Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 58: Nghi Kỵ Lẫn Nhau, Tâm Cơ Của Diệp Đường Chủ Quá Đáng Sợ

Chương 58: Nghi Kỵ Lẫn Nhau, Tâm Cơ Của Diệp Đường Chủ Quá Đáng Sợ


Mà lúc này ở trong khách sạn, đám người Sở Tu Dương đã bắt đầu có chút nóng nảy.

Lúc trước bọn họ cho rằng Hoàng Vạn Quân chỉ là cùng Diệp Phàm kia giả vờ giả vịt, chẳng mấy chốc sẽ trở về.

Kết quả bây giờ đã hơn một canh giờ, song phương rốt cuộc đang bàn cái gì? Liền coi như lá mặt lá trái cũng không cần nói lâu như thế chứ?

Sở Tu Dương âm thầm phái thủ hạ tâm phúc chạy về đường khẩu thăm dò, nhưng cũng không được cái gì, bởi vì cửa thư phòng của Khương Ly bị đóng chặt, tên tâm phúc kia chẳng nghe lỏm được câu nào, chuyện đó để Sở Tu Dương cảm thấy nghi ngờ

Đợi thêm chốc lát, Hoàng Vạn Quân cuối cùng cũng trở về, Sở Tu Dương vội vàng hỏi: “Lão Hoàng, họ Diệp kia đã nói gì với ngươi?”

Hoàng Vạn Quân vô ý thức đáp: “Không nói gì cả”

Lời ấy vừa nói ra, lập tức ánh mắt của Sở Tu Dương cùng mấy tên đại đầu mục đều trở nên có chút không đúng.

Khương Ly đem hắn gọi tới thư phòng mật đàm hơn một canh giờ, kết quả hiện tại Hoàng Vạn Quân lại bảo với bọn họ rằng cả hai không nói gì cả, mả mẹ nó ai mà dám tin?

Cảm giác được ánh mắt của tất cả mọi người, Hoàng Vạn Quân vội vàng giải thích: “Chúng ta thật không nói cái gì, Diệp Phàm chỉ tìm ta trao đổi mấy câu liên quan đến đao pháp mà thôi”

Hắn vừa nói xong, Sở Tu Dương lập tức cười lạnh một tiếng, châm chọc: “Trước kia lão tử ngược lại không nhìn ra, đao pháp của lão Hoàng ngươi vậy mà cao thâm như thế, cao thâm để cho bang chủ cử xuống phó đường chủ đều tự mình lĩnh giáo. Nói đi phải nói lại, lời này chính ngươi tin sao?”

Vẻ mặt Hoàng Vạn Quân trở nên bất đắc dĩ, vội vàng bảo: “Ngươi nghe lão phu giải thích...”

Nhưng Sở Tu Dương trực tiếp vung tay lên đánh gãy lời của hắn bảo: “Lão Hoàng, chín người chúng ta hiện tại có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Họ Diệp kia dù hứa hẹn với ngươi điều gì, đều chỉ là ngân phiếu khống mà thôi”

“Tham ô lệ phí, đây chính là tội lớn, không ai chọc ra còn dễ nói, một khi lộ ra ngoài, chúng ta đều xong đời, coi như Diệp Phàm cũng không giúp được ngươi. Đừng quên hắn chỉ là kẻ ngoại lai mà thôi”

“Hiện tại ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, Diệp Phàm đến cùng đã nói gì với ngươi? Hoặc là hắn đã hứa hẹn điều kiện gì với ngươi?"

Hoàng Vạn Quân lúc này đều sắp phát điên, lớn tiếng: "Diệp Phàm rõ ràng không nói gì với ta, cũng không hứa hẹn cái gì cả, ngươi để cho lão phu bàn giao thế nào?”

Sở Tu Dương cười lạnh: "Tốt tốt tốt, Hoàng Vạn Quân, ta ngược lại đã xem nhẹ ngươi, nhanh như vậy liền quyết định hợp tác cùng người ta rồi, ngươi đây là chuẩn bị đưa than đốt lò sưởi trong ngày tuyết?”

“Vậy chúng ta cùng chờ xem, chờ xem ai là mới là người cười cuối cùng"

Dứt lời, Sở Tu Dương vỗ bàn một cái, đứng dậy xoay người rời đi. Trong bảy gã đại đầu mục, có bốn người cũng đứng dậy, hướng về phía Hoàng Vạn Quân chắp tay, rồi đi theo sau lưng Sở Tu Dương, bốn người bọn họ là thủ hạ dưới trướng của gã.

Còn ba gã đại đầu mục khác, là thủ hạ của Hoàng Vạn Quân thì đưa mắt nhìn nhau, không biết suy nghĩ điều gì.

Mặc kệ ở nơi nào, phản đồ đều là loại người đáng hận nhất, theo suy nghĩ của bọn họ, Hoàng Vạn Quân chính là một tên phản đồ.

Hoàng Vạn Quân nhìn thấy tình cảnh ấy, sắc mặt lập tức trầm xuống, sự tình tựa hồ có chút lớn chuyện rồi, hơn nữa cái hiểu lầm này cũng khó mà giải thích rõ ràng.

Bấy giờ, hắn chợt nhớ tới cử động của Khương Ly ban nãy, mạc danh kỳ diệu mời hắn đi qua, kết quả một câu đều không nói, chỉ đơn giản cùng hắn trò chuyện chốc lát rồi thôi, đây rõ ràng là cố ý.

Nghĩ đến đó nội tâm của hắn lập tức phát lạnh.

Nếu thật là như vậy, thì người tuổi trẻ này không khỏi có chút đáng sợ, rõ ràng không nói gì, cũng không hứa hẹn điều gì cả, lại khiến cho giữa mấy người bọn họ xuất hiện vết rách.

Hoàng Vạn Quân thất hồn lạc phách ngồi ở đó, trong đầu đang suy tính, chính mình rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể giải thích rõ ràng với đám Sở Tu Dương.

Mà ba tên đại đầu lĩnh gặp dáng vẻ của hắn, một tên do dự hỏi:

“Đại nhân, Diệp đại nhân thật chỉ đàm đạo đao pháp với ngài?”

“Ngay cả các ngươi cũng đang nghi ngờ lão phu” Hoàng Vạn Quân nổi nóng.

Người nọ vội vàng ngậm miệng lại.

Một người khác hỏi: “Đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”

Đáng tiếc Hoàng Vạn Quân vẫn lẳng lặng suy tư, không rảnh trả lời gã. Ba người thấy vậy, đành phải đứng dậy ôm quyền vái chào, rồi đồng thời rời đi.

Hoàng Vạn Quân ngồi ở quán rượu, xoắn xuýt nửa canh giờ, vẫn không biết nên giải thích ra sao.

Sáng sớm ngày thứ hai, Hoàng Vạn Quân mới vừa từ chỗ ở của mình đi ra liền đụng phải Khương Ly.

Bởi vì chuyện ngày hôm qua, hắn đoán được chính mình là bị đối phương gài bẫy, nên không cho Khương Ly sắc mặt tốt, ai ngờ Khương Ly lại mỉm cười đi lên chào hỏi: "Hoàng đường chủ dậy thật sớm, hôm nay đi với ta tới Bố Hải Thành một chuyến được chứ?"

Hoàng Vạn Quân cau mày nói: "Đến đó làm gì?"

Khương Ly thản nhiên nói: "Đi làm cái gì, ngươi không cần phải để ý đến, chẳng lẽ Diệp mỗ còn có thể ăn thịt Hoàng đường chủ rồi"

Hoàng Vạn Quân vừa định muốn tìm lấy cớ cự tuyệt, thì Khương Ly liền trầm giọng nói: "Đừng vội cự tuyệt, bang chủ sở dĩ cử ta tới đây là để giá·m s·át Bạch Hổ Đường. Chuyện thổ phỉ Dã Trư Trại ngang nhiên xâm nhập Bố Hải Khẩu b·ắt c·óc đại tiểu thư tháng trước, ngươi hẳn là chưa có quên…"

Hoàng Vạn Quân nghe thế, khẽ rùng mình. Hắn đương nhiên chưa có quên, hơn một tháng trước, thổ phỉ Dã Trư Trại vòng qua Bạch Hổ Đường, xâm nhập nội bộ Bố Hải Khẩu. Tào Uyển Thanh tiểu thư vì thế mà suýt chút nữa g·ặp n·ạn. Chuyện đó khiến cho bang chủ nổi cơn thịnh nộ, toàn bộ Tào Bang lao đao đ·ã c·hết không ít người. Mà tiền nhiệm đường chủ Trần Công Minh sau đó không lâu cũng c·hết rồi.

Do dự chốc lát, hắn liền cắn răng nói: "Ta đi!"

Trước đó, hắn cũng suy nghĩ qua, một người ngoại lai như Khương Ly, tu vi chưa đến lục phẩm, vì sao vô duyên vô cớ được cử tới Bạch Hổ Đường làm phó đường chủ. Đây rất có thể là phía trên cố ý cử người điều tra bọn họ.

Bởi vậy hắn cùng Sở Tu Dương mới liên hợp lại, chèn éo Khương Ly, để hắn nhanh chóng cút xéo khỏi nơi đây.

Thấy Hoàng Vạn Quân đáp ứng, Khương Ly cười nhẹ, liền sai người tìm tới hai thớt khoái mã, cùng Hoàng Vạn Quân đồng thời tiến về Bố Hải Thành.

Sau khi bọn họ rời đi chừng nửa khắc, lập tức liền có tâm phúc đem sự tình báo cho Sở Tu Dương.

Sở Tu Dương hay tin, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, vội cho gọi mấy tên đại đầu mục đến, trong đó có cả ba tên đại đầu mục dưới trướng Hoàng Vạn Quân.

“Các ngươi thấy chưa, hôm qua Hoàng Vạn Quân mới cùng Diệp Phàm mật đàm xong, hôm nay liền cùng nhau đi tới Bố Hải Thành. Nói giữa bọn họ không có giao dịch, các ngươi tin sao?”

Một gã đại đầu mục dưới trướng Hoàng Vạn Quân chần chờ nói:

"Sở đại nhân có phải đa nghi quá rồi không, Hoàng đại nhân trước giờ mặc dù làm việc có chút thận trọng, nhưng không phải kẻ ngốc. Hắn hợp tác với Diệp đường chủ thì tương đương đem nhược điểm của mình đưa vào tay đối phương. Đến thời điểm đó, tất nhiên sẽ mặc cho người ta bài bố. Loại chuyện ngu xuẩn như vậy, ta tin Hoàng đại nhân sẽ không làm"

"Cho nên tại hạ cảm giác ở trong đó nhất định có chút hiểu lầm"

"Vậy hôm nay hắn cùng Diệp Phàm đi tới Bố Hải Thành thì cũng là hiểu lầm?" Sở Tu Dương hỏi.

"Cái này…'

Gặp đối phương á khẩu, Sở Tu Dương hừ lạnh một tiếng bảo: "Là thật là giả xem xét liền biết, ta ở tổng đường bên kia có người huynh đệ, ta sẽ truyền tin để bên kia giúp ta nhìn chằm chằm Diệp Phàm cùng Hoàng Vạn Quân, nhìn xem chuyện này rốt cuộc là hiểu lầm, vẫn là hắn Hoàng Vạn Quân thật phản bội chúng ta!"

Mà lúc này Khương Ly và Hoàng Vạn Quân đã rời khỏi Tam Hà Trấn, Hoàng Vạn Quân nhẫn nhịn nửa ngày, rốt cục nhịn không được mà hỏi Khương Ly: "Hôm qua là ngươi cố ý?"

Khương Ly gật đầu đáp: "Đương nhiên là cố ý."

Hoàng Vạn Quân sững sờ, hắn không nghĩ tới Khương Ly vậy mà liền trực tiếp thừa nhận, chẳng có chút che lấp nào.

Nếu Khương Ly đều đã thẳng thắn bộc trực, Hoàng Vạn Quân cũng không thèm che che lấp lấp, hắn trực tiếp hừ lạnh một tiếng bảo: "Diệp đường chủ chẳng lẽ cho rằng, chỉ bằng mấy cái thủ đoạn nhỏ ấy, liền có thể ly gián chúng ta sao?"

Khương Ly thản nhiên nói: "Nhưng là giữa các ngươi đã xuất hiện vết rách rồi, không phải sao?

"Ta biết các ngươi không phục ta, một kẻ ngoại lai như Diệp mỗ dựa vào cái gì liền trở thành phó đường chủ Bạch Hổ Đường, đổi lại là chính ta, ta cũng là không phục."

"Có điều con người nên tự mình hiểu lấy, chỉ bằng các ngươi bốn kẻ lòng mang tâm cơ, muốn đem ta đánh đuổi, ngươi cho rằng có khả năng sao?"

Hoàng Vạn Quân cười lạnh nói: "Tào Bang nước rất sâu, toàn bộ Bố Hải Khẩu hội tụ rất nhiều võ giả khắp ngũ hồ tứ hải. Trước kia từng có một số hảo thủ được bổ nhiệm làm phó đường chủ, thậm chí đường chủ, nhưng cuối cùng đều phải xám xịt từ chức, đây chẳng phải chưa có tiền lệ"

Khương Ly không vội tranh luận, mà chỉ cười cười nói: "Vậy thì tốt, chúng ta liền rửa mắt mà đợi."

Một đường không nói chuyện, đến gần hoàng hôn, Khương Ly cùng Hoàng Vạn Quân chạy đến Bố Hải Thành, chỉ có điều sau khi đi tới Bố Hải Thành, Khương Ly chỉ tùy tiện ở trong thành đi dạo một vòng. Rồi dẫn Hoàng Vạn Quân đi thẳng tới Thám Báo Đường.

Chương 58: Nghi Kỵ Lẫn Nhau, Tâm Cơ Của Diệp Đường Chủ Quá Đáng Sợ