Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 68: Dịch Kiếm Môn, Tạ Y Nhân

Chương 68: Dịch Kiếm Môn, Tạ Y Nhân


Hơn ngàn bang chúng Bạch Hổ Đường cùng năm mươi Đông Ly Vệ vừa xông vào Ngốc Ưng Trại, không nói một câu đã lập tức tiến hành đồ sát.

Đám thổ phỉ đang uống rượu say sưa, đối mặt với tình huống bất ngờ, rõ ràng chưa kịp chuẩn bị, từng người ngơ ngác tại chỗ.

Rốt cuộc sau khi b·ị c·hém g·iết gần trăm nhân mạng mới kịp phản ứng, có kẻ kinh hoảng hô to:

"Địch tập, địch tập"

Bấy giờ bọn họ mới luống cuống tìm kiếm v·ũ k·hí chống trả.

Chỉ có điều đã quá muộn rồi.

Năm mươi Đông Ly Vệ bày ra Kinh Dương Thần Trận, tiến thối theo thứ tự không chút sơ hở, quả thật chẳng khác gì một cái máy ủi, đi đến đâu đầu người cuồn cuộn đến đó.

Mà hơn ngàn bang chúng Tào Bang đi phía sau chứng kiến tình cảnh ấy, từng người giống như hăng tiết gà, cũng hùng hổ xông tới điên cuồng chém loạn.

“Các ngươi là ai?” Đặng Phi vốn đang ngà ngà say, cũng đã tỉnh rượu, hướng về phía chiến trường quát lớn.

Đáng tiếc không ai trả lời y ả, mà đáp lại là một đạo kiếm mang sắc lẹm từ phương xa trảm tới.

“Khốn kiếp” Đặng Phi nghiến răng nghiến lợi, nghiêng người rút ra khoái đao, hướng về phía đạo kiếm mang kia chém xuống.

Bành!

Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, Đăng Phi bạch bạch lùi về phía sau bảy tám bước, húc đổ mấy cái bàn rượu mới dừng lại được, ngước đầu nhìn sang. Phát hiện người vừa xuất kiếm là một tên thiếu niên mặc áo trắng, dáng vẻ cực kỳ trẻ tuổi.

Ánh mắt Đặng Phi lộ ra vẻ ngưng trọng. Y mặc dù cả ngày trầm mê nữ sắc, nhưng đường đường là lục phẩm trung kỳ cao thủ, lại bị người một kiếm đánh lui. Có thể thấy, thực lực của đối phương mạnh mẽ cỡ nào. Hơn nữa, tên thiếu niên này nhìn dáng vẻ vô cùng trẻ tuổi, hiển nhiên là một vị tuyệt thế thiên tài.

“Chẳng lẽ là đồng đảng của nữ nhân kia?” Đặng Phi thầm nghĩ, lớn giọng hỏi: “Các hạ là ai?”

“Người g·iết ngươi!” Khương Ly lạnh nhạt đáp, trong lúc nói chuyện, thân hình của hắn đã hóa thành một vệt kim quang, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Đặng Phi.

Tay phải nâng lên đánh ra một quyền.

Chỉ thấy quyền kình mang theo một cổ khí tức bạo ngược, đấm thẳng vào trước ngực y.

Đặng Phi cả kinh, tiếp theo trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, khoái đao trong tay biến ảo, dốc người chém thẳng xuống.

Lại một t·iếng n·ổ lớn vang lên, nhưng lần này là tiếng binh khí vỡ tan, cùng với quyền phong xé nát da thịt.

“Ngươi…!” Đặng Phi há hốc mồm, trong con ngươi đỏ chót đều là kinh hãi cùng hoang mang, bởi vì một quyền của Khương Ly vừa rồi không chỉ đánh nát khoái đao của y, mà còn đem lồng ngực của y đánh ra một lỗ thủng.

Trên đời này lại có người dùng tay không đánh vỡ tam phẩm bảo binh, sao có thể như vậy?

Chỉ là Đặng Phi còn định nói cái gì, thì Khương Ly đã giáng thêm một quyền. Quyền thứ hai này, đem đầu lâu của y đánh thành pháo hoa.

Một vị lục phẩm trung kỳ cao thủ, lại bị người dùng hai quyền đ·ánh c·hết, đây là cỡ nào bi ai, cỡ nào tuyệt vọng.

Đặng Phi vừa c·hết, toàn bộ sơn tặc của Ngốc Ưng Trại giống như ong vỡ tổ, không còn chút ý chí chiến đấu nào.

Nhưng cho dù bọn họ chạy trốn, hay liều mạng chống trả, đều thoát khó được số phận bị vây g·iết.

Trước khi lên đường, Khương Ly từng nói, chiến lợi phẩm thu được sẽ được phân phối dựa theo công lao g·iết địch của từng người. Bây giờ g·iết thêm một tên sơn tặc, đến khi nhận thưởng sẽ nhiều hơn một chút.

Cho nên đám bang chúng Bạch Hổ Đường đều đã g·iết đỏ cả mắt.

Thoáng chốc, toàn bộ Ngốc Ưng Trại máu chảy thành suối, t·hi t·hể đâu đâu cũng có.

Chừng nửa canh giờ trôi qua, đại chiến kết thúc, hơn một ngàn ba trăm tên sơn tặc b·ị c·hém g·iết sạch sẽ.

Mà Khương Ly thì ngồi ở trên ghế bành, cúi đầu nghe thủ hạ báo cáo:

“Bẩm báo Diệp đường chủ, lần này chúng ta tiêu diệt một ngàn ba trăm bốn mươi hai tên sơn tặc, phía bên chúng ta c·hết ba mươi người, trọng thương năm mươi tám người, còn lại đều là b·ị t·hương nhẹ, không đáng chú ý”

Khương Ly gật gù nói: “Chữa trị những người b·ị t·hương, đồng thời ghi nhớ thân phận của những n·gười c·hết, sau khi trở về bản đường chủ sẽ chia chiến lợi phẩm cho người thân của bọn họ”

“Diệp đường chủ anh minh” Đám đại đường chủ, tiểu đường chủ kích động hô lớn.

Hắn lại quay đầu sang hỏi Lệ Phi Vũ: “Còn các ngươi thì sao?”

“Bẩm báo thiếu chủ, chúng ta có tám người b·ị t·hương nhẹ, không ai t·ử t·rận” Lệ Phi Vũ mặt không cảm xúc đáp.

“Hí!” Đám bang chúng Tào Bang nghe vậy, đều hít vào từng ngụm khí lạnh. Trận chiến ban nãy, Đông Ly Vệ dẫn đầu t·ấn c·ông, cũng g·iết c·hết nhiều địch nhân nhất. Một ngàn ba trăm tên sơn tặc, có hơn bốn trăm người là do bọn họ g·iết, nhưng lại không có ai t·ử t·rận, quả thật quá đỗi kinh người.

Trong lòng bọn họ càng thêm hiếu kỳ, không rõ đám hắc giáp vệ này đến từ đâu. Rốt cuộc là phương đại thế lực nào mới có thể bồi dưỡng ra một chi tinh binh lấy một địch mười như vậy?

Chỉ là mặc dù rất hiếu kỳ, nhưng không ai dám mở miệng hỏi.

Hiếu kỳ hại c·hết mèo, bọn họ đều là giang hồ lão thủ, biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.

Khương Ly gật đầu, đưa mắt nhìn xuống dưới đại sảnh, có một lão giả gầy gò, mặc nho bào cũ kỹ, đang quỳ mọp ở trên mặt đất.

Thấy hắn nhìn mình, lão giả lập tức dập đầu liên tục hô:

“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, lão hủ không phải là sơn tặc, lão hủ không phải sơn tặc”

“Ngươi là ai, đến Ngốc Ưng Trại bao nhiêu năm rồi?”

“Lão hủ tên là Vương Liên Chi, ngày trước làm phu tử dạy học ở dưới núi. Mấy năm trước sơn tặc dẫn người tới thôn c·ướp đoạt, thấy lão hủ biết chữ liền bắt ta lên đây phụ trách phòng thu chi”

“Lão hủ từ trước đến nay chưa từng g·iết người”

Khương Ly gật đầu, trên thân lão giả này không có huyết sát chi khí, đúng là chưa bao giờ g·iết người, chỉ là…hắn thản nhiên hỏi:

“Ngươi chưa từng g·iết người, vậy đã từng làm nhục nữ nhân b·ị b·ắt lên sơn trại bao giờ chưa?”

“Cái này…cái này..” Lão giả ấp úng còn định giải thích cái gì, thì Khương Ly chợt hỏi sang vấn đề khác.

“Ngươi phụ trách phòng thu chi, hẳn là phải biết khố phòng của Ngốc Ưng Trại ở đâu chứ?”

“Cái này lão hủ biết, để ta dẫn đại nhân đi, cầu đại nhân tha cho ta một mạng” Lão giả kích động hô lớn.

Khương Ly không đáp lời, mà cho Lệ Phi Vũ một ánh mắt, rồi nói:

“Các ngươi đi theo vị lão tiên sinh này tới khố phòng lấy đồ”

“Rõ”

Đám người vừa rời khỏi sánh đường, thì một tên tiểu đầu mục hăm hở chạy vào bẩm báo:

“Bẩm Diệp đường chủ, chúng phát hiện một vị mỹ nhân”

“Mỹ nhân?” Khương Ly nhíu mày, không khỏi đưa mắt nhìn qua khung cảnh xung quanh.

Hiện tại khắp Ngốc Ưng Trại đèn hoa sáng trưng, xung quanh tường rào dán đầy giấy đỏ. Mà ban nãy, sơn trại thủ lĩnh còn mặc áo cưới, hiển nhiên là đang có hỉ sự.

“Rốt cuộc là nữ nhân xinh đẹp tới mức nào, để cho một tên sơn tặc đầu lĩnh phải bày trò long trọng như vậy?” Khương Ly ngược lại có chút hiếu kỳ.

“Dẫn nàng ta tới đây”

Không để hắn chờ lâu, chừng nửa khắc sau, tên tiểu đầu mục kia quay trở về, sau lưng còn áp giải một nữ nhân mặc váy đỏ.

Nữ nhân này chưa hề trang điểm, nhưng cả khuôn mặt lại tinh xảo tuyệt luân, chung linh d·ụ·c tú.

Đặc biệt là cái mũi của nàng, tinh xảo đĩnh bạt, vừa biểu hiện ra cá tính mãnh liệt, nhưng lại không có quá nhiều tính công kích.

Môi không phải đỏ tươi mà là màu đỏ nhạt, tựa hồ trong suốt.

Trên người nàng mặc váy tân nương, mặc dù không phải quá vừa vặn, chưa hiển lộ ra dáng người của nàng, nhưng lại có vẻ đặc biệt thon dài mạn điệu.

“Quả đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc” Khương Ly tu luyện nhiều năm, từng chứng kiến qua không ít mỹ nhân, tiên tử, nhưng cô gái trước mặt, có thể xếp vào mười vị trí đầu tiên.

Nếu đem sắc đẹp của nàng ta so với Hồng Nhan Bảng thứ mười tám Tào Uyển Thanh, thậm chí còn nhỉnh hơn chút ít.

Hơn nữa, điều khiến Khương Ly kinh ngạc hơn không phải sắc đẹp của nữ nhân trước mặt, mà là tu vi của nàng ta.

“Ngũ phẩm hậu kỳ”

Tuổi trẻ như vậy, đã có tu vi ngũ phẩm hậu kỳ, tất nhiên không phải là hạng người vô danh, càng khó hiểu hơn, đó chính là đường đường một vị vũ tướng cường giả lại bị một toán sơn tắc bắt giữ, ép làm tân nương.

Trong lúc Khương Ly đang đánh giá thiếu nữ, mà nàng cũng đang đánh giá Khương Ly. Chỉ thấy Khương Ly dáng vẻ phong thần tuấn lãng, nhìn như tuổi trẻ, nhưng một đôi mắt lại cực kỳ lão thành, tràn ngập t·ang t·hương. Thiếu nữ hít sâu một hơi, giơ hai tay đang bị còng lên thi lễ, thần sắc không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti:

“Dịch Kiếm Môn, Tạ Y Nhân gặp qua công tử”

Chương 68: Dịch Kiếm Môn, Tạ Y Nhân