Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 70: Thiên Cẩu Trại

Chương 70: Thiên Cẩu Trại


Mặt trời vừa lên, đám người Khương Ly vẫn như cũ ẩn núp ở trong hạp cốc, ai b·ị t·hương thì chữa thương, ai tu luyện thì tu luyện.

Còn lại một nhóm thì phối hợp kiểm kê chiến lợi phẩm, mất cả buổi sáng mới đem toàn bộ vật tư kiểm kê xong.

Lúc này, gã đại đầu mục tên là Đường Tam cầm theo một bản danh sách dài, kích động chạy đến trước mặt Khương Ly bẩm báo:

“Bẩm Diệp đường chủ, lần này chúng ta tổng cộng thu hoạch được sáu vạn lượng bạc, hai ngàn lượng vàng cùng lượng lớn châu báu, đồ trang sức. Ngoài ra còn có hai ngàn thanh v·ũ k·hí, trong đó có ba thanh tam phẩm, tám thanh nhị phẩm, mười lăm thanh nhất phẩm, còn lại đều là v·ũ k·hí bình thường chưa nhập phẩm”

“Về phần đan dược, có mười bốn lọ, thuộc hạ chưa đụng đến, lát nữa mời Đường chủ tự mình xem xét”

Khương Ly gật đầu hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Có, còn có lượng lớn huyền thiết, thảo dược, khoáng vật…nhưng thuộc hạ kiến thức hạn hạp không phân biệt được rõ ràng” Đường Tam gãi gãi đầu nói.

“Ừm, tạm thời cứ như vậy đi, sau khi trở về các ngươi thống kê lại một lần nữa, đồng thời lập cho ta một cái danh sách, ai g·iết được bao nhiêu người, đến khi đó luận công ban thưởng”

“Rõ”

Đường Tam đầy mặt vui mừng đáp, vừa định quay đi thì Khương Ly chợt lên tiếng:

“Đợi chút?”

“Đại nhân còn muốn dặn dò gì sao?”

Khương Ly lật ống tay áo lấy ra một mai nguyên thạch ném cho gã nói: “Trong lúc kiểm kê vật tư, nếu phát hiện ra thứ này lập tức báo cho ta”

Đường Tam cẩn thận cầm lấy nguyên thạch, xem xét vài lần, rồi cung kính đem trả lại cho hắn nói:

“Nếu phát hiện ra, thuộc hạ nhất định sẽ thông báo cho đại nhân ngay”

Khương Ly gật đầu, thu hồi nguyên thạch.

Đang ngồi xếp bằng bên cạnh Tạ Y Nhân chợt hiếu kỳ hỏi: “Diệp đường chủ rất cần linh ngọc?”

“Ồ cô nương cũng biết thứ này?” Khương Ly vô ý hỏi, nhưng chợt nghĩ tới, Tạ Y Nhân là đệ tử của Dịch Kiếm Lão Nhân, hơn nữa còn được xếp vào mười vị trí đầu của Tiềm Long Bảng, từng tiếp xúc qua nguyên thạch là điều dĩ nhiên.

Tạ Y Nhân gật đầu nói: “Linh ngọc là một loại tài nguyên tu luyện cực kỳ quý giá, chỉ những nơi nguyên khí nồng nặc tích tụ nhiều năm mới có khả năng xuất hiện. Dịch Kiếm Môn chúng ta, vừa vặn có một tòa linh khoáng như vậy”

“Ồ! Hiện tại trên người cô nương còn giữ ‘linh ngọc’ chứ?” Ánh mắt Khương Ly sáng lên, khẽ hỏi.

Tạ Y Nhân xấu hổ nói: “Trước khi rời khỏi sơn môn, tiểu nữ quả thật có mang theo mấy trăm mai linh ngọc, nhưng một đường truy g·iết Hàn Nhượng từ Đại Ly vương triều đến Đại Ngụy vương triều đã tiêu tốn hầu như không còn. Một viên cuối cùng, mấy hôm trước ta đã sử dụng xong rồi”

“Nhưng nếu công tử muốn linh ngọc, đợi trở về sư môn, tiểu nữ sẽ mang tới cho ngươi một ít”

Tạ Y Nhân vội vàng bổ sung.

Khương Ly nghe thế thì khoát tay: “Chuyện ngày sau để ngày sau tính...ừm thương thế của cô nương như thế nào rồi?”

“Đã khôi phục được ba bốn thành, miễn cưỡng có sức tự vệ”

“Ừm” Khương Ly gật gù, tiếp theo nhắm mắt thần du thiên ngoại, cũng không trò chuyện cùng thiếu nữ nữa.

Tạ Y Nhân thấy hắn không có hứng thú trò chuyện, cũng nhắm mắt lại tiếp tục chữa thương.

Nàng một bên chữa thương, một bên suy nghĩ vẩn vơ.

Từ trước đến nay, nàng từng tiếp xúc với đủ loại thanh niên tài tuấn, cho dù là thiên kiêu ở trên Tiềm Long Bảng, chỉ cần nhìn thấy dung nhan của nàng đều sẽ kinh động như gặp thiên nhân.

Nếu có cơ hội tiếp lời với nàng, đều cực kỳ kích động, hận không thể khoe khoang tất cả điểm tốt của mình ra, hòng thu hút sự chú ý của Diệp Y Nhân.

Nhưng mà người thanh niên bên cạnh, tựa hồ miễn dịch với nhan sắc của nàng, không xum xue nịnh hót, không tâng bốc lời hay ý đẹp, thậm chí không nguyện ý nhiều lời cùng nàng.

Điều đó, để Tạ Y Nhân cảm thấy kỳ lạ cùng hiếu kỳ.

Đám người Khương Ly ẩn núp ở trong sơn cốc nguyên cả ngày, cho đến khi mặt trời xuống núi mới ló mặt ra ngoài.

Lúc đoàn người vừa rời đi, bên cạnh Khương Ly bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh yểu điệu: “Diệp công tử, tiểu nữ có thể đi cùng các vị được chứ?”

“Thương thế của ngươi…” Khương Ly nhíu mày,

Dịch Y Nhiên vội vàng nói: “Thương thế của tiểu nữ đã khôi phục được năm thành, mặc dù không thể phát huy ra toàn bộ thực lực, nhưng vẫn có thể đối phó lục phẩm hậu kỳ võ giả”

Có thêm một cái chiến lực cường đại, Khương Ly tự nhiên không thể nào khước từ, liền mang theo Dịch Y Nhiên cùng đi tới Thiên Cẩu Trại.

Thiên Cẩu Sơn cách sơn cốc chỗ bọn hắn tập kết chừng ba mươi dặm, cho nên khi bọn họ đến nơi thì mặt trăng cũng đã lên cao.

Giống như Khương Ly dự đoán, tin tức hắn dẫn quân tiến đánh Kỳ Liên Sơn đã lộ ra ngoài cũng truyền vào tai đám trại chủ của Kim Hà Thập Tam Trại.

Cho nên hiện tại mặt dù trời đã khuya, nhưng bên trên Thiên Cẩu Trại đèn đuốc vẫn sáng trưng, có từng tốp từng tốp sơn tặc đi tuần. Hiển nhiên bọn chúng đã bắt đầu đề phòng.

“Đại nhân, chúng ta còn đánh nữa sao” Đường Tam thần sắc nghiêm nghị hỏi hắn.

“Vì sao không đánh?” Khương Ly hỏi ngược lại.

“Ầy” Đường Tam ngượng nghịu không biết đáp thế nào. Mấy trận trước bọn họ tiến đánh Ngốc Ưng Trại cùng Độc Hạt Trại đều là thừa dịp đối phương không phòng bị, cho nên đều dành chiến thắng hết sức dễ dàng. Lần này, kẻ địch phòng bị kỹ càng, bọn họ bắt đầu không còn tự tin như trước nữa.

Nhưng mục đích của Khương Ly khi tiến nhập Kỳ Liên Sơn, đâu chỉ là c·ướp b·óc chiến lợi phẩm, mà là tiêu hao lực lượng của địch.

Một cái sơn trại bị diệt, thì lực lượng của Kim Hà Thập Tam Trại sẽ giảm thiểu một phần, đến lúc đại quyết chiến, bọn họ sẽ dễ thở hơn phần nào.

Cho nên Thiên Cẩu Sơn nhất thiết phải đánh, cùng lắm là lấy t·hương v·ong đổi t·hương v·ong.

Khương Ly dẫn theo gần một ngàn bang chúng men theo đường núi xông thẳng lên sơn trại, mà hành tung của bọn họ, ngay lập tức bị đám võ giả tuần tra chú ý tới.

‘Địch tập” Lập tức tên võ giả lớn giọng hô lớn, tiếng hô vang vọng khắp núi rừng, đồng thời một ngọn pháo sáng được bắn lên cao, giống như báo hiệu.

Tiếp theo, gần hai ngàn tên sơn tặc từ bên trong sơn trại ùa ra, mỗi người một tay cầm đuốc, tay kia lăm lăm v·ũ k·hí, tựa hồ đã chờ đợi thật lâu.

“Hắc hắc, quân sư nói không sai, bọn chuột nhắt này đêm nay quả nhiên lựa chọn t·ấn c·ông chúng ta”

Từ bên trong đám đông sơn tặc, đi ra một người đàn ông cao to đầu trọc, mắt vàng, để trần ngực, trên người che kín bởi hình xăm rồng phượng. Kẻ này tên là Đồng Mãnh, biệt hiệu Kim Nhãn Bưu. Mà đứng bên cạnh gã là một người đàn ông trung niên mặc nho sam, dưới cằm để râu dài năm tấc, trong tay còn cầm một cái quạt lông vũ, không ngừng phe phẩy.

“Sáng nay Ngõa Long Trại đưa tin, đám chuột nhắt Tào Bang cả gan xâm nhập Kỳ Liên Sơn Mạch. Cho nên tại hạ lập tức sai người đến thăm dò Độc Hạt Trại cùng Ngốc Ưng Trại, không ngờ cả hai chỗ đó đã chỉ còn đống tro tàn”

“Xét về vị trí thì Thiên Cẩu Trại chúng ta và Cốt Lang Trại là gần hai cái trại kia nhất, thực lực cũng tương đương nhau, cho nên Thúc mỗ dự đoán, sắp tới, kẻ địch chỉ t·ấn c·ông chúng ta hoặc Cốt Lang Trại mà thôi”

Người đàn ông trung niên, một bên vuốt râu, một bên chậm rãi phân tích.

“Đối phương có thể trong thời gian ngắn tiêu diệt Ngốc Ưng Trại và Độc Hạt Trại, thực lực hiển nhiên rất mạnh, quân sư có kế phá địch sao?” Đồng Mãnh trầm giọng hỏi.

Người dàn ông trung niên cười nhẹ nói: “Vừa rồi Thúc mỗ đã cho bắn pháo hiệu, Cốt Lang Trại bên kia hẳn là đã nhận được tin tức, đang dẫn người tới chi viện. Chúng ta chỉ cần cầm cự một canh giờ, quân chi viện vừa tới. Thiên Cẩu Trại từ trong đánh ra, Cốt Lang Trại ngoài đánh vào, tạo thành thế gọng kìm, nhất định có thể g·iết sạch đám chuột nhắt đó”

“Chỉ cần cầm cự một canh giờ sao? Có gì mà không làm được” Đồng Mãnh cười lớn, khuôn mặt tràn đầy tự tin.

Chương 70: Thiên Cẩu Trại