Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Nghịch Trần

Unknown

Chương 71: Kinh Dương Diệt Thế Kích, Đông Ly Vệ Hoa Lệ Biểu Diễn

Chương 71: Kinh Dương Diệt Thế Kích, Đông Ly Vệ Hoa Lệ Biểu Diễn


“G·i·ế·t!” Một tiếng hô lớn vang vọng màn đêm.

Gần ngàn bang chúng Bạch Hổ Đường, năm mươi Đông Ly Vệ từ dưới lưng núi điên cuồng lao lên.

Bên ngoài Thiên Cẩu Trại được bao quanh bởi một lớp tường rào bằng đất cao chừng chín thước, phía trên hơn một trăm cung tiễn thủ đã giương cung chờ sẵn.

Ngay lúc đám người Khương Ly vừa áp sát tới phạm vi năm mươi bước chân, cung tiễn thủ lập tức phát động t·ấn c·ông.

Chỉ thấy một tràng mưa tên từ trên trời giáng xuống nhắm ngay trung tâm đại quân mà bắn loạn.

"Cảnh giác!" Khương Ly hô lớn, đồng thời vung kiếm hướng về phía trước trảm mạnh, kiếm khí hoá thành ngập trời đốm lửa đem lượng lớn mũi tên ngăn cản, bộ phận mũi tên còn sót lại, thì bị đám bang chúng dùng v·ũ k·hí đánh tan.

Bọn họ đều là võ giả nhập phẩm, ngũ giác mạnh mẽ hơn người. Cho nên trừ phi là võ giả cường đại nhắm bắn, nếu không cung tiễn bình thường khó mà làm gì được.

Mặc dù vậy, đợt cung tiễn này cũng đã làm chậm lại thế t·ấn c·ông của bọn Khương Ly, mà vòng cung tiễn tiếp theo cũng đã phát động.

“Muốn c·hết”

Khương Ly sầm mặt, tung người mà lên, hóa thành một đạo kim quang, trong nháy mắt nhảy tới sát tường rào, Xuân Thu Kiếm từ từ bay lên, huyền phù ở giữa không trung. Tiếp theo thân kiếm đột ngột phụt ra một luồng kiếm quang lóa mắt.

Hỏa Linh Kiếm Pháp thức thứ hai mươi mốt.

Nhất Kiếm Phiên Thiên

Lập tức, nhiệt độ ở khuôn viên mười trượng tăng mạnh, không khí bị thiêu đốt nóng hầm hập.

Trong sát na, kiếm quang đã kéo dài ra gần ba trượng, nhắm thẳng tới cổng tường rào mà trảm tới.

Bành

Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, cùng với đó là một loạt tiếng kêu la thảm thiết, khói bụi mịt mù.

Lúc khói bụi tan đi, thì chín thước tường đất đã bị bổ làm đôi, chỉ còn lại một bãi phế tích, mà bọn sơn tặc đứng ở bên trên tường rào cũng bị kiếm khí xắn thành thịt nát.

“Cái gì?” Thiên Cẩu Trại trại chủ Đồng Mãnh cùng quân sư bên cạnh há hốc mồm, khóe mắt run rẩy.

Những sơn tặc khác cũng sững sờ, kinh dị nhìn về phía Khương Ly.

“Xông”

Gần ngàn bang chúng phía sau từng người nhiệt huyết sôi trào, hùng hổ xách v·ũ k·hí xung phong.

Nháy mắt, hai bên đã đánh giáp lá cà.

“Địa giai thượng phẩm kiếm pháp” Tạ Y Nhân nội âm kinh dị, nhếch miệng khẽ thì thào. Hiện tại nàng càng thêm khẳng định, vị Diệp đường chủ kia nhất định xuất thân từ thế lực lớn nào đó.

Bởi vì có thể sở hữu Địa giai thượng phẩm vũ kỹ, thông thường đều là tứ phẩm thế lực trở lên.

Nhưng đến tình cảnh tiếp theo mới khiến cho nàng kinh ngạc đến ngây người.

Chỉ thấy năm mươi Đông Ly Vệ xếp thành đội hình thẳng tắp, cùng lúc bộc phát ra huyết sát chi khí.

Những huyết sát chi khí này nối liền với nhau, hóa thành từng luồng từng luồng trận văn màu đen bao trùm dưới chân bọn họ.

“Lên” Lệ Phi Vũ hét to, tay phải cầm chiến kích gõ mạnh xuống mặt đất, tiếp đó những tia huyết sát chi khí này bốc lên cao, dần dần hình thành một đạo chiến thần hư ảnh cao hơn hai trượng.

Chiến thần hư ảnh mặc chiến giáp, tay cầm chiến kích, mặt mày dữ tợn, uy phong lẫm lẫm.

“Quân hồn!” Dịch Y Kinh giật mình thốt lên, không thể nào tưởng tượng nổi.

Quân Hồn chính là tinh túy nhất của quân trận, chỉ có một ít chi q·uân đ·ội vương bài mới có thể nắm giữ. Toàn bộ Trung Vực, q·uân đ·ội nhiều vô số kể, nhưng có thể ngưng tụ ra quân hồn, thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Những đội quân này, đâu đâu không phải uy chấn thiên hạ thần quân.

Nhưng hiện tại, ở nơi kỳ liên sơn hẻo lánh này, nàng lại chứng kiến một đội thần quân như thế.

Hư ảnh chiến thần vừa hình thành, chợt ngửa đầu cuồng hống, tản ra trùng trùng uy áp. Tiếp theo, hư ảnh nâng chiến kích hướng về phía đại quân sơn tặc nặng nề quét qua.

Mỗi một kích đánh tới, đám sơn tặc bất kể tu vi cao thấp, đều hóa thành thịt nát.

Một kích lấy mạng mấy chục người.

Gần hai ngàn sơn tặc của Thiên Cẩu Trại từng người kinh hãi tột độ, không ngừng gào thét lùi về sau.

G·i·ế·t g·iết g·iết

Đám bang chúng Tào Bang chứng kiến tình huống đó, sĩ khí càng thêm tăng mạnh, ra chiêu càng thêm hung mãnh.

"Khốn nạn, bọn quái vật này chui ở đâu ra vậy?" Đồng Mãnh sắc mặt đen như đáy nồi, vác theo chiến phủ lao ra muốn phá vỡ quân trận của Đông Ly Vệ.

Chứng kiến hành động của gã, Lệ Phi Vũ không hề nao núng, mà nâng chiến kích lên hướng chỉ thẳng về phía gã.

“Kinh Dương Diệt Thế Kích”

Từ mũi chiến kích đột nhiên bắn ra một luồng hào quang màu đen như mực, dần dần hình thành một đạo cực quang.

Theo từng tiếng xé gió chói tai vang lên, chùm sáng kia nháy mắt nổ nát trường không, nhắm thẳng trước ngực Đồng Mãnh.

Lấy Lệ Phi Vũ làm trung tâm, mặt đất bắt đầu hướng về hai bên vỡ vụn, chấn động không ngừng khuếch tán ra bốn phía, trên đường đi, mấy trăm tên sơn tặc bị cực quang xoắn nát, biến thành thịt vụn.

“Không tốt!”

Đồng Mãnh cả kinh, cuống cuồng nâng cự phủ đón đỡ, nhưng uy lực của Kinh Dương Diệt Thế Kích sao mà kinh khủng,

Đồng Mãnh sở hữu tu vi lục phẩm trung kỳ đỉnh cao, cự phủ trong tay gã cũng là tam phẩm bảo binh gần đạt tới tứ phẩm, nhưng vừa đối mặt với cực quang màu đen lại giống như tờ giấy mỏng, thoáng cái liền cùng đám sơn tặc lúc trước chịu chung số phận.

Sau khi g·iết c·hết Đồng Mãnh, uy lực của cực quang còn chưa suy giảm, bắn mạnh vào tòa lầu các phía sau, đem lầu các đánh sụp, bụi mù bốc lên cao.

Bụi mù tán đi, vốn lộn xộn chiến trường, càng thêm thê lương xơ xác.

Toàn trường phút chốc yên tĩnh có thể nghe được tiếng kim rơi, đám sơn bấy giờ đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, buông bỏ v·ũ k·hí quỳ sụp xuống mặt đất đầu hàng.

“Đây là thực lực chân chính của bọn họ sao?” Đường Tam nuốt một ngụm nước bọt, thì thào, sau lưng chẳng biết khi nào đã ướt đẫm mồ hôi.

Hôm nay, bọn họ còn tưởng rằng sẽ phải đối mặt với một trận huyết chiến, ai nghĩ đến Đông Ly Vệ bộc phát thần uy hủy thiên diệt địa, trong thời gian ngắn đã giải quyết trận chiến.

Ngay cả Tạ Y Nhân cũng đứng lặng tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm phế tích đằng xa. Một kích vừa rồi, đã không thua gì một kiếm của nàng thời kỳ toàn thịnh.

“Đại…đại nhân…còn đánh nữa sao?” Gã đại đầu mục tên là Lữ Tiểu Xuân rụt rè hỏi hắn.

“G·i·ế·t sạch!” Khương Ly lạnh lùng đáp.

“G·i·ế·t hết, không chừa một mống”

Lữ Tiểu Xuân gân cổ truyền lệnh, đám bang chúng Bạch Hổ Đường bấy giờ mới lấy lại tinh thần, xách theo v·ũ k·hí xông tới lần thứ hai tiến hành đồ sát.

Nửa canh giờ trôi qua, toàn bộ Thiên Cẩu Trại đã không còn bóng dáng của bất kỳ tên sơn tặc nào. Chỉ còn lại phế tích hoang tàn, máu tươi, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, t·hi t·hể tàn phá, minh chứng rằng ban nãy vừa xảy ra một trận đại chiến kịch liệt.

Thiên Cẩu Trại vừa diệt, các bang chúng ngựa quen đường cũ, lập tức hô nhau đi lục soát chiến lợi phẩm, tiếp đó liền nhanh chóng rút lui.

Sau khi bọn Khương Ly rời đi chừng hai khắc, thì dưới chân núi Thiên Cẩu, xuất hiện một toán nhân mã khác chạy tới.

Toán nhân mã này là sơn tặc của Cốt Lang Trại, nhận được tín hiệu cầu cứu mà tới tương trợ.

Đáng tiếc, khi bọn họ leo lên Thiên Cẩu Sơn, thì nơi đây chỉ còn lại khung cảnh đổ nát hoang tàn.

Mà Thiên Cẩu Trại cũng đã bị đối phương dùng lửa thiêu cháy.

“Hai ngày, liên tiếp tiêu diệt ba trại…” Cốt Lang Trại trại chủ Tống Thiên Thọ chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, không rét mà run.

“Trại chủ, Thiên Cẩu Sơn đã diệt, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Một tên sơn tặc nhỏ giọng hỏi.

Tống Thiên Thọ tròng mắt xoay chuyển, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ngốc Ưng Trại, Độc Hạt Trại cùng Thiên Cẩu Trại đã toàn diệt, mục tiêu tiếp theo của bọn chúng chỉ sợ là chúng ta. Thông tri với các huynh đệ, tạm thời không vội trở về Cốt Lang Sơn, chúng ta lập tức đi Ngõa Long Trại”

“Rõ”

……

Khác với suy đoán của Tống Thiên Thọ, Khương Ly sau khi tiêu diệt xong Thiên Cẩu Trại, cũng không tiến đánh Cốt Lang Trại, mà cưỡi ngựa rời khỏi Kỳ Liên Sơn Mạch ngay trong đêm.

Chiến dịch lần này, hắn đã đạt được hết thảy mục đích, bao gồm tiêu hao lực lượng của Kim Hà Thập Tam Trại, c·ướp đoạt chiến lợi phẩm và cuối cùng, quan trọng nhất chính là luyện binh.

Biểu hiện của Đông Ly Vệ hôm nay, để cho hắn cực kỳ hài lòng.

Việc cần làm tiếp theo là trở về Bạch Hổ Đường bố trí phòng thủ, cũng như mở rộng quy mô của Đông Ly Vệ.

Đông Ly Vệ hiện tại có tổng cộng năm mươi thành viên, mặc dù thực lực mạnh mẽ có thể lấy một địch mười, nhưng như vậy còn chưa đủ.

Thứ hắn muốn, không chỉ vẹn vẹn mấy chục người mà là mấy ngàn, mấy vạn chiến vệ.

Trong tay chỉ cần sở hữu một vạn tinh binh như thế, thiên hạ này tất có chỗ cho hắn cắm dùi.

P/s: Đến đoạn này hơi phân vân, nên cho main thành lập vận triều, quét ngang vũ giới rồi trở về Đông Hoang, hay là xây dựng 1 thế lực siêu nhiên, mục đích để c·ướp đoạt Lục Nguyên Châu, các lão cho ý kiến góp ý để tác viết tiếp nhé.

Chương 71: Kinh Dương Diệt Thế Kích, Đông Ly Vệ Hoa Lệ Biểu Diễn