Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 63: Sau Một Đao Này, Ngươi C·h·ế·t Ta Sống

Chương 63: Sau Một Đao Này, Ngươi C·h·ế·t Ta Sống


Phía bên này, Hoàng Vạn Quân đang đau khổ chèo chống lấy Đỗ Thiên Lý điên cuồng công kích, toàn thân hắn đều là máu tươi, nhìn cực kỳ thê thảm.

Hoàng Vạn Quân dù sao cũng không phải là thiên chi kiêu tử, có thể dễ dàng vượt cấp khiêu chiến. Lấy tu vi lục phẩm sơ kỳ, có thể cùng lục phẩm trung kỳ Đỗ Thiên Lý dây dưa mấy chục chiêu đã là cực hạn.

Nhưng lấy mức độ thương thế của hắn, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.

Đang lúc nội tâm tuyệt vọng sắp buông xuôi, thì hắn chợt nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời này sẽ chẳng bao giờ quên.

Chỉ thấy bên kia, Khương Ly lấy tu vi thất phẩm hậu kỳ, lại cả gan đối đầu với hơn một trăm tên võ giả, mặc dù bị trùng trùng đao kiếm vây g·iết, lại không hề sợ hãi rụt rè, thậm chí còn tả đột hữu xung, g·iết cho bọn thổ phỉ tan tác.

Hắn không khỏi nghĩ về chính mình.

Từ lúc trở thành đại đầu lĩnh của Tào Bang rồi sau đó là phó đường chủ Bạch Hổ Đường đến nay, hắn vẫn luôn bo bo giữ lấy mình, làm việc mười phần cẩn trọng. Đã không còn nhuệ khí năm nào.

Năm đó, hắn cùng ba mươi lăm vị huynh đệ, đi theo Tào Vũ Sinh vùng vẫy giang hồ, đã bao giờ sợ hãi, đã bao giờ rụt rè

Não hải của hắn chợt văng vẳng lời của Khương Ly mấy hôm trước.

“Kiếm là trăm binh chi thủ, có thể âm cũng có thể dương, biến hòa ngàn vạn”

“Đao là trăm binh chi vương, hành vương khí, tẩu bá đạo, sắc bén vô song, thẳng tiến không lùi”

“Hành vương khí, tẩu bá đạo, sắc bén vô song, thẳng tiến không lùi…thẳng tiến không lùi..thẳng tiến không lùi” Nháy mắt, tâm thần của Hoàng Vạn Quân giống như rơi vào trạng thái không minh.

Tiếng đao kiếm oanh minh, tiếng máu chảy đầu rơi, tiếng kêu la thảm thiết, hắn đã không còn nghe thấy.

Trong lòng hắn, chỉ còn một suy nghĩ, đem kẻ địch g·iết c·hết.

Cùng với đó, đao pháp trong tay Hoàng Vạn Quân bỗng nhiên trở nên tấn mãnh, điên cuồng.

Ừm! Đối diện Đỗ Thiên Lý cũng nhận ra sự biến đổi trong đao pháp của hắn, vội vàng gia tăng nội khí, muốn nhanh chóng trấn áp đối phương.

Nhưng Đỗ Thiên Lý càng gia tăng lực lượng, thì đao pháp của Hoàng Vạn Quân càng thêm hung mãnh, đúng lúc này, Hoàng Vạn Quân đột ngột mở ra hai mắt, há miệng gào lên một tiếng:

“Sau một đao này, ngươi c·hết ta sống!”

Lời vừa dứt, hắn chợt rướn người về phía trước bổ xuống một đao, lưỡi đao vừa đánh ra, lập tức phá nát thành mấy trăm mảnh nhỏ, trùng trùng bủa vây lấy Đỗ Thiên Lý.

“Cái gì?”

Đỗ Thiên Lý cả kinh, hai chân dẫm mạnh mặt đất muốn nhảy đi tránh thoát rợp trời đao vỡ.

Ai ngờ, lão ta vừa mới động, thì Hoàng Vạn Quân đã nhanh hơn, thân hình gầy gò thình lình sấn tới, theo phía sau lưng hắn là đầy trời mảnh vụn.

Mà ánh mắt của Hoàng Vạn Quân, lộ ra một tia quyết tuyệt.

Loại ánh mắt này để Đỗ Thiên Lý sợ hãi, hắn rốt cuộc hiểu rõ câu mà đối phương vừa nói có nghĩa là gì.

Một đao của Hoàng Vạn Quân rõ ràng là đồng quy vu tận.

Người ở trong tuyệt cảnh, lui không thể lui, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.

Mả mẹ nói, cái thằng điên nào lại sáng tạo ra loại đao pháp hại người hại mình như vậy.

Lão còn chưa kịp chửi rủa thì Hoàng Vạn Quân mang theo đầy trời sát cơ đã đến gần, đâm sầm vào người lão.

Bịch

Đỗ Thiên Lý giống như tấm bìa rách b·ị đ·ánh văng ra ngoài, toàn thân thủng lỗ chỗ như tổ ong, c·hết bất đắc kỳ tử.

Mà Hoàng Vạn Quân cũng trọng thương ngã gục trên mặt đất, không ngừng ho ra máu.

Bên khác, Khương Ly vừa vặn chém g·iết Sở Tu Dương, nghiêng đầu nhìn sang liền nhìn thấy một màn này. Không khỏi kinh ngạc lẩm bẩm:

“Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, một chiêu đao pháp đồng quy vu tận, có ý tứ, có ý tứ”

......

Sở Tu Dương bị một người tuổi trẻ g·iết c·hết, hiện tại trại chủ cũng c·hết không toàn thây, đám thổ phỉ còn lại lập tức sợ mất mật.

“Chạy mau!”

Một tên thổ phỉ hét lên thất thanh, tiếp theo xoay người bỏ chạy.

Những người khác cũng cuốn cuồng trốn tứ tán.

“Còn muốn đi?” Khương Ly cười lạnh, chân đạp Kim Quang Thuấn áp sát mà tới, Xuân Thu Kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, hoá thành ngàn vạn đốm lửa hướng về đám đông võ giả đang chạy trốn chém xuống.

Một chiêu Vạn Hoả Tru Nhân vừa xuất ra, lập tức có bảy tám tên thổ phỉ c·hết c·háy tại chỗ, kêu vang thảm thiết.

"Đại hiệp tha mạng"

"Đại hiệp tha mạng"

Đám thổ phỉ còn sống đã sớm hỏng mất, cũng không còn tâm tư chạy trốn mà đồng loạt quỳ xuống dập đầu xin ta.

Khương Ly liếc bọn chúng một chút, không tiếp tục động thủ thủ mà lạnh lùng nói: "Quỳ ở đó cho ta, kẻ nào dám chạy, bản toạ chém c·hết kẻ đó"

Bọn thổ phỉ nghe vậy, gật đầu liên tục, không còn dám dị động

Khương Ly chậm rãi đi tới bên cạnh Hoàng Vạn Quân, điều tra thương thế của hắn.

Hoàng Vạn Quân ban nãy đánh ra một đao mặc dù uy lực mạnh mẽ không thua gì Địa giai thượng phẩm đao pháp, nhưng một chiêu đó rõ ràng là loại chiêu thức hại người hại mình.

Đao pháp đánh ra, kẻ địch tổn hại một ngàn, bản thân tổn hại tám trăm, nếu như kẻ địch không c·hết, thì chính mình sẽ phải m·ất m·ạng. Hiện tại toàn thân Hoàng Vạn Quân đâu đâu cũng có v·ết t·hương, nhìn thê thảm vô cùng.

Khương Ly vươn tay, nhanh chóng điểm lên mấy huyệt đạo trên người Hoàng Vạn Quân giúp đối phương cầm máu, đồng thời lấy ra đan dược chữa thương để hắn ăn vào.

“Tạ ơn!” Hoàng Vạn Quân khàn khàn nói một câu, tiếp theo nhắm mắt vận công chữa thương.

Mà Khương Ly thì đi tới bên người Sở Tu Dương sờ soạng, từ trong ngực gã lấy ra hai cuốn bí tịch, cùng mấy chục lượng bạc.

Bên trong hai cuốn bí tịch, bao gồm một quyển nội công tâm pháp, gọi là Thương Nguyên Công.

Một quyển đao pháp gọi là Huyết Sát Cương Đao.

Khiến hắn bất ngờ, đó chính là bản Huyết Sát Cương Đao này lại mà một môn Địa giai trung phẩm đao pháp, hơn nữa một chiêu cuối cùng Huyết Phách Trảm, lấy thân làm đao, tinh huyết và nội khí làm nhận, uy lực phát ra tương đương với Địa giai thượng phẩm.

Thứ ấy hắn mặc dù không tu luyện, nhưng đem về phân cho đệ tử Đúc Kiếm Sơn Trang tu luyện cũng tốt.

Chừng nửa canh giờ, Hoàng Vạn Quân rốt cuộc khôi phục được đôi chút khí lực.

Khương Ly đem đầu của Đỗ Thiên Lý cùng Sở Tu Dương cắt lấy, bọc vào trong túi vải treo ở bên yên ngựa, tiếp theo cùng Hoàng Vạn Quân quay trở về Tam Hà Trấn,

Sau lưng bọn họ còn đi theo một đám chừng hai mươi gã thổ phỉ, từng người vẻ mặt thấp thỏm lo âu.

Cho đến lúc trời tối, đoàn người mới chạy về Tam Hà Trấn, nháy mắt kinh động tất cả dân chúng trong trấn.

Bảy tên đại đầu mục dẫn theo bang chúng Tào Bang cũng chạy ra quan sát, nhìn thấy Khương Ly cùng Hoàng Vạn Quân trên người mang theo thương thế, đằng sau còn có một đám mã phỉ. Trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Diệp đại nhân, Hoàng đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Một người đứng lên trầm giọng hỏi.

Khương Ly lạnh lùng nhìn bọn họ một lượt, tiếp theo đem hai cái túi vải chứa đầu lâu ném xuống đất, lớn tiếng chất vấn:

“Sở Tu Dương cấu kết với thổ phỉ của Kim Hà Thập Tam trại chặn đánh chúng ta. Chuyện này các ngươi có biết không?”

“Cái gì!” Tất cả mọi người đều hai mắt trừng lớn, kinh ngạc đến ngây người.

Cho đến khi nhìn thấy đầu người của Sở Tu Dương cùng Đỗ Thiên Lý, tất cả đều bị dọa cho sững sờ tại chỗ.

Bảy tên đại đầu mục trong lòng giật mình, không khỏi liên tưởng đến lời nói của Sở Tu Dương lúc trước, sau lưng mỗi người chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

“Trả lời ta, có biết không?”

“Đại nhân, chúng ta thật không biết” Bảy người trăm miệng một lời.

Khương Ly hừ lạnh, cúi đầu nhìn chằm chằm bốn tên đại đầu mục dưới trướng Sở Tu Dương. Bốn người này bị ánh mắt của hắn dọa cho sắc mặt tái mét, không dám ngẩng đầu.

Bọn họ trước đó cũng đoán được Sở Tu Dương dự định g·iết c·hết Hoàng Vạn Quân để bịt miệng, nhưng không ai dám nghĩ tới, Hắn lại điên cuồng như vậy, dám cấu kết với người ngoài s·át h·ại đồng liêu.

Một người cắn răng chắp tay nói: “Đại nhân, trưa hôm nay Sở đại nhân một mình rời khỏi Tam Hà Trấn nói là ra ngoài có chuyện, để chúng ta lưu thủ Bạch Hổ Đường, chúng ta thực sự không biết hắn lại dám làm chuyện điên cuồng như thế”

Khương Ly hừ lạnh nói:

“Chuyện của các ngươi Diệp mỗ sẽ xử lý sau, hiện tại mau đưa Hoàng đường chủ về phòng dưỡng thương, cũng như đem bọn thổ phỉ này giam giữ cho ta”

“Rõ”

Chương 63: Sau Một Đao Này, Ngươi C·h·ế·t Ta Sống