Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 49: Ai Nói Ta Dạy Võ Công Hồ Đồ?
Hai đệ tử trẻ tuổi cùng rút được số mười lăm bắt đầu tỷ thí.
Những võ giả trẻ tuổi tỷ thí không có gì đẹp mắt, bọn họ đều dưới mười lăm tuổi, tại Bố Hải Thành, có thể ở tuổi như vậy nhập phẩm đều là tồn tại phượng mao lân giác.
Những võ giả cấp thấp này thi triển chiêu thức có gì đáng xem, người trên khán đài có chút nhàm chán ngược lại đám tiểu bối như xem được mùi ngon, vẫn còn hô hào người nhà cố gắng lên.
“Hai võ giả số hai mươi bảy xuất chiến.”
Bên phía Lý gia, Lý Nham và Lý Thuần Cương đồng thời đi lên phía trước một bước, tất cả mọi người sửng sốt, hai đệ tử đồng tộc rút thăm giống nhau.
Nghĩ tới cũng rất bình thường, những thế lực này đều phái võ giả luận võ nhiều thì hơn mười người, Lý gia ít nhất, chỉ có sáu người nhưng vẫn có tỷ lệ lớn rút trúng người nhà.
Lý Nham thản nhiên nói: “Lý Thuần Cương, đừng lãng phí thời gian, ngươi bỏ quyền đi.”
Hắn nói lời này không có vênh váo, mà là điều hiển nhiên.
Những tình huống như vậy đã xảy ra nhiều lần trong lịch sử lôi đài, võ giả cùng thế lực rút thăm trúng nhau, đại bộ phận đều sẽ có một người chủ động bỏ quyền.
Mọi người đều cùng một nhà, đánh tiếp cũng không có ý gì, hơn nữa lên đài đánh một hồi sẽ hao phí khí lực, sẽ bất lợi trong đợt tỷ thí tiếp theo, cho nên trong tình huống bình thường sẽ có một phương bỏ quyền.
Nhưng Lý Thuần Cương còn nghĩ đến mẫu thân dặn dò, hắn muốn dương danh trên lôi đài đấy, cho nên trực tiếp lắc lắc đầu nói: “Không, ta không bỏ quyền.”
Sắc mặt Lý Nham và đệ tử Lý gia khác thay đổi, bọn họ không nghĩ tới Lý Thuần Cương lại chẳng biết tốt xấu như vậy.
“Lý Thuần Cương! Việc này quan hệ tới thể diện của Lý gia chúng ta, đừng hồ đồ, mau cút trở về cho ta!”
Lý Nham quát một câu.
Lý Thuần Cương vẫn lắc lắc đầu nói: “Không, ta nhất định phải tham gia luận võ.”
Động tĩnh bên phía bọn họ hơi lớn, một tên trưởng bối của Lý gia lập tức đi tới nói: “Lý Thuần Cương ngươi đang làm cái gì? Phải lấy đại cục làm trọng có biết không?”
“Ngươi là đệ tử Lý gia, Lý Nham cũng là đệ tử Lý gia, các ngươi ai lên đài chẳng giống nhau sao?”
“Ngươi không bỏ quyền lại muốn đánh với Lý Nham một trận, chỉ có thể không công tiêu hao khí lực của hắn, làm người khác chiếm tiện nghi.”
Vị trưởng bối này nói câu sau cùng, sắc mặt trở nên bặm trợn muốn đe dọa Lý Thuần Cương.
Lý Thuần Cương có phần sợ hãi nhưng hắn vẫn quyết lắc đầu cự tuyệt.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn như vậy, vị trưởng bối kia giận tím mặt, mà ngồi trên đài cao, sắc mặt Lý Thuần Vũ cũng cực kỳ khó coi, hắn lần này xem như dời đá nện chân mình.
Nếu không phải hắn lúc trước quyết định cho Lý Thuần Cương gia nhập danh sách tỷ thí đã không xảy ra loại chuyện như hiện tại.
Hơn nữa Lý Thuần Vũ cho rằng Lý Thuần Cương cố ý làm thế.
Tiểu tử này rõ ràng đang trả thù hắn, trả thù Lý gia những năm qua bất công với mẹ con bọn họ.
Tiểu tử này nhìn như chất phác, thật thà nhưng tâm cơ rất sâu đó.
Lý Nham trèo lên lên lôi đài, ngữ khí âm trầm nói: “Lý Thuần Cương, nếu ngươi không biết tốt xấu như vậy thì đừng trách ta tàn nhẫn.”
Hắn vốn không muốn chấp nhặt với Lý Thuần Cương nhưng Lý Thuần Cương lại muốn động thủ với hắn, tiêu hao khí lực của hắn, làm ra chuyện hại người không lợi mình, như vậy chớ nên trách hắn độc ác.
Khi tên trọng tài của Tào Bang hô lên bắt đầu, Lý Nham lập tức tiện tay cầm trường kiếm g·iết tới, kiếm thế như gió giống như muốn đánh thẳng vào ngực Lý Thuần Cương!
Mọi người xung quanh lập tức xôn xao.
Tuy Lý Nham chỉ dùng kiếm pháp nhập môn của Lý gia nhưng trong đó cũng bao hàm mấy cái sát chiêu.
Hiện tại Lý Nham dùng một thức sát chiêu, sát cơ âm trầm, hiển nhiên là không định nương tay.
Huynh đệ đồng tộc mà ra tay hung tàn trong tỷ thí như vậy, hắn không cảm thấy quá phận hay sao?
Lý Nham vừa vào trận đã dùng sát chiêu, hiển nhiên hắn đã hận Lý Thuần Cương tới cực điểm.
Trong mắt mọi người mang theo không đành lòng nhưng chẳng ai đi lên ngăn cản.
Bọn họ đều biết tình cảnh của mẹ con Lý Thuần Cương tại Lý gia, nhưng đây là chuyện nhà người ta, người ngoài như bọn họ, làm sao quản?
Trên lôi đài lúc này, đối mặt sát chiêu của Lý Nham, Lý Thuần Cương giống như bị dọa sợ không nhúc nhích.
Đợi đến lúc trường kiếm Lý Nham đã đâm từ trên cao xuống hắn mới xuất kiếm đó đỡ, kiếm của Lý Nham bị gạt sang một bên.
Lý Thuần Cương hiện tại tại còn chưa nhập phẩm, một tháng qua Khương Ly không dạy nội công cho hắn, chỉ dạy phương thức lý giải võ công, cùng với phương thức rèn luyện thân thể mà thôi.
Một kiếm của Lý Nham vừa rồi có lực lượng lớn hơn hắn nhưng Lý Thuần Cương miễn cưỡng đẩy kiếm này ra, sau đó lập tức xuất một chiêu kiếm pháp Lý gia đâm thẳng về phía Lý Nham.
Lý Nham sững sờ, không nghĩ tới Lý Thuần Cương lại có thể ngăn một kiếm của mình.
Lý Nham cũng chẳng thèm để ý, tùy ý muốn ngăn một kiếm của Lý Thuần Cương nhưng nào ngờ kiếm của Lý Thuần Cương lại biến chiêu, cũng là một chiêu kiếm pháp nhập môn Lý gia, Thương Tùng Nghênh Khách.
Chiêu kiếm pháp này ý cảnh mau lẹ nhẹ nhàng, trong nháy mắt đánh ra vài kiếm công vào mấy khiếu huyệt trí mạng.
Kiếm của Lý Thuần Cương lại công ba đường bên dưới Lý Nham, lúc này Lý Nham có chút không biết làm sao, luống cuống tay chân mới ngăn cản được vài chiêu.
Kế tiếp kiếm pháp của Lý Thuần Cương quả thật không thể tìm ra, biểu hiện đều là dùng kiếm pháp tổ truyền Lý gia nhưng sử dụng không cùng cấp bậc.
Mỗi một kiếm đều tùy tâm sở d·ụ·c, tuy thực lực Lý Nham cao hơn Lý Thuần Cương nhưng hắn căn bản bị dẫn vào thế cục theo ý của Lý Thuần Cương.
Người ngoài nhìn ra Lý Nham đã rơi vào thế cục do Lý Thuần Cương bày ra, Lý Thuần Cương muốn chạy đi nhưng không thoát được.
Sắc mặt Lý Thuần Vũ tái nhợt, hiện tại Lý Thuần Cương sử dụng kiếm pháp đều lão sư dạy cho hắn?
Cuối cùng Lý Thuần Cương biến chiêu, trực tiếp đánh rơi kiếm trong tay Lý Nham, khiến cho Lý Nham sững sờ, toàn trường cũng xôn xao.
Kết quả luận võ hoàn toàn khác với dự tính ban đầu, trước đó mọi người cho rằng người thắng lôi đài lần này chỉ có thể là Lý Nham cháu ngoại do Vương Tiễn tỉ mỉ bồi dưỡng hoặc thiên tài Lý gia.
Nhưng hiện tại một tiểu tử tùy tiện nhảy ra lại đánh bại Lý Nham, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Tào Vũ Sinh ngồi trên đài cao, đang nhàm chán ngáp một cái, vừa lúc nhìn thấy biểu diễn kinh người của Lý Thuần Cương, ánh mắt hắn lộ ra một tia khác lạ, quay đầu về phía Lý Thuần Vũ hỏi: “Lý gia chủ! Đây là đệ tử Lý gia các ngươi sao? Hắn dùng là kiếm pháp gì? Đây là kiếm pháp Lý gia sao?”
Tào Vũ Sinh là ngũ phẩm cường giả, tầm mắt rất cao, nhưng gặp Lý Thuần Cương thi triển kiếm pháp tinh diệu đến thế, rõ ràng chưa nhập phẩm lại đánh cho Cửu phẩm trung kỳ luống cuống tay chân, quả thật hiếm thấy.
Con mình thua, Lý Thuần Vũ nội tâm rất biệt khuất, hắn nhíu nhíu lông mày đáp: "Kẻ này dùng kiếm chiêu mặc dù hơi giống kiếm pháp Lý gia chúng ta, nhưng tựa hồ cũng không phải"
Tiếp theo liền lạnh lùng nói vọng xuống:
“Lý Thuần Cương! Rốt cuộc ngươi dùng kiếm pháp gì? Đây là kiếm pháp tổ truyền Lý gia sao? Ngươi dùng kiếm pháp người khác dánh bại kiếm pháp Lý gia, quả thực chính là khi sư diệt tổ!”
Các võ giả Bố Hải Thành khác đều bĩu môi, Lý Thuần Vũ quả nhiên không có nhân phẩm như trong lời đồn.
Khi dễ cô nhi quả mẫu thì thôi, hiện tại còn chụp mũ bậy bạ.
Dùng kiếm pháp người khác đánh bại kiếm pháp tổ truyền là khi sư diệt tổ? Nếu như nhà ai tuân theo gia huẩn cổ hủ này, chỉ sợ gia tộc đó cách bị diệt không xa.
Lý Thuần Cương ngẩng lên đầu nói: “Ta dùng chính là kiếm pháp Lý gia, chỉ có điều lão sư đã dạy ta, võ đạo tùy tâm mà không câu nệ chiêu thức, da cốt đều là biểu tượng, chỉ có võ đạo chân ý mới là hồn.”
Lời này làm mọi người nơi đây sững sờ, những võ giả cấp thấp cũng bỏ đi, nhưng mấy vị lục phẩm đại vũ sư ngồi trên đài lại rất có cảm thụ.
Tuy bọn họ không có lĩnh ngộ võ đạo chân ý nhưng bọn họ thân là trung tam phẩm cường giả, cũng đi lưu lạc giang hồ rồi, biết rõ võ đạo chân ý là cái gì.
Nhưng hiện tại võ đạo chân ý lại bị một đứa bé mười tuổi nói ra làm bọn họ có cảm giác không ổn, rốt cuộc lão sư của tiểu tử này là ai? Võ giả tán tu có ai nói ra những lời trực chỉ bản tâm như vậy?
Lý Thuần Vũ không nghĩ tới Lý Thuần Cương lại dám phản bác mình, lúc này hắn lạnh lùng nói: “Không biết là kẻ hồ đồ nào dám nói xàm nói bậy, rốt cuộc ngươi có đặt gia quy vào trong mắt hay không? Đã như vậy ta phế tu vi của ngươi sau đó gia quy xử trí.”
Lý Thuần Cương biểu hiện quật cường nhưng nội tâm giấu hoảng sợ.
Tuy hắn tuổi nhỏ nhưng cũng biết phế bỏ võ công có ý nghĩa gì với hắn.
Các nhân sĩ võ lâm khác tại Bố Hải Thành đều im lặng, đây là việc nhà của Lý gia, bọn họ có lòng đồng tình lại không thể giúp gì.
Mà Tào Vũ Sinh thì khinh thường liếc Lý Thuần Vũ một chút, nghe đồn tân nhiệm gia chủ của Lý gia nhân phẩm thấp kém. Hiện tại mới biết, kẻ này không chỉ nhân phẩm thấp kém, mà tầm mắt còn rất hạn hẹp.
Nếu để một kẻ ngu xuẩn như vậy tiếp tục làm gia chủ, Lý gia tất diệt.
Nhưng Tào Vũ Sinh lại không dự định xuất thủ ngăn cản, Lý Thuần Cương mặc dù biểu hiện ưu tú, nhưng còn chưa đủ để hắn tự mình ra mặt bảo hộ.
Đúng vào lúc này, bên dưới khán đài có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ai nói ta dạy võ công hồ đồ?”