Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 64: Chưởng Khống Bạch Hổ Đường
Bạch Hổ Đường nghị sự điện, Khương Ly ngồi ở chủ vị, Hoàng Vạn Quân toàn thân băng bó kín mít ngồi ở ghế thái sư. Bên dưới là bảy tên đại đầu mục.
Đám đại đầu mục từng người khuôn mặt co rúm, đầy vẻ lo lắng, không biết Diệp phó đường chủ sẽ xử lý bọn mình như thế nào.
Mà Khương Ly thì mặt lạnh như tiền, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người một lượt.
Cảm giác được ánh mắt của Khương Ly quét tới, thân thể bọn họ lập tức khẽ run rẩy, chỉ là đúng lúc này, Khương Ly chợt móc ra một bản sổ sách, thản nhiên nói: "Đây là sổ sách mà các ngươi âm thầm chia của ngày trước, vốn đã bị đốt rụi, quyển sách này là do Hoàng đường chủ tự mình sao chép lại."
Bảy tên đại đầu mục nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Khương Ly, không rõ hắn có ý gì.
Kết quả, Khương Ly vặn tay bộc phát ra nội khí nóng rực, chớp mắt liền đem cuốn sổ xé nát, thản nhiên bảo:
"Người c·hết vì tiền, chim c·hết vì ăn. Võ giả chúng ta gia nhập Tào Bang là vì cái gì? Nói là vì thủ hộ Bố Hải Khẩu, bảo vệ một phương bình an, thì khó tránh khỏi có chút quá mức dối trá, sở cầu của mọi người rất đơn giản chính là hai điều, quyền thế cùng. . . lợi ích!
“Bổng lộc của Tào Bang quá thấp, vậy nên các ngươi chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp, đây không phải chuyện mất mặt gì cả, nhưng là!"
Khương Ly đứng dậy nhìn thẳng đám người, thanh âm trầm thấp, phảng phất trực tiếp rót vào đáy lòng bọn họ:
"Nhưng là, quyền thế cùng lợi ích chỉ có thể là thượng cấp ban cho các ngươi, các ngươi lại không thể giấu diếm đi trộm, đi đoạt!"
Bảy tên đại đầu mục, bao quát cả Hoàng Vạn Quân không phải đồ ngu, nghe Khương Ly nói như vậy, liền lập tức hiểu được ý tứ của hắn.
Lựa chọn thần phục, quyền thế và lợi ích, Khương Ly có thể cho bọn họ.
Đương nhiên trừ con đường này ra, bọn họ đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Cho nên bảy người lập tức đi ra khỏi ghế, quỳ một chân ở trên mặt đất, trầm giọng nói: “Gặp qua đại nhân”
Đại lễ này, không phải lễ bái thân phận phó đường chủ, mà là lễ bái bản thân Khương Ly, đây cũng là một loại thuần phục, đương nhiên là bởi vì áp lực mà thuần phục.
Có điều, bất luận bọn họ là thật tâm thần phục hay là bị ép thần phục, cái nào đều không quan trọng, Khương Ly chỉ muốn nhìn kết quả mà không phải quá trình.
Khương Ly thản nhiên nói: "Được rồi, đều đứng lên đi, một đám người ngầm lén lút giữ lại bốn thành lệ phí còn phải vội vã cuống cuồng che giấu, không khỏi có chút không lên được mặt bàn, yên tâm, về sau các ngươi có khả năng lấy được, tuyệt đối phải so hiện tại càng nhiều."
Tựa như suy nghĩ của Khương Ly ban đầu, hắn hao tổn tâm cơ gia nhập Tào Bang dĩ nhiên không phải vì duy trì trật tự ở Bố Hải Khẩu, thủ vệ một phương an bình, mà là muốn chiếm đoạt quyền lực của Tào Bang, dần dần đem Bố Hải Khẩu thu vào dưới tay.
Có cái thân phận phó đường chủ Bạch Hổ Đường, nắm giữ quyền hành trong tay, nếu như hắn chỉ có thể chơi ra loại thủ đoạn biển thủ lệ phí cấp thấp này, vậy hắn cũng quá mức phế vật rồi.
Lúc này, Hoàng Vạn Quân chỉ xuống hai cái đầu người của Sở Tu Dương và Đỗ Thiên Lý đặt ở giữa sảnh đường hỏi:
“Diệp đường chủ, chuyện của Sở Tu Dương, tiếp theo chúng ta nên xử lý thế nào?”
Khương Ly cười nhẹ đáp: “Chuyện đó làm phiền Hoàng đường chủ thay ta viết một bức thư, kể rõ sự tình, rồi đem đầu của hai kẻ này đồng thời gửi lên cho tổng bộ”
“Được, cứ giao cho lão phu” Hoàng Vạn Quân gật đầu nói.
“Diệp đường chủ, đám thổ phỉ của Ngốc Ưng Trại nên xử lý thế nào?” Một tên đại đầu lĩnh hỏi.
“Toàn bộ phế sạch tu vi, biếm trở thành lao động khổ sai” Khương Ly vung tay lên, thản nhiên nói.
“Rõ”
“Hiện nay thiên hạ loạn động, Kim Hà Thập Tam Trại bên kia tựa hồ có ý định ra tay với Tào Bang chúng ta. Sau khi các ngươi trở về, thì để người tăng cường phòng thủ, có bất kỳ tình huống không đúng nào, lập tức báo cho ta.”
“Tuân mệnh”
Đợi đám người rời khỏi Nghị Sự Điện, Khương Ly liền gọi một tên bang chúng đến dặn dò:
“Ngươi giúp ta mang bức thư này tới Đúc Kiếm Sơn Trang, tận tay giao cho trang chủ Khương Thượng, nhớ kỹ tốc độ phải thật nhanh”
“Thuộc hạ tuân mệnh” Tên bang chúng kia mặc dù không hiểu Diệp đường chủ gửi thư cho Đúc Kiếm Sơn Trang để làm gì, nhưng mệnh lệnh của cấp trên, hắn không dám trái lại, vội vã cầm theo thư tín, cưỡi khoái mã rời khỏi Tam Hà Trấn.
……..
Bố Hải Thành Hoàng Hạc Lâu, Tào Vũ Sinh cùng Chu Vĩnh Tường đang ngồi đối diện uống trà, trên tay còn còn một bức thư tín, là do Hoàng Vạn Quân dùng chim bồ câu gửi tới.
“Vị Khương thiếu chủ đúng là không đơn giản, vẻn vẹn một tuần lễ, đã đem Bạch Hổ Đường chưởng khống ở trong lòng bàn tay” Chu Vĩnh Tường đặt thư tín xuống bàn, cảm thán nói.
“Có thể khiến cho Vũ Dương Tông cùng Triệu Vô Cực ăn thiệt thòi, tự nhiên không phải hạng người đơn giản, chỉ là ngươi cho rằng, hắn gia nhập Tào bang chúng ta là có mục đích gì?” Tào Vũ Sinh gật đầu bảo.
Chu Vĩnh Tường nhấp nhẹ chén trà, cười như không cười bảo: ‘Là Chu mỗ tự mình đến cửa mời chào hắn gia nhập Tào Bang, chứ người ta có chủ động đầu nhập chúng ta đâu?”
“Nếu ngươi không đến mời hắn, thì hắn cũng sẽ tìm cách khác để chui vào Tào Bang mà thôi” Tào Vũ Sinh nói.
Chu Vĩnh Tường gật đầu, không cho ý kiến.
“Mục đích của người này, Chu mỗ không rõ cho lắm, nhưng theo ta được biết, Đúc Kiếm Sơn Trang hiện tại vẫn đang giữ thái độ trung lập, chưa có ý gia nhập phương thế lực nào”
“Hơn nữa, Đúc Kiếm Sơn Trang sở hữu đại trận bảo vệ, nghe nói ngay cả tông sư cao thủ cũng không thể công phá, có thể ở trong loạn thế kê cao gối mà ngủ. Nhưng chúng ta lại khác, thời gian sắp tới Bố Hải Khẩu chỉ sợ sẽ trở thành nơi phong vân tụ hội. Bang chủ cần phải nhanh chóng nghĩ ra kế sách vẹn toàn”
Tào Vũ Sinh nghe vậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị, chợt hỏi:
“Lưu Huyền Đức bên kia có động tĩnh gì sao?”
Lưu Huyền Đức là một trong hai vị phó bang chủ của Tào Bang, tu vi ngũ phẩm trung kỳ, đã gia nhập Tào Bang hơn mười năm, chuyên môn phụ trách nội vụ trong bang.
Chu Vĩnh Tường lắc đầu đáp: “Người này hành sự cẩn mật, một giọt nước cũng không để lọt. Nửa năm gần đây, chưa từng rời khỏi Bố Hải Thành, cũng chưa từng tiếp xúc với bất kỳ người ngoài nào cả. Bang chủ vì sao lại nghi ngờ hắn?”
“Là linh cảm mà thôi” Tào Vũ Sinh không quan trọng nói.
Chu Vĩnh Tường chợt chuyển chủ đề: “Bạch Hổ Đường bên kia đã hơn một tháng không có đường chủ tọa trấn, bang chủ dự định cử người nào tới thay thế?”
“Còn phải cử người nào? Liền để “Diệp Phàm” kia làm đường chủ đi thôi” Tào Vũ Sinh tùy tiện nói.
“Cái này, “Diệp Phàm” vừa mới gia nhập Tào Bang, kinh nghiệm không có, tấc công chưa lập, được cử làm phó đường chủ thì thôi. Nhưng nếu để hắn làm đường chủ, như thế chỉ sợ rất nhiều huynh đệ trong bang không phục”
Tào Vũ Sinh cười nhẹ nói: “Tấc công chưa lập vậy thì tạo cơ hội cho hắn lập công, Kim Hà Thập Tam Bang không phải dự định khai chiến với chúng ta hay sao? Nói với hắn, chỉ cần xử lý được chuyện của Kim Hà Thập Tam Trại, vị trí đường chủ Bạch Hổ Đường là của hắn”
Thấy được sự tùy tiện trong lời nói của Tào Vũ Sinh, Chu Vĩnh Tường cười khổ một tiếng đáp:
“Để thuộc hạ tự mình gửi tin”
“Ừm, nghe nói Mạnh Vạn Quân trên đường từ Bố Hải Thành về trúng phải mai phục trọng thương rất nặng, Chu đường chủ thay ta gửi cho hắn một chút đan dược chữa thương”
"Được rồi"
Chu Vĩnh Tường uống nốt chén trà rồi đứng dậy chắp tay cáo từ.
Lúc này trên Hoàng Hạc Lâu chỉ còn mỗi một mình Tào Vũ Sinh. Y thở dài một tiếng, bước ra bên ngoài lan can, ngước mắt nhìn mặt hồ yên ả, trầm mặc thật lâu.
"Phụ thân đang có tâm sự ư?"
Lúc này, từ đằng sau lưng chợt truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng.
Tào Vũ Sinh quay đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, đang nhấc chân bước lên Hoàng Hạc Lâu, cùng y đứng song song.
"A là Thanh nhi sao!" Tào Vũ Sinh nở nụ cười, khuôn mặt t·ang t·hương hiếm thấy toát ra một tia ôn nhu.
"Mỗi khi phụ thân có tâm sự, sẽ đứng ở trên đình nhìn xuống dòng nước, ngài đang lo lắng chuyện của Tào Bang chứ?"
Tào Vũ Sinh gật đầu, lại lắc đầu: "Thiên hạ phân tranh, loạn thế vừa đến, Bố Hải Thành chúng ta chẳng mấy chốc sẽ trở thành nơi thị phi. Ta không có nắm chắc có thể giữ được Tào bang cũng như có thể tiếp tục thủ hộ an bình cho bá tính của Bố Hải Khẩu."
Tào Uyển Thanh thương tiếc nhìn phụ thân mình một chút, khuyên nhủ: "Phụ thân không cần đặt tất cả gánh nặng lên vai mình, nếu làm được thì làm, còn không làm được, cha con chúng ta liền rút khỏi giang hồ, ẩn cư nơi thôn dã"
Tào Vũ Sinh nghe thế, thì gật đầu cười cười, vươn tay xoa đầu của thiếu nữ, chợt hỏi: "Thanh nhi nhà ta cũng tròn đôi tám, không biết đã ưng ý thanh niên tuấn kiệt nào chưa?"
Tào Uyển Thanh ngẩng mặt lên kiêu ngạo nói: "Nam tử bình thường nữ nhi không vừa mắt, nếu muốn theo đuổi ta, chỉ có thể là thiên tài ở trên Tiềm Long Bảng"
"Ha ha ha" Tào Vũ Sinh cười lớn một tiếng, thâm ý vị trường nói: "Nhắc đến thiên tài ở trên Tiềm Long Bảng, Thanh Hà Quận chúng ta đúng là có một người, Đúc Kiếm Sơn Trang Khương Ly, ngươi thấy thế nào?"
"Là Đông Ly thiếu chủ cái gì đó hả? Nữ nhi chưa từng gặp mặt hắn, sao có thể cho ý kiến" Tào Uyển Thanh đáp, mà bỗng nhiên trong đầu nàng không khỏi hiện ra dáng dấp của một gã thanh niên mặc áo trắng.