Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 53: Bạch Hổ Đường Nghị Sự
Khương Ly trở thành phó đường chủ thứ ba của Bạch Hổ Đường, chuyện này cũng không gây ra quá nhiều oanh động.
Tào Bang sở hữu chín cái đường khẩu, nhân thủ đông đảo, trước nay thường xuyên có cao thủ gia nhập, trở thành đại đầu mục, thậm chí trở thành phó đường chủ đều đã từng có tiền lệ.
Cho nên lúc Khương Ly đến tổng bộ xác nhận thân phận, đệ tử Hình Luật Đường cũng chỉ khách khí chào hỏi hắn một tiếng rồi coi như thôi.
Nhận quần áo cùng lệnh bài của mình về sau, Khương Ly trực tiếp rời đi tổng đường, tiến về tây Bố Hải Khẩu, Tam Hà Trấn.
Tào Bang chín cái đường khẩu, trong đó Thám Báo Đường, Kinh Thương Đường, Hình Luật Đường, Truyền Công Đường và Đan Dược Đường nằm ở trong Bố Hải Thành. Còn lại bốn cái đường khẩu khác bao gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước cùng Huyền Vũ Đường thì được xây dựng ở bốn góc của Bố Hải Khẩu.
Thanh Long Đường tọa trấn phía đông.
Bạch Hổ Đường tọa trấn phía tây
Chu Tước Đường tọa trấn phía nam
Huyền Vũ Đường tọa trấn phía bắc
Bốn cái đường khẩu này, phụ trách canh phòng ngoại địch, đồng thời thuận tiện thu phí bảo hộ ở từng khu vực.
Lúc này, trong phòng nghị sự của Bạch Hổ Đường, cửa lớn đóng thật chặt, hai tên lục phẩm đại vũ sư cùng bảy tên thất phẩm vũ sư ngồi ở chỗ đó, trầm mặt không nói.
Chín người bọn họ chính là phó đường chủ cùng đại đầu mục của Bạch Hổ Đường. Sau khi tiền nhiệm đường chủ gặp bất trắc, tất cả sự vụ của Bạch Hổ Đường đều do bọn họ quản lý.
Trong đó, một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, trên mặt mang theo một vết sẹo dài màu đỏ tươi cười hắc hắc nói:
“Chư vị, đừng không ai nói lời nào chứ, tổng đường bên kia đã truyền đến tin tức, phó đường chủ thứ ba của Bạch Hổ Đường muốn tới nhậm chức, hắc, chúng ta nên thương lượng một chút xem ý bên trên định làm gì?”
Đối diện gã là một người đàn ông trung niên chừng hơn năm mươi tuổi, một bên lau sạch trường đao trên tay mình, một bên thản nhiên nói: “Thương lượng cái gì? Phía trên đã phân phó như thế, thì chúng ta nghe lệnh là được rồi, nếu không ngươi còn muốn làm cái gì?”
“Sở Tu Dương, ta biết ngươi có dã tâm, nhưng ngươi thật cho rằng phía trên sẽ để ngươi làm cái chức đường chủ này hay sao?”
“Bạch Hổ Đường cũng không phải Thám Báo Đường, chưa tới phiên một tên lục phẩm sơ kỳ võ giả lên làm đường chủ”
Sở Tu Dương hừ lạnh một tiếng nói: “Họ Hoàng, đừng cho rằng ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì. Ngươi đối với chức vị đường chủ cũng thèm nhỏ dãi, ở đó mà nói lão tử”
“Hơn nữa, ý của ta cũng không phải cái này. Trong khoảng thời gian không có đường chủ, tất cả lệ phí chúng ta chỉ giao sáu thành, bốn thành còn lại đều là chín người chia chác với nhau. Chuyện này, mặc dù là lão tử đề nghị trước, nhưng mấy người các ngươi cũng đã cầm rồi. Trước mắt tổng đường cử đến một tên phó đường chủ, nói không chừng là để điều tra chuyện đó, nếu để lộ ra ngoài, chín người chúng ta nhất định sẽ bị trừng phạt, hơn nữa kế tiếp thu phí bảo hộ, chúng ta định nộp lên tất cả, hay là tiếp tục giữ lại”
Tào Bang tọa trấn Bố Hải Khẩu, một mặt ngăn chặn cường địch, bảo hộ dân chúng, nhưng đồng thời cũng sẽ tiến hành thu phí bảo hộ. Bình thường mỗi hộ gia đình sẽ phải nộp mức lệ phí nhất định, mà thương nhân hay phú hộ thì phải nộp nhiều hơn.
Bố Hải Khẩu chiếm trọn lưu vực sông Ngân Giang, đất đai màu mỡ, dân cư giàu có trù phú, hơn nữa nơi đây thương nhân tới lui tấp nập, cho nên việc thu lệ phí chính là nguồn thu nhập chính của toàn bộ Tào Bang.
Bình thường tới nói, việc thu lệ phí đều là do phổ thông bang chúng thu thập, sau đó giao cho đại đầu mục, đại đầu mục giao cho phân đường, cuối cùng phân đường nộp lên tổng đường, mà tổng đường thì là sẽ giữ lại một bộ phận, còn lại một bộ phận thì phân chia cho hết thảy bang chúng.
Cho nên trên lý luận, đám đại đầu mục, phó đường chủ bọn họ thậm chí là đường chủ, đều là không cho phép giữ lại một tơ một hào, tất cả đều muốn giao cho tổng đường, sau đó lại do tổng đường dựa theo cấp bậc của từng người mà phát xuống bổng lộc và tài nguyên tu luyện vân vân.
Làm như vậy mặc dù có vẻ phiền toái một chút, nhưng lại có thể cam đoan Tào Bang công chính nghiêm minh.
Trước mắt chín người bọn họ dám âm thầm giữ lại lệ phí, việc này đã phạm vào đại kỵ.
Hoàng Vạn Quân đang lau trường đao trong tay, nghe đối phương nói thế, đột nhiên ngừng lại, thấp giọng kinh hãi nói: "Ngươi điên rồi? Nếu không có ai giám thị thì chúng ta làm một chút thủ đoạn nhỏ trong sổ sách còn được, hiện tại phía trên đã phái xuống một vị phó đường chủ, ngươi còn dám làm như thế, chán sống rồi sao?"
Sở Tu Dương âm thanh lạnh lùng bảo: "Lão Hoàng, lá gan của ngươi hay là quá nhỏ, nhìn xem những đường khẩu khác, cái nào không có chút thu nhập bên ngoài? Cũng là Trần Công Minh cái lão ngoan cố kia không biết biến báo, làm mấy năm nay, chúng ta cũng nghèo đinh đương theo”
“Sở mỗ có người huynh đệ kết nghĩa làm việc ở Thám Báo Đường, hôm qua liền sai thủ hạ đưa tin tới nói cho ta biết, tên phó đường chủ mới đến kia cũng không phải xuất thân từ Tào bang, mà là một k·ẻ g·iang hồ tán tu được bang chủ chào mời. Căn bản còn chưa gia nhập Tào Bang được mấy ngày”
“Một kẻ ngoại lai mà thôi, hai người chúng ta gạt bỏ hiềm khích trước kia, đồng thời liên thủ, chỉ cần đem đồ vật bên ngoài làm gọn gẽ, mấy khoản ngầm kia còn không phải tùy ý chúng ta tới sữa chữa hay sao. Thậm chí, chỉ cần hai ta phối hợp tốt, hoàn toàn có thể đem đối phương đá ra khỏi Bạch Hổ Đường”
“Một tên giang hồ tán tu, ỷ vào được bang chủ thưởng thức, liền muốn trở thành phó đường chủ, thật coi là Tào Bang dễ lẫn vào như thế sao?”
Hoàng Vạn Quân vẫn còn có chút do dự: “Nhưng là…”
Sở Tu Dương trực tiếp ngắt lời hắn, đưa mắt nhìn xuống bảy tên đại đầu mục ngồi ở phía dưới hỏi: “Ý của các vị thế nào?"
Đám đại đầu mục ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng cắn răng gật đầu: “Đều nghe theo sắp đặt của Sở đường chủ”
Nếu phó đường chủ mới tới chính là lão nhân của Tào bang, bọn họ chưa hẳn đã dám đùa nghịch loại tiểu tâm tư, nhưng nếu đến nhậm chức chỉ là một tên ngoại nhân vừa mới gia chưa được mấy ngày, bọn họ cũng có chút lực lượng.
Sở Tu Dương đưa ánh mắt chuyển hướng Hoàng Vạn Quân, cười lạnh nói: "Lão Hoàng, hai người chúng ta đấu đá thì mặc đấu đá, nhưng đối mặt với ngoại địch vẫn nên liên thủ với nhau, chuyện này ngươi không đáp ứng, đó chính là chặt đứt tài lộ của ta cùng mấy vị huynh đệ ở đây, hậu quả như thế nào ngươi chắc là đã biết rồi, đừng quên vị Trần đường chủ kia lúc trước c·hết như thế nào, hiện tại Tào Bang, cũng không phải Tào Bang ngày xưa rồi"
Nghe ngữ khí của Sở Tu Dương mang theo một chút sát cơ, Hoàng Vạn Quân hơi đổi sắc mặt.
Hoàng Vạn Quân xem như lão nhân của Tào Bang, năm xưa Tào Vũ Sinh tay trắng dựng nghiệp, hắn Hoàng Vạn Quân là thế hệ bang chúng đầu tiên.
Mà Sở Tu Dương này, lúc tuổi trẻ vốn là một tên đạo tặc g·iết người như ngóe, sau đó bởi vì chọc nhầm đại nhân vật mà chật vật trốn đến Tào bang ẩn núp, quyết tâm hối cải làm lại cuộc đời.
Qua nhiều năm như thế, gã có hối cải hay không, Hoàng Vạn Quân không biết, nhưng tính tình hung ác vẫn không giảm bao nhiêu.
Hơn nữa giống như Sở Tu Dương vừa nói, Tào Bang hiện tại không phải Tào Bang ngày xưa, làm Tào Bang lão nhân, hắn cảm giác rõ ràng nhất.
Ở dưới ánh mắt xoi mói của Sở Tu Dương cùng bảy gã đại đầu mục, Hoàng Vạn Quân đành phải chật vật gật đầu.
Đúng lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, một tên bang chúng tiến đến nói: "Chư vị đại nhân, Diệp phó đường chủ đã đến Tam Hà Trấn"
Sở Tu Dương nghe thế, nhếch miệng cười mỉa mai: "Đi thôi, đi nghênh đón một chút vị Diệp phó đường chủ kia, mấy vị nhớ kỹ, thái độ phải khách khí một chút, dù sao vị Diệp tiên sinh này, được bang chủ thưởng thức đó hahaha”