Chương 67: Ngốc Ưng Trại Có Hỉ Sự, Tàn Sát Bắt Đầu
Khương Ly dẫn theo hơn ngàn bang chúng một đường hướng về phía Kỳ Liên Sơn Mạch mà lao nhanh.
Kỳ Liên Sơn là vùng giáp giới giữa hai quận Kim Hà và Thanh Hà, chính giữa chỉ có một con đường độc đạo.
Cho nên, các thương đội từ quận Thanh Hà đến quận Kim Hà buôn bán, nhất thiết phải đi qua con đường này. Nếu không thì phải tới bến tàu Ngân Giang rồi mượn tàu thuyền đi vòng qua Kỳ Liên Sơn mới tới nơi, thương nhân ở quận Kim Hà cũng là như thế.
Nhưng mà nếu lựa chọn đi đường thủy thì quãng đường sẽ dài hơn chừng ba trăm dặm, so với việc đi ngang Kỳ Liên Sơn chỉ khoảng ba mươi dặm, quả thật quá xa xôi đồng thời hao tốn chi phí. Cho nên mặc dù biết ở trên Kỳ Liên Sơn có sơn tặc, nhưng vì lợi nhuận, nhiều thương đội vẫn lựa chọn mạo hiểm đi qua con đường độc đạo này.
Khương Ly dẫn dắt nhân mã đi đến chân núi Kỳ Liên, hắn không đi qua quan đạo, như thế quá mức rêu rao, mà là chạy thẳng đến một chỗ sơn cốc nằm ở chính giữa hai nhánh núi Ngốc Ưng và Dã Trư.
Sơn cốc này cây cối rậm rạp, bụi cỏ mọc thành chùm, hai bên là vách núi dựng đứng, quả thật là nơi ẩn nấp lý tưởng.
Sau khi đoàn người đi vào sơn cốc, Khương Ly lập tức hạ lệnh giấu tất cả ngựa vào trong rừng cây, tiếp theo sai phái Đông Ly Vệ thăm dò địa hình xung quanh.
Đợi khi thăm dò xong xuôi, hắn lại hao tốn hai canh giờ, bố trí ra một cái mê chướng đại trận, bao phủ toàn bộ sơn cốc.
Đại trận vừa thành, lập tức từng đoàn từng đoàn sương mù từ bốn phương tám hướng tụ tập mà tới, khiến cho sơn cốc dần dần âm u tràn ngập chướng khí.
Nếu có người đứng ở bên ngoài hay trên đỉnh núi nhìn xuống, sẽ chỉ thấy nơi đây là một chỗ sơn lĩnh cây cối rậm rạp bị bao phủ bởi sương mù dày đặc. Nhưng lại không biết, bên trong đám sương mù ấy, là hơn một ngàn nhân mã.
Đám người Lệ Phi Vũ từng chứng kiến trận đạo tạo nghệ của Khương Ly thì không quá bất ngờ, nhưng đám bang chúng của Bạch Hổ Đường, bao gồm năm gã đại đầu mục cùng mười sáu gã tiểu đầu mục đều kinh sợ như gặp thiên nhân.
Bọn họ rốt cuộc đã hiểu, vì sao Diệp đường chủ lại dám cả gan tiến đánh Kim Hà Thập Tam Trại, thì ra hắn còn nắm giữ loại bản lãnh này.
Có thể biến một vùng sơn lĩnh hóa thành u cốc, giấu diếm q·uân đ·ội, thủ đoạn như thế, bọn chưa từng thấy qua bao giờ.
“Nghe nói Đúc Kiếm Sơn Trang có một thứ gọi là hộ sơn đại trận, ngay cả vũ tướng cao thủ cũng không thể công phá. Diệp trưởng lão vừa bố trí, chẳng lẽ là trong truyền thuyết trận pháp” Một tên tiểu đầu lính sờ sờ cằm, nghi ngờ hỏi.
Nhưng người khác đều giật mình bừng tỉnh, ánh mắt nhìn về phía Khương Ly, càng thêm lộ vẻ kính sợ.
Đám bang chúng nghỉ ngơi giữ sức mà Khương Ly thì ngồi ở trên một tảng đá, trong tay cầm lấy một tấm bản đồ bằng da dê, bên trên có vẽ bản đồ của Kỳ Liên Sơn, cũng như vị trí của mười ba cái sơn trại trên núi.
Kỳ Liên Sơn trải dài ngàn dặm, chia thành mười ba nhánh núi khác nhau, từ lớn đến nhỏ theo thứ tự là Ngõa Long Sơn, Hắc Hổ Sơn, Độc Xà Sơn, Kình Ngạc Sơn, Sư Đà Sơn, Cốt Lang Sơn, Kim Báo Sơn, Bạch Tượng Sơn, Thanh Hạc Sơn, Thiên Cẩu Sơn, Độc Hạt Sơn, Ngốc Ưng Sơn, Dã Trư Sơn.
Mà mười ba cái sơn trại trong Kim Hà Thập Tam Trại cũng đặt theo tên của từng nhánh núi.
Khương Ly sở dĩ lựa chọn hạp cốc này làm nơi ẩn nấp, là bởi vì nơi đây kẹp giữa hai cái nhánh núi là Ngốc Ưng và Dã Trư.
Trong đó Dã Trư Trại hơn một tháng trước đã bị cường giả bí ẩn tiêu diệt, bây giờ chỉ còn lại một bãi hỗn độn. Còn Ngốc Ưng Trại, mấy hôm trước trại chủ Ngốc Ưng Trại dẫn theo chủ lực vây g·iết Khương Ly và Hoàng Vạn Quân, cuối cùng c·hết thảm.
Cho nên hiện tại Ngốc Ưng trại mặc dù chưa bị diệt, nhưng thực lực cũng giảm đi rất nhiều.
Quả hồng mềm bóp trước, tôn chỉ này Khương Ly tự nhiên sẽ không quên.
………
Mặt trời dần dần xuống núi, đám Khương Ly ly vẫn án binh bất động ở trong hạp cốc lặng lẽ chờ đợi. Cho đến khi ánh nắng cuối cùng vừa tắt, Khương Ly chậm rãi mở ra hai mắt, trong đáy mắt lóe lên lãnh mang, lên tiếng:
“Tất cả theo ta, tiến công Ngốc Ưng Trại”
“Rõ”
Lập tức, hơn một ngàn người lặng lẽ men theo đường núi nhanh chóng áp sát Ngốc Ưng Trại.
……
Bấy giờ, trên Ngốc Ưng Trại đèn đuốc lộng lẫy, khói hoa tưng bừng.
Bên trong sơn trại, đám thổ phỉ đang một bên nâng chén say sưa, một bên cười cười nói nói.
Bởi vì hôm nay, trại chủ của Ngốc Ưng Trại thành thân.
Bên trong sảnh đường, một tên thanh niên dáng người cao gầy, khuôn mặt tam giác, mặc áo cưới màu đỏ, đang cầm theo chai rượu đi chúc từng bàn.
Người nọ tên là Đặng Phi, năm nay hai mươi sáu tuổi, tu vi lục phẩm trung kỳ, là đại đệ tử của trại chủ Hắc Hổ Trại Lý Trầm Chu. Đặng Phi hai mươi mấy tuổi đã đột phá lục phẩm, thiên phú cực kỳ tốt, ngặt nổi, y là người háo sắc như mạng, từ lúc mười tuổi đã biết chơi gái, cho đến hiện tại cũng không rõ có bao nhiêu tiểu thư khuê các bị y làm bẩn rồi.
Lý Trầm Chu mặc dù cũng không thích tính hiếu sắc của Đặng Phi, nhưng bởi vì thiên phú của y quá tốt, tiến độ tu luyện cũng nhanh, cho nên lão đành nhắm mắt cho qua, chỉ cần không ảnh hưởng tới việc tu luyện là được.
Lần này, Ngốc Ưng trại chủ Đỗ Thiên Lý c·hết đi, Lý Trầm Chu đem Đặng Phi đẩy lên vị trí trại chủ, mục đích là muốn rèn dũa đệ tử nhà mình.
Ai ngờ Đặng Phi vừa rời khỏi Hắc Hổ Trại, liền giống như gà xổng chuồng vậy.
Ngày xưa còn ở Hắc Hổ Trại, y mặc dù háo sắc, không nữ không vui, nhưng cũng sẽ hơi tiết chế, sợ bị Lý Trầm Chu trách phạt.
Nhưng hiện tại, không còn người quản thúc, Đặng Phi làm việc đã không cần kiêng kỵ như trước, mỗi ngày đều sai thủ hạ xuống núi lùng bắt gái đẹp đưa về núi hưởng dụng.
Nhất là hôm nay, Đặng Phi chỉ cảm thấy chính mình vận may ngút trời. Sáng sớm hôm nay hắn như cũ dẫn người xuống núi truy lùng gái đẹp, không ngờ trên đường gặp phải một tên tuyệt thế mỹ nữ. Hơn nữa, mỹ nữ này tựa hồ còn bị trọng thương.
Gặp phải tình huống đó, Đặng Phi há có thể bỏ qua, vì vậy, y lập tức điều khiển bang chúng vây bắt tên mỹ nữ kia, cuối cùng hao tổn mất mười mấy tên bang chúng mới có thể bắt được nàng ta.
Đặng Phi từ bé đến lớn đã hưởng dụng qua không ít nữ nhân, đẹp xấu già trẻ gì đều thử qua, nhưng đây là lần đầu tiên y bắt gặp một nữ nhân xinh đẹp như vậy. Y chỉ cảm thấy bản thân trúng phải tiếng sét ái tình, liền quyết định tổ chức một buổi lễ long trọng, cưới nàng làm áp trại phu nhân.
Có điều, hiện tại Kim Hà Thập Tam Trại sắp dụng binh, cho nên y cũng không dám quá khoa trương, chỉ tổ chức ở trong sơn trại mà không mời người khác. Ngay cả Lý Trầm Chu, Đặng Phi cũng không thông báo.
“Chúc mừng trại chủ cưới được mỹ nhân tuyệt thế, chúc mừng trại chủ”
“Hắc hắc người ta nói, c·hết dưới hoa mẫu đơn cũng phong lưu, trại chủ quả thật có phúc, vừa lên làm trại chủ được mấy hôm, đã có mỹ nhân tới dâng tận miệng..”
“Hazz thật là hâm mộ, nữ nhân của lão tử chỉ cần đẹp bằng một phần mười của trại chủ phu nhân, thì tốt biết bao”
“Hừ, đừng có ở đó mà nằm mộng”
Toàn bộ sơn trại một mảnh hân hoan.
Mà phía sau đại điện, trong một gian phòng treo chữ hỉ, có một nữ nhân mặc váy đỏ, hai chân hai tay bị trói chặt bằng huyền xích. Nữ nhân dung mạo cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt kiêu sa, làn da trắng nõn nà, vóc người uyển chuyển vô cùng dụ hoặc.
Chỉ là đôi mắt của nàng sắc bén như dao cạo, nghiến răng nghiến lợi:
“Khốn nạn, nếu không phải bản cô nương bị trọng thương từ trước, há có thể rơi vào tay đám sơn tặc hèn mọn này”
“Đợi tu vi khôi phục một chút, Tạ Y Nhân ta không diệt sạch Ngốc Ưng Trại, không, không diệt sạch toàn bộ Kim Hà Thâp Tam Trại, ta thề không làm người”
Đúng lúc này, bên ngoài sơn trại, chợt vang lên lên từng một tiếng hô lớn, phá vỡ bầu không khí vui vẻ.
“G·i·ế·t G·i·ế·t G·i·ế·t"
Tiếp theo đó, là tiếng đao kiếm ra khỏi vỏ, tiếng bước chân dồn dập, từ dưới lưng núi, hơn một ngàn nhân mã Bạch Hổ Đường, dẫn đầu là năm mươi Đông Ly Vệ ầm ầm xông thẳng vào Ngốc Ưng Trại.
Nháy mắt, máu chảy thành suối đầu người cuồn cuộn, tiếng la hét vang vọng màn đêm.
Nháy mắt, đại hỉ sự, thành đại án diệt môn.