Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 57: Cái Gì Là Đao

Chương 57: Cái Gì Là Đao


Lúc này, trong một gian khách sạn nằm ở phía tây Tam Hà Trấn, Sở Tu Dương, Hoàng Vạn Quân cùng bảy gã đại đầu mục tụ tập cùng một chỗ, trước mặt còn bày một cái bàn rượu thịt, nhìn qua rất thịnh soạn.

Hoàng Vạn Quân tay cầm bát rượu, trầm ngâm nói: "Chúng ta làm như vậy, Diệp Phàm liệu có bất mãn hay không?"

Sở Tu Dương khinh thường cười bảo: "Lão Hoàng, lá gan của ngươi vẫn là quá nhỏ, Tào Bang hai mươi năm nay cũng không phải không có vô công rỗi nghề phó đường chủ. Năng lực không đủ, nhân lực không có, chẳng có việc để làm thì còn có thể trách ai? Diệp Phàm cũng đâu phải con trai của bang chủ, ngươi sợ cái c·h·ó gì?”

Hoàng Vạn Quân cau mày: "Ta không nói chuyện ấy, chỉ là Diệp Phàm dù sao cũng là nhờ quan hệ với bang chủ mà gia nhập Tào Bang, chúng ta làm như vậy, có chút không nể mặt của bang chủ cho lắm”

Sở Tu Dương híp mắt bảo: "Lão Hoàng đừng nói nhiều chuyện vô dụng như vậy, Hiện tại Tào Bang mặc dù vẫn là bang chủ nắm đại quyền, nhưng không phải tất cả mọi chuyện đều nghe hắn. Hơn nữa, bang chủ cử kẻ này tới làm phó đường chủ Bạch Hổ Đường, lại chưa hề phân phó muốn giao cho hắn bao nhiêu nhân thủ cùng địa bàn. Nói rõ ngài ấy đâu coi trọng họ Diệp mấy đâu”

“Còn có Sở mỗ nói với ngươi, nếu đã có gan làm việc xấu, vậy thì không có đường mà quay đầu, lúc trước cắt xen công quỹ, ngươi cũng thu vào trong túi, mấy hôm trước ngươi còn cùng chúng ta đem họ Diệp đắc tội, bây giờ bắt đầu hối hận? quá muộn rồi?”

Hoàng Vạn Quân hừ lạnh nói: "Ai nói ta hối hận? lão phu chỉ muốn nhắc nhở các ngươi làm việc cẩn thận một chút, đừng quá mức bành trướng, đem sự tình làm lớn chuyện mà thôi, thật không nể mặt mũi, đối với người nào đều không có chỗ tốt!"

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng nội tâm Hoàng Vạn Quân lại âm thầm thở dài, Tào Bang mấy năm gần đây quả thật thay đổi rất nhiều.

Năm đó, lúc hắn theo chân Tào Vũ Sinh chinh chiến bốn phương, thành lập Tào Bang, Tào Bang tuyệt đối không giống như hiện tại.

Năm đó, Tào Bang quy củ sâm nghiêm, người người đều tuân theo quy củ mà làm việc, mặc dù không đến mức nhân nghĩa vô song, nhưng lại chưa từng làm chuyện hà h·iếp bách tính, một lòng theo tôn chỉ của Bang chủ, tận lực bảo hộ Bố Hải Khẩu bá tánh.

Nhưng theo thời gian trôi qua, cùng với việc liên tục mở rộng thế lực, nội bộ của Tào Bang cũng phát sinh rất nhiều cải biến.

Hơn ba mươi vị bang chúng từng đi theo bang chủ hai mươi năm trước, hiện tại chỉ còn năm sáu người. Phần lớn hoặc là đ·ã c·hết, hoặc là rút lui khỏi giang hồ.

Hiện tại ở Tào Bang, mặc dù vẫn do bang chủ Tào Vũ Sinh nắm giữ đại quyền, nhưng có rất nhiều chuyện, hắn không thể quản nổi.

Hơn nữa, bang chủ cả đời không có con trai, chỉ có một nữ nhi, ngày sau bang chủ tạ thế, Tào Bang chẳng lẽ còn để cho một nữ nhân yếu đuối tiếp quản hay sao?

Bang chủ bên dưới, có hai vị ngũ phẩm phó đường chủ, đều là hạng người tâm tư kín đáo. Mấy năm gần đây, bang chủ tập trung tu luyện đột phá tông sư, tạm giao quyền hành cho hai vị phó đường chủ xử lý.

Cũng kể từ ngày đó, uy thế của Tào Bang ngày càng mở rộng, nhưng làm trong bang lão nhân, Hoàng Vạn Quân lại rõ ràng cảm nhận được, Tào Bang đã thay đổi hoàn toàn.

Đối diện, Sở Tu Dương cười hắc hắc nói: "Không hối hận liền tốt, đến, uống rượu."

Ngay lúc bọn họ đang định nâng chén, thì bên ngoài thình lình có người đến gõ cửa, một gã bang chúng đi vào cung kính nói: "Mấy vị đại nhân, Diệp đại nhân muốn mời Hoàng Vạn Quân đại nhân tới đường khẩu một chuyến, có chuyện quan trọng cần thương nghị"

Sở Tu Dương cau mày hỏi: "Chỉ mời một mình lão Hoàng đi qua?"

Bang chúng kia nhẹ gật đầu.

Hoàng Vạn Quân cũng lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi: "Mời ta đi qua làm gì?"

Sở Tu Dương tùy ý khoát tay bảo: "Đoán chừng là thấy hai người chúng ta liên hợp cùng một chỗ có chút khó giải quyết, cho nên chuẩn bị từng cái đánh tan, lão Hoàng chính ngươi nắm chắc là được, nên nói thì nói, không nên nói cũng đừng nói, dù sao chỉ cần thái độ khách khí một chút, tùy ý qua loa vài câu liền tốt."

Hoàng Vạn Quân nghi ngờ nhẹ gật đầu, mặc dù không rõ vì cái gì Khương Ly sẽ mời chính mình đầu tiên, nhưng hắn vẫn là cùng tên bang chúng kia đi ra.

Chờ hắn vừa rời đi, một tên đại đầu mục cau mày hỏi: "Đại nhân sẽ không ra vấn đề gì chứ?"

Sở Tu Dương lại chẳng thèm để ý nói: "Yên tâm đi, lão Hoàng ngày bình thường mặc dù cẩn thận chặt chẽ quá mức, nhưng hắn lăn lộn ở Tào Bang nhiều năm như vậy, cũng không phải kẻ ngốc, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói."

“Chờ lát nữa hắn trở về, hỏi một chút, Diệp Phàm kia nói cái gì, đoán chừng cũng không có trò gì mới, tới tới tới, chúng ta tiếp tục uống rượu."

Bên này, Hoàng Vạn Quân đi theo sau lưng tên bang chúng kia tới thư phòng của Khương Ly.

"Diệp đại nhân, Hoàng đại nhân đã đến." Bang chúng vươn tay gõ cửa phòng hô nhỏ.

"Vào đi." Một âm thanh nhàn nhạt của Khương Ly từ trong nhà truyền ra.

Đợi đến khi Hoàng Vạn Quân đẩy cửa vào phòng, mới phát hiện Khương Ly đang ngồi đánh cờ một mình. Trên bàn cờ quân đen quân trắng đan xen, phía quân đen bị quân trắng bủa vây tứ phía, sắp phải thua đến nơi rồi.

Hoàng Vạn Quân vừa đến, Khương Ly cũng không ngẳng đầu lên mà bảo:

“Hoàng đường chủ, mời cứ tự nhiên”

Hoàng Vạn Quân nhíu mày nghi hoặc, lão còn tưởng rằng Khương Ly đang làm ra vẻ cao thâm, cho nên liền đóng cửa lại ngồi xuống, chuẩn bị nhìn xem Khương Ly định đùa nghịch hoa chiêu gì?

Kết quả hắn ngồi chờ suốt nửa canh giờ, Khương Ly vẫn như cũ chăm chú chơi cờ, mặc dù nước cờ trên bàn đã rơi vào thế c·hết, hắn vẫn chăm chú suy tư tựa hồ đang tìm kiếm cách phá giải.

Lại nửa khắc trôi qua, Hoàng Vạn Quân rốt cuộc không nhịn được nữa mà lạnh lùng hỏi: “Diệp đường chủ tìm lão phu có chuyện gì vậy? Nếu như không có chuyện gì mà nói, thì Hoàng mỗ xin cáo từ trước, trong đường khẩu còn có rất nhiều sự tình cần ta đến xử lý”

Khương Ly nghe vậy, bấy giờ mới ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Hoàng đường chủ rất gấp sao? Yên tâm, ván này sắp xong rồi"

Sau khi nói xong, hắn lại tiếp tục cúi đầu suy nghĩ phương pháp phá giải thế cờ, một lần suy nghĩ liền là nửa canh giờ nữa trôi qua, thẳng đến khi Hoàng Vạn Quân thật sự không thể chịu đựng thêm thì Khương Ly mới chủ động lên tiếng:

“Nghe nói Hoàng đường chủ thường dùng đao?”

Hoàng Vạn Quân lập tức sững sờ, vô ý thức đáp: "Đúng vậy"

“Vậy xin hỏi Hoàng đường chủ, cái gì là đao?” Khương Ly đột nhiên hỏi.

Hoàng Vạn Quân giật mình, không biết Khương Ly hỏi như vậy là có ý gì, hắn đành phải đáp có lệ: "Đao là đao nha, luyện từ nhỏ đến lớn, còn có thể là cái gì?"

Khương Ly nhếch miệng cười, đem quân cờ trong tay đặt xuống bàn, trầm giọng nói: “Binh khí cũng có linh, thất phẩm trở lên tuyệt thế thần binh, sau khi trải qua uẩn dưỡng liền sẽ sinh ra linh tính, linh tính ấy cũng không phải là thiên sinh địa dưỡng mà là do người sử dụng ban tặng”

“Kiếm là trăm binh đứng đầu, có thể âm cũng có thể dương, biến hóa ngàn vạn”

“Đao chính là trăm binh chi vương, hành vương khí, tẩu bá đạo, sắc bén vô song, thẳng tiến không lùi”

“Đây là cái nhìn của Diệp mỗ đối với đao”

Một phen giải thích của Khương Ly, để cho Hoàng Vạn Quân cảm thấy rất mới lạ. Hắn mặc dù là lão nhân của Tào Bang, đáng tiếc xuất thân quá phổ thông, tư chất cũng rất bình thường, có thể đột phá đến lục phẩm đại vũ sư, đều là do năm đó bang chủ nhớ ân tình, ban thưởng cho một viên tứ phẩm Phá Chướng Đan.

Cho nên loại cấp độ võ giả như hắn, thực lực ở trên giang hồ chỉ có thể coi như không tệ, nhưng cũng chỉ mới bước vào cánh cửa võ đạo mà thôi, đối với võ đạo lý giải cực kỳ thô ráp. Đối với bọn họ mà nói, đao chính là đao, còn có thể là cái gì?

Mà bây giờ nghe Khương Ly phân tích, Hoàng Vạn Quân thật giống như là lĩnh ngộ được điều gì đó, khẽ nhíu mày trầm tư.

Có điều sau đó, hắn mới phản ứng lại, họ Diệp gọi mình tới đây rốt cuộc là để làm cái gì?

Hoàng Diệp Quân bèn nghiêm mặt nhìn Khương Ly hỏi: “Diệp đường chủ, một canh giờ vừa qua, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, chẳng lẽ gọi Hoàng mỗ tới đây là để đàm đao luận kiếm hay sao?”

Mà đối diện Khương Ly, lại tỉnh bơ đáp: “Không có chuyện gì nha, Hoàng đường chủ có thể rời đi”

“Cái gì?” Lời của Khương Ly khiến cho Hoàng Vạn Quân khẽ sững sờ, tiếp theo là giận dữ.

Nếu không phải Khương Ly cũng là phó đường chủ, ông ta sớm đã rút đao chém đối phương.

Đem chính mình tìm tới, nói là có chuyện quan trọng cần thương nghị, ngồi chờ hơn một canh giờ, nói vài ba câu liền đuổi mình đi?đây là đang trêu đùa nhau sao?

“Hừ!” Hoàng Vạn Quân hừ nhẹ, bất mãn xoay người mà đi.

Hoàng Vạn Quân vừa ra khỏi cửa, Khương Ly liền thu hồi ánh mắt, vươn hai ngón tay kẹp lấy một quân cờ đen. Tiếp theo bất thình lình đặt xuống giữa bàn cờ.

Tức khắc, cục diện vốn đang nghiêng về phía quân trắng, đột ngột xoay chuyển.

Chương 57: Cái Gì Là Đao