Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 74: Thân Phận Bại Lộ, Lôi Đình Huyết Thủ Lý Trầm Chu
“Năm mươi người này là thủ hạ thân tín của ta. Bọn họ được tu luyện công pháp mạnh nhất, được cung cấp lượng lớn tài nguyên cũng như được tu luyện trong hoàn cảnh tốt nhất, được sử dụng trang bị tinh phẩm đồng thời cũng được học tập quân trận cao minh. Mà nhiệm vụ của bọn họ chính là trở thành lưỡi đao sắc bén trong tay ta, có thể trảm phá hết thảy chướng ngại vật phía trước”
“Hiện tại tu vi của bọn họ chỉ vẻn vẹn bát phẩm võ giả, nhưng trong tương lai tất nhiên sẽ không dậm chân ở đó, mà có thể sẽ là thất phẩm, lục phẩm, thậm chí ngũ phẩm...”
Nghe Khương Ly giới thiệu, năm mươi Đông Ly Vệ không tự chủ ngẩng cao đầu, sắc mặt tràn đầy ngạo nghễ. Mà đám bang chúng Tào Bang thì đều lộ ra vẻ hâm mộ, khát khao.
Ở Tào Bang, bát phẩm vũ giả có thể làm tiểu đầu mục, thất phẩm vũ sư có thể làm đại đầu mục. Năm mươi vị chiến vệ quỳ ở đó, yếu nhất cũng là bát phẩm sơ kỳ, mỗi người đều đủ khả năng để đảm đương vị trí tiểu đầu mục.
Hơn nữa, thứ khiến bọn họ hâm mộ không chỉ mỗi tu vi, mà còn là trang bị, còn là công pháp tu luyện.
Võ giả hạ tam phẩm, tu luyện nội khí, tăng cường khí huyết, công pháp mạnh mẽ hay thấp kém, nhìn khí huyết là có thể đoán ra.
Khí huyết của năm mươi Đông Ly Vệ, đều giống như một lò lửa c·háy r·ừng rực nóng bỏng mắt, minh chứng công pháp mà bọn họ tu luyện bá đạo đến cỡ nào.
Còn về phần trang bị, mỗi người trên thân mặc nhị phẩm chiến giáp, tay cầm nhị phẩm chiến kích. Riêng vị thủ lĩnh kia, chiến giáp và chiến kích đều là tam phẩm bảo binh.
Bang chúng tầng dưới chót như bọn họ, từ trước đến nay chỉ sử dụng v·ũ k·hí thông thường, khi nào trở thành tiểu đầu mục, mới được ban phát một thanh v·ũ k·hí nhập phẩm, nhưng hầu hết đều là nhất phẩm mà thôi.
Muốn đổi v·ũ k·hí có cấp bậc cao hơn, thì cần phải dùng lượng lớn công lao để trao đổi.
Mà đáng sợ nhất đó chính là thứ được gọi là quân trận. Bọn họ đến bây giờ vẫn còn chưa quên hình ảnh năm mươi Đông Ly Vệ ngưng tụ ra hư ảnh thần tướng, một kích đ·ánh c·hết trại chủ Thiên Cẩu Trại.
Công kích mạnh mẽ như vậy, bọn họ chưa bao giờ được chứng kiến. Nếu chính mình cũng cơ hội học được quân trận kia, lấy quân trận vây g·iết cường giả, sẽ cỡ nào uy phong. Không ít người mặc sức tưởng tượng.
Hiện tại, nghe Khương Ly nói, chỉ cần trở thành thủ hạ thân tín của hắn, thì sẽ được hưởng thụ những đãi ngộ phía trên, ai k·hông k·ích động, không thèm thuồng?
Có câu, n·gười c·hết vì tiền, chim c·hết vì ăn. Bọn họ gia nhập Tào Bang chẳng phải vì thủ hộ Bố Hải Khẩu, bảo vệ một phương an bình, cũng chẳng phải bởi vì đạo nghĩa giang hồ. Đạo nghĩa, loại đồ vật này không đáng giá.
Bọn họ gia nhập Tào Bang đơn giản vì danh và lợi.
Nếu Tào Bang không cho danh lợi, thì bọn họ còn bán mạng để làm gì?
Hiện tại, cơ hội ngàn năm có một đang bày ra ở trước mắt, ngu mới không nắm lấy, đám bang chúng đều chờ mong mà nhìn Khương Ly.
Khương Ly nhếch miệng nở nụ cười, đây là hiệu quả mà hắn muốn, lrất nhanh hắn thu hồi b·iểu t·ình, trầm giọng nói:
“Trận chiến sắp tới chính là một lần khảo nghiệm, sau trận chiến này những ai còn sống sót, đồng thời biểu hiện ưu tú, chứng minh được bản thân. Người đó có tư cách giống như bọn họ, trở thành Đông Ly Vệ”
“Đông Ly Vệ”
“Đông Ly Vệ”
Đám bang chúng khẽ thì thào, dần dần tiếng thì thào ấy càng ngày càng lớn, hoá thành tiếng hô vang vọng khắp Bạch Hổ Đường.
“Đông Ly Vệ?” Hoàng Vạn Quân ngồi bên góc diễn võ trường lau chùi trường đao, nghe tiếng hô gào của đám bang chúng thì khẽ lẩm bẩm, trong lòng tựa hồ nghĩ đến điều gì, sắc mặt hơi đổi:
“Đông Ly Vệ....Đông Ly thiếu chủ, hắn không phải là Diệp Phàm, hắn chính là Đúc Kiếm Sơn Trang Khương Ly…”
"Chẳng trách..."
Hoàng Vạn Quân nhẹ thốt lên, nội tâm cực kỳ chấn động. Nhưng sau khi nghĩ lại thì càng thêm xác nhận suy nghĩ của bản thân.
Bởi vì dáng vẻ của Khương Ly cực kỳ trẻ tuổi, nhưng thực lực lại vô cùng mạnh mẽ. Toàn bộ Thanh Hà Quận, thanh niên tuấn kiệt có được thực lực như vậy, tựa hồ cũng chỉ có người vừa leo lên Tiềm Long Bảng thứ mười chín, Đông Ly thiếu chủ Khương Ly.
“Chuyện này, bang chủ biết hay không?” Hoàng Vạn Quân nhíu chặt lông mày, sau đó thì lắc đầu cười chế nhạo một tiếng. Bất kể thân phận thật sự của Khương Ly là ai, nhưng hiện tại hắn là phó đường chủ của Bạch Hổ Đường, cũng đang dùng toàn lực giúp Tào Bang chống đỡ ngoại địch.
Cho nên Bang chủ biết thì thế nào mà không biết thì lại thế nào?
Chuyện này, tốt nhất vẫn là mắt nhắm mắt mở cho qua, coi như không biết gì.
Căn phòng nhỏ bên cạnh tiểu viện của Khương Ly, Tạ Y Nhân ngồi ở trên bồ đoàn nhắm mắt tu luyện, chợt mở đôi mắt đẹp ra lẩm bẩm:
“Đông Ly Vệ, thì ra đạo tinh binh kia gọi là Đông Ly Vệ…”
Bên ngoài Diễn võ trường, Khương Ly nâng tay, khiến cho mọi người an tĩnh, đồng thời liếc Lệ Phi Vũ một mắt. Người sau hiểu ý, lập tức sai phái hai tên thủ hạ quay chạy tới dưới giá binh khí, ôm tới hai cái hòm gỗ, đi tới đặt trước mặt Khương Ly.
Khương Ly mở hòm gỗ, lấy ra một tấm thẻ ngọc trong suốt, bên trong khắc chìm mười mấy đạo trận văn, nói với đám đông:
“Thứ này gọi là Thập Phương Trận Bàn, là một loại trận pháp. Mười người thành trận, có thể phát huy ra uy lực cực đại, ngoài ra chỉ cần bất kỳ kẻ nào b·ị t·hương, thương thế đó sẽ chia đều cho tất cả mọi người cùng gánh chịu, vì thế t·hương v·ong sẽ được hạn chế tới mức thấp nhất”
“Các ngươi một ngàn tám trăm người, mười người hợp thành một đội, kẻ có thực lực cao nhất làm chủ trận, nắm giữ trận bàn, chín người còn lại làm mắt trận. Vận chuyển trận pháp như thế nào, lát nữa Lệ Phi Vũ sẽ giảng giải. Thời gian gấp gáp, Diệp mỗ cho các ngươi một ngày để làm quen với Thập Phương Trận, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường”
“Rõ”
……
Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời chưa ló dạng, một ngàn tám trăm bang chúng tập hợp ở trước cổng Bạch Hổ Đường, mỗi người thần sắc lãnh túc đầy nghiêm nghị.
Lần xuất chinh này, không giống lần trước, sắp tới bọn họ đối mặt không chỉ là vài ngàn sơn tặc, mà là cả một đại quân, thậm chí có cả ngũ phẩm cao thủ.
Hôm nay, Bạch Hổ Đường có thể nói đã vận dụng toàn lực, chỉ để vài một tên tiểu đầu mục cùng mấy chục bang chúng ở lại giữ gìn trật tự của Tam Hà Trấn, còn tất cả mọi người đều tham dự.
Dân chúng Tam Hà Trấn, tựa hồ cũng nghe được phong thanh, đồng loạt đứng gọn ở hai bên lề đường mà đưa tiễn.
Toàn bộ hành trình không ai nói một câu, bầu không khí ngược lại có mấy phần tiêu điều.
Đoàn người cưỡi ngựa một mạch chạy tới chân núi Kỳ Liên Sơn, đồng thời dựng trại ở bên quan đạo.
Bọn họ chờ đợi một ngày, buổi trưa ngày thứ hai, từ đằng xa bỗng nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, khói bụi ngập trời.
Khương Ly tung người, thân hình thoăn thoắt trèo lên ngọn cây rồi nhìn về phía xa.
Trên quan đạo nối liền Kim Hà Quận và Thanh Hà Quận, có một đạo binh mã gần vạn người đang nhanh chóng áp sát.
“Một vạn người?”Lông mày của Khương Ly nhíu thật chặt, nói nhỏ. Ngay từ đầu, hắn đã dự đoán Kim Hà Thập Tam Trại cũng sẽ toàn lực ra tay. Nhưng hiện tại nhìn thấy gần một vạn binh mã tiến đến, mặc dù những binh mã đó đa phần là đám người ô hợp, nhưng nội tâm hắn vẫn như cũ cực kỳ nghiêm nghị.
“Địch nhân đến, bày trận sẵn sàng chiến đấu” Hắn cúi đầu nói vọng xuống.
“Rõ” Đám bang chúng nghe chỉ lệnh của Khương Ly, lập tức nhảy xuống ngựa, bày ra Thập Phương Trận lẳng lặng chờ đợi.
Năm mươi Đông Ly Vệ sớm đã bày ra Kinh Dương Thần Trận, đứng ở trước tiên, trong mắt mỗi người đều ngập tràn chiến ý.
Thời gian không ngừng trôi qua, đại quân của Kim Hà Thập Tam Trại dần dần tới gần, bầu không khí cũng trở nên túc sát.
Khương Ly phát hiện đại quân sơn tặc, thì phía bên Kim Hà Thập Tam Trại cũng cùng lúc phát hiện ra bọn họ.
Dẫn đầu đại quân là một lão giả nhỏ thó, mắt tam giác, đội áo trùm đầu, sắc mặt u ám.
Lão ta là trại chủ của Hắc Hổ Trại, biệt hiệu Lôi Đình Huyết Thủ Lý Trầm Chu, một tay Lôi Đình Diệt Thế Ấn vang danh thiên hạ. Khương Ly từng g·iết c·hết Ngốc Ưng Trại trại chủ Đặng Phi chính là đệ tử của lão.
Ps: Viết đánh nhau hơi nhiều cần lắm 1 tý sắc d·ụ·c