, đem Khương Ly vây ở chính giữa. Tiếp đó, đồng loạt vung đao chém loạn.

Khoé miệng Khương Ly hơi nhếch lên tràn đầy mỉa mai, lật tay lấy ra Xuân Thu Kiếm, nhẹ nhàng trảm tới.

Trong sát na kiếm quang tung hoành, mười mấy tên võ giả chưa kịp tiếp cận hắn, đã bị cắt đứt cổ họng, ngã bịch xuống đất.

"Hắn là cao thủ" Cừu Nhân Cửu tầm mắt co rụt, vẻn vẹn một chiêu liền g·iết c·hết hơn mười vị cửu phẩm võ đồ, thực lực như thế, gã tự nhận không bằng.

Hơn nữa, từ trên người của Khương Ly, Cừu Nhân Cửu phát giác được một tia nguy cơ trí mạng, để nội tâm gã bắt đầu xuất hiện ý muốn rút lui.

Cừu Nhân Cửu bước vào giang hồ ba mươi năm, trải qua rất nhiều trận chiến lớn nhỏ, sở dĩ có thể sống đến bây giờ, cũng trở thành trại chủ của Dã Trư Trại, là bởi vì trực giác của gã cực kỳ tinh chuẩn, có thể phát hiện được nguy hiểm mà né tránh.

Hiện tại, từ trên người Khương Ly, Cừu Nhân Cửu lần nữa nhìn thấy nguy cơ sinh tử, tựa hồ chỉ cần gã còn ở lại đây thêm nửa khắc thì gã chắc chắn phải c·hết.

“Mời vị công tử này, xin thủ hạ lưu tình, ban nãy rất có thể là hiểu nhầm” Cừu Nhân Cửu vội vã cao giọng hô.

Khương Ly không đáp lời, chầm chầm chậm đi lên phía trước. Mà theo thân hình của hắn càng áp sát thì trái tim của Cừu Nhân Cửu càng thêm bị đè nén. Gã cắn răng, đột nhiên hướng về cánh tay trái của mình bóp mạnh.

"Rắc!" Trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, xương cánh tay gã bị bóp vỡ làm đôi. Cừu Nhân Cửu cố nén đau xót, hướng về phía Khương Ly ôm quyền nói:

"Vừa rồi là tại hạ lỗ mãng, vô ý gây sự với công tử, mong ngài rộng lượng bỏ quá cho. Cừu mỗ tự phế một cánh tay xem như bồi tội"

Chứng kiến hành động dứt khoát của gã, Khương Ly khẽ dừng bước chân, trong đáy mắt loé lên một tia ngoài ý muốn.

Chỉ là một tên thổ phỉ đầu lĩnh, lại làm việc thiên mã hành không như vậy, thật là hiếm có.

"Nếu đã là hiểu nhầm, thì các ngươi có thể rời đi, nhưng để nàng ta ở lại"

Khương Ly bình thản đáp, đồng thời nâng tay chỉ về phía Tào Uyển Thanh.

"Cừu mỗ hiểu rõ, chẳng hay tôn tính đại danh của ngài là gì?"

"Bản thiếu ngồi không đổi tên, đi không đổi họ, Vũ Dương Tông Diệp Phàm"

"Thì ra ngài là Vũ Dương Tông cao đồ, kính ngưỡng đã lâu, kính ngưỡng đã lâu." Cừu Nhân Cửu khách khí nói một câu, ánh mắt chuyển vòng vòng chẳng biết đang suy nghĩ điều gì, sau đó lớn tiếng hạ lệnh.

"Chúng ta đi!"

Đám thổ phỉ hai mặt nhìn nhau, thấy trại chủ nhà mình đã nói thế, bọn họ cũng không dám chống cự, giục ngựa chạy mất.

Bấy giờ, trên đường chỉ còn lại một đám tàn thi bừa bộn, trong đó có xác nguời lẫn xác ngựa, máu tươi chảy đỏ một đoạn đường.

Đám Tào Bang chỉ còn vài ba người, trong đó Tào Uyển Thanh và gã tỳ nữ là lông tóc vô thương. Gã thanh niên Trương Tam cùng Tào Hồng đều hơi thở thoi thóp.

Bốn người bọn họ, kẻ đứng người ngồi đứng ở giữa chiến trường tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần.

"Uyển Thanh gặp qua Diệp công tử, cảm tạ công tử trượng nghĩa cứu giúp"

Tào Uyển Thanh hồi phục tinh thần trước tiên, hành lễ nói với hắn.

Khương Ly nhếch miệng cười gằn:

"Còn không phải cô nương gắp lửa bỏ tay người hay sao?"

Tào Uyển Thanh nghe thế ngượng ngùng cười một tiếng, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.

Nhưng Khương Ly không ăn một bộ này của nàng, mà đột ngột phóng người tới gần, vươn tay nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ả

Bị bàn tay to ôm lấy, ngửi được mùi vị đàn ông từ trên người hắn, Tào Uyển Thanh vội kêu lên một tiếng duyên dáng, sắc mặt vừa xấu hổ vừa giận giữ hỏi:

"Ngươi làm gì?"

Mà gã tỳ nữ ngồi ở trên lưng ngựa bấy giờ mới hồi phục tinh thần hét toáng lên:

"Ngươi..ngươi mau thả tiểu thư nhà chúng ta ra?"

Khương Ly nhếch miệng cười nhẹ, ghé vào sát tai của nữ tử nói nhỏ, giọng nói lả lướt mang theo một tia tà khí:

"Ban nãy, không phải Tào tiểu thư gọi ta là phu quân ư, bây giờ Diệp mỗ phải hoàn thành chức trách của một người trượng phu chứ!"

Tào Uyển Thanh nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, nội tâm cười khổ không thôi, chính mình vừa thoát khỏi ổ sói, giờ lại chui vào trong miệng cọp.

Chương 42: Các Ngươi, Tại Sao Cứ Phải Ép Ta?