Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 48: Đại Hội Luận Võ
Thiên hạ đại loạn, mười hai đường sứ quân cầm v·ũ k·hí nổi dậy, khiến cho lòng dân bàng hoàng.
Nhưng Khương Ly sau khi nghe được tin tức ấy, lại không cảm thấy quá bất ngờ. Thiên hạ hợp lâu tất phân, phân lâu sẽ hợp, bất kể là ở Đông Hoang hay ở Vũ giới, không có vương triều nào là bất hủ cả.
Trương phu tử có thể ngăn cản loạn thế ba mươi năm, nhưng không thể ngăn cản được cả đời. Đại Ngụy quốc lực sớm đã rỗng tuếch, cộng thêm không có Thiên Nhân cường giả tọa trấn. Làm sao có thể tiếp tục nắm giữ vị trí siêu thoát thế lực của Vũ giới đây?
Thiên hạ này, có rất nhiều kẻ mang theo dã tâm, cũng có rất nhiều người mong muốn Đại Ngụy Vương Triều sụp đổ.
Hiện tại, việc cần làm không phải là ngăn cản đại thế mà là làm sao để có thể bảo vệ bản thân đồng thời tìm được chỗ đứng trong loạn thế.
Lấy thực lực của Đúc Kiếm Sơn Trang hiện nay, tự bảo vệ rất dễ dàng nhưng muốn tham dự phân tranh thiên hạ, thì còn thiếu rất nhiều.
Vì vậy, bọn hắn cần phải tiếp tục ẩn nhẫn, âm thầm mở rộng thế lực, đồng thời nhanh chóng tăng cường thực lực.
Bố Hải Khẩu chiếm trọn lưu vực sông Ngân Giang, là tiết điểm quan trọng trong giao thông đường thủy ở toàn bộ Thanh Châu.
Khống chế được Bố Hải Khẩu chẳng những sẽ chiếm lĩnh được một vùng đất trù phú, dân cư đông đúc. Mà còn trực tiếp kiểm soát một phần ba thủy đạo của Thanh Châu. Đây quả thật là một vị trí chiến lược, rất ít thế lực sẽ bỏ qua.
Mà trở ngại lớn nhất đối với các phương thế lực khi muốn chiếm đoạt Bố Hải Khẩu, chính là Tào Bang. Tào Bang thống trị Bố Hải Khẩu hai mươi năm, người đông thế mạnh, cao thủ nhiều như mây. Muốn từ trong tay Tào Bang c·ướp đoạt Bố Hải Khẩu, là chuyện vô cùng khó khăn.
Cho nên trước mắt, tạm thời chỉ có hai phương án, một là kết minh, hai là khiến cho Tào Bang đổi chủ.
Là kết minh hay thay mận đổi đào, vấn đề ấy còn phải suy xét kỹ lưỡng. Vì vậy, Khương Ly tự mình đến Bố Hải Thành, là muốn quan sát một chút Tào Bang, tiếp theo là thử tiếp xúc với Tào Vũ Sinh.
Trên thế gian này, bất kỳ cuộc đàm phán nào đều phải căn cứ là lực lượng tương đương. Lấy thực lực của Đúc Kiếm Sơn Trang hiện tại, muốn hợp tác làm ăn còn được, muốn kết minh thì đúng là chuyện thiên phương hạ đàm.
Vì vậy, Khương Ly đến Bố Hải Thành đã hơn một tháng, nhưng vẫn chưa vội vã bái phỏng Tào Vũ Sinh, mà là âm thầm chờ đợi thời cơ thích hợp.
Hôm nay, thiên hạ loạn lạc, mười hai đạo sứ quân khởi binh tạo phản, nếu hắn đoán không lầm, thì sắp tới Bố Hải Khẩu sẽ cực kỳ náo nhiệt. Làm chủ nhân của Bố Hải Khẩu, Tào Vũ Sinh nhất định phải đứng trước áp lực cực kỳ lớn. Khi ấy chính là thời cơ của hắn.
Ở Bố Hải Khẩu, mặc dù Tào Bang một nhà độc đại, nhưng thế lực lớn lại không chỉ có mỗi Tào Bang. Toàn bộ Bố Hải Khẩu, ngoài Tào Bang ra, còn có sáu cái võ lâm thế gia, mỗi thế gia đều có Lục phẩm đại vũ sư tọa trấn.
Về địa bàn cùng sản nghiệp kinh doanh ở Bố Hải Khẩu, Tào Bang trực tiếp chiếm năm thành, năm thành còn lại là do sáu cái thế gia lẫn nhau phân phối.
Trước đây vì cạnh tranh địa bàn cùng sản nghiệp, mà các nhà này động một chút là đánh nhau ngươi c·hết ta sống. Cuối cùng Tào Vũ Sinh không nhìn được nữa, bèn họp bàn tất cả các thế gia lại với nhau, thống nhất đưa ra phương thức phân chia đó là luận võ đại hội.
Mỗi năm vào ngày tết đoan ngọ, mỗi nhà sẽ cử ra tất cả tiểu bối dưới mười lăm tuổi tham gia luận võ, rồi dựa theo xếp hạng mà phân chia lợi ích.
Nhà nào xếp hạng cao nhất, thì sẽ ưu tiên địa bàn cùng sản nghiệp lớn nhất, mà nhà xếp thấp nhất lại chỉ có thể giữ lại sản nghiệp của tổ tiên. Những sản nghiệp khác đều phải giao nộp ra ngoài.
Cho nên đại hội luận võ này đối với các thế lực ở lớn ở Bố Hải Thành là cực kỳ quan trọng, trong năm mỗi thế lực đều nhao nhao bồi dưỡng thiên tài, hi vọng đệ tử nhà mình sang năm đạt thành tích tốt.
Còn vì sao chỉ cho đệ tử dưới mười lăm tuổi tham dự, là vì loại đệ tử này nhiều nhất chỉ đạt tới cửu phẩm võ đồ, lực p·há h·oại có hạn, có mấy tên lục phẩm đại vũ sư trông chừng, cho dù đánh thế nào cũng không xảy ra chuyện lớn. Cho nên loại phương thức thi đấu này rất được các thế gia trong Bố Hải Thành ưa thích.
Mà hiện tại cũng vừa vặn đến kỳ hạn của đại hội luận võ, Lý gia là là một trong sáu gia tộc lớn ở Bố Hải Thành, tự nhiên phải tham gia vào trong đó.
Khổ nổi nhân khẩu của Lý gia thực sự quá ít, thế hệ trẻ tuổi chỉ có năm người mà thôi, so với những thế gia khác, có mười thậm chí mười mấy người, thì đúng là cực kỳ eo hẹp.
Huống hồ thời điểm luận võ, yêu cầu tất cả đệ tử các nhà là số chẵn, nếu không tất nhiên sẽ xuất hiện một trận không có đối thủ, để đề phòng tình huống như thế cho nên lúc ban đầu bọn họ mới chế định ra yêu cầu số chẵn.
Nhân số Lý gia vốn đã ít đi, chẳng lẽ còn muốn giảm xuống một người mới được?
Lý Thuần Vũ cũng hơi phát sầu, một gã hạ nhân đề nghị: “Lão gia, nếu không cho Lý Thuần Cương thiếu gia cũng gia nhập vào đi thôi, vừa vặn thêm một mình hắn là sáu người.”
Lý Thuần Vũ chau mày vốn định muốn cự tuyệt, nhưng suy nghĩ tới việc Lý Thuần Cương đi theo lão sư hồ đồ kia học võ hơn một tháng nhưng không học được cái gì, nếu như cho hắn tham dự góp cho đủ số cũng tốt, dù sao cũng chẳng lật nổi sóng gió gì.
Nghĩ như vậy Lý Thuần Vũ liền bảo hạ nhân thông tri Lý Thuần Cương tham gia vào luận võ lần này.
Trần Nhược Hoa nhận được tin tức ấy nội tâm khó nén vui sướng, nàng chỉ là nữ nhân bình thường mà thôi, trong nội tâm không có nhiều tính toán như vậy, nàng xem ra thế lực võ lâm ở Bố Hải Thành tổ chức võ đài như thế, nếu Lý Thuần Cương xuất hiện chính là việc rất vinh quang.
“Tiểu Cương, ngươi nói tin tức cho lão sư biết đi, hắn sẽ chỉ điểm ngươi, thời điểm lâm trận sẽ làm thế nào.”
Trần Nhược Hoa dặn dò.
Lý Thuần Cương ngơ ngác gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: “Lão sư sáng hôm nay đã ra ngoài từ sớm, còn dặn dò ba hôm nữa mới trở về, không cần báo cho hắn, hơn nữa, lão sư không có mặt nhưng ta vẫn sẽ thắng.”
Trần Nhược Hoa yêu thương sờ sờ đầu Lý Thuần Cương, nàng không cầu Lý Thuần Cương có thể đạt được thứ tự tốt, chỉ cần không làm Lý gia mất mặt là được.
Nếu như hơi lộ mặt một ít, thời gian về sau, mẫu tử bọn họ ở Lý gia sẽ tốt hơn một chút.
Chờ tới ngày hôm sau, thế lực võ lâm ở Bố Hải Thành liên hợp tổ chức võ đài cũng bắt đầu, mặc dù chỉ là một trận luận võ thường niên mà thôi nhưng phô trương lại không nhỏ, có tới năm sáu ngàn người đến xem, đệ tử trẻ tuổi của các thế lực nhiều hơn trăm.
Lôi đài được dựng tại khu vực trung tâm Bố Hải Thành, chung quanh là võ giả vây xem.
Tại vị trí cao nhất có tám người, trong đó ngồi ở vị trí trung tâm chính là Thành chủ Bố Hải Thành, đồng thời là bang chủ Tào Bang, Tào Vũ Sinh.
Bên cạnh Tào Vũ Sinh là một lão nhân râu tóc bạc phơ, dáng người mảnh khảnh, Lão nhân này tên Triệu Huyền, tu vi lục phẩm hậu kỳ, là một vị võ lâm danh túc ở Bố Hải Khẩu. Còn lại sáu người khác là gia chủ của sáu đại thế gia, gia chủ Lý gia Lý Thuần Vũ cũng có ở bên trong.
Canh giờ đã điểm, đệ tử trẻ tuổi của phần đông thế lực lúc này rút thăm, Lý Thuần Cương cũng đi theo đệ tử Lý gia khác rút thăm.
Chủ lực của Lý gia lần này chính là nhi tử Lý Nham của Lý Thuần Vũ và Vương Liên Hoa.
Mười ba tuổi tuổi liền đột phá đến cửu phẩm trung kỳ, hơn nữa Vương Tiễn không có con trai, nên cũng ra sức bồi dưỡng cháu ngoại của mình, làm cho Lý Nham có thể nói là thủ lĩnh thế hệ trẻ của Lý gia hiện tại.
Những đệ tử Lý gia khác đều là thân thuộc huynh đệ phương xa của Lý Thuần Vũ, cũng không được coi trọng thế nào, thực lực cũng thường thường, bọn họ hiện tại túm tụm quanh Lý Nham và lấy lòng hắn không thôi.
Tuy tuổi bọn họ không lớn nhưng cũng biết về sau Lý gia nhất định sẽ do Lý Nham làm đương gia, hiện tại đánh tốt quan hệ với hắn sẽ không sai.
Lúc này một đệ tử Lý gia nhìn thấy Lý Thuần Cương còn đang đần độn đứng sau lưng bọn họ rút thăm, hắn cười nhạo nói: “Lý Thuần Cương, ngươi không học một bộ kiếm pháp nào của Lý gia mà cũng dám lên đây tỷ thí hay sao?”
Lý Thuần Cương ngây ngốc nói: “Ta học rồi.”
Các đệ tử Lý gia khác lập tức cười ha ha, trào phúng không chút lưu tình.
Hiện tại tất cả người Lý gia đều biết Lý gia hiện tại là do Lý Thuần Vũ đương gia, mẫu tử nhà này chính là cây đinh trong mắt hắn, ngay cả đệ tử trẻ tuổi Lý gia cũng không biết nên dùng thái độ gì đối đãi với huynh đệ Lý Nham và Lý Thuần Cương nữa.
Lý Nham phất phất tay nói: “Được rồi, đừng cười, bắt đầu rút thăm đi.”
Trên mặt hắn mang theo cao ngạo, hoàn toàn không đặt Lý Thuần Cương vào trong mắt.
Nếu phụ thân Lý Thuần Cương là Lý Thuần Dương còn sống, vị trí gia chủ Lý gia đời sau đoán chắc chính là của Lý Thuần Cương.
Nhưng hiện tại nha, Lý Thuần Cương đã phế, không duyên cớ chiếm được thanh danh con trai trưởng Lý gia nhưng chẳng có chút tác dụng nào.
Đối với loại người không có uy h·iếp, Lý Nham đều chẳng muốn đi chèn ép.
Một đám người trẻ tuổi không ngừng rút thăm, một tên võ giả của Tào Bang đứng giữa lôi đài hét lớn.
“Hai võ giả số mười lăm xuất chiến.”