Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 75: Lôi Đình Diệt Thế Ấn
Đại quân sơn tặc không ngừng áp sát, cho đến khi chỉ cách đám Khương Ly chừng ba dặm thì dừng lại.
Nhìn kỹ, bên phía Kim Hà Thập Tam Trại có khoảng ba ngàn kỵ binh, được trang bị giáp nhẹ, tay cầm loan đao.
Còn lại là bảy ngàn bộ binh, mỗi người thần sắc dữ tợn, mang theo đủ loại v·ũ k·hí hình thù khác nhau.
Khương Ly giục ngựa một mình phi tới chính giữa chiến trường, lặng lẽ đánh giá hơn vạn binh mã, ánh mắt bình thản ung dung. Mà Lý Trầm Chu cũng giục ngựa tiến lên, dừng ở phía đối diện hắn.
"Ngươi chính là Diệp Phàm?" Âm thanh khàn khàn của Lý Trầm Chu vang lên.
"Chính là Diệp mỗ!" Khương Ly gật đầu.
"Đặng Phi là do ngươi g·iết?"
"Đúng vậy" Khương Ly tùy ý đáp.
Lý Trầm Chu cười nhẹ, sắc mặt không hiện rõ hỉ nộ, thản nhiên bảo:
"Lão phu cả đời chỉ thu ba người đệ tử, đại đệ tử mười năm trước đột phá lục phẩm, quyết định lưu lạc giang hồ, trở thành giang dương đại đạo, về sau c·hết trong tay nhân sĩ chính đạo. Đệ tử thứ hai sáu năm trước tu luyện tẩu hoả nhập ma, lục thân không nhận, bị chính lão phu tự mình kết liễu. Chỉ còn lại tam đệ tư chất tốt nhất, thành tựu cũng cao nhất, lão phu dự định đem hắn làm quan môn đệ tử, truyền thừa y bát, đáng tiếc lại c·hết dưới tay ngươi"
Khương Ly không đáp lời.
Lý Trầm Chu nói tiếp, giọng nói chậm rãi giống như đang hàn huyên:
"Tên đệ tử này của lão phu tính tình háo sắc như mạng, cả ngày không lo tu luyện, chỉ lo thanh sắc khuyển mã, phí hoài một thân tư chất tuyệt đỉnh"
"Nếu ngày trước hắn chăm chú tu luyện, chưa hẳn đã rơi xuống hạ tràng như hôm nay"
Khương Ly lắc đầu nói: "Người ở đời, sống c·hết có số, Đặng Phi c·hết trong tay ta, là số mệnh của hắn, muốn tránh cũng tránh không xong"
"Khặc khặc, hay cho một câu sống c·hết có số, vậy ngươi nói xem, số mệnh của ngươi, đã đoạn chưa?" Lý Trầm Chu cười khằng khặc bảo.
Khương Ly cũng mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ đáp: "Diệp mỗ sẽ c·hết, nhưng không phải hôm nay, cũng không phải c·hết trong tay ngươi"
"Dõng dạc" Lý Trầm Chu quát lớn, đôi mắt tam giác sắc như dao cạo nhìn chằm chằm hắn, tiếp theo ngửa đầu quát lớn:
"Khai chiến!"
"Khai chiến" Khương Ly cũng hô lớn.
Hiệu lệnh vừa truyền xuống, đại quân hai nhanh chóng hướng lẫn nhau tiếp cận. Hô hấp của tất cả mọi người cũng trở nên trầm trọng hơn, bầu không khí túc sát, chầm chậm hóa thành một luồng khí thế xuyên thủng trường không.
Khoảng cách của hai bên cấp tốc thu nhỏ. Khi khoảng cách chỉ còn khoảng chừng nửa dặm, bầu không khí càng thêm nặng nề.
Chợt có một tiếng gầm rú vang lên, một nhánh kỵ binh từ bên phía sơn tặc đại quân lao ra, ba ngàn sơn tặc điều khiển bảo mã dưới khố, hung hãn hướng về phía bên này khởi xướng xung phong.
Sơn tặc đại quân nhân số đông đảo, nhân số của Tào Bang ít hơn, nhưng về mặt khí thế thì mạnh hơn một bậc.
"Xạ thủ vào vị trí!" Hoàng Vạn Quân lớn tiếng hạ lệnh, lập tức ba trăm bang chúng giương lên cung tiễn, chực chờ nhắm bắt.
"Bắn"
Kỵ binh chưa tới, mũi tên đã ra khỏi cung.
Thoáng cái mấy trăm mũi tên giống như cá diếc sang sông, che ngợp bầu trời, lít nha lít nhít, tiếng xé gió không dứt bên tai.
Từng mũi tên làm từ huyền thiết mang theo sức mạnh kinh người rơi xuống, một tên lại một tên kỵ binh đang chạy vội trên đường vươn mình ngã xuống đất, mà tốc độ của kỵ binh phía sau không giảm, nên trực tiếp từ trên người bọn họ nghiền ép đi qua, mặc dù là võ giả cường tráng cũng bị giẫm thành một đống thịt nát.
"Xông xông xông"
Ba ngàn kỵ binh đội mưa tên ầm lao tới.
Hưu...hưu... Hưu...u...u âm thanh không dứt bên tai, sau mấy đợt mưa tên, ba ngàn kỵ binh bị tổn thất gần hai trăm người, mà khoảng cách nửa dặm đã bị san bằng, kỵ binh của Kim Hà Thập Tam Trại chính thức áp sát mà đến, trong nháy mắt máu tươi tung toé, cốt nhục chia lìa.
Một tên lại một tên kỵ binh b·ị đ·ánh ngã trên mặt đất, mất đi vật cưỡi kỵ binh thường thường kiên trì không tới mười hơi thở là m·ất m·ạng,
Mà bên phia bang chúng Tào bang bị kỵ binh đánh sâu, cho dù có Thâp Phương Trận bảo hộ, trận hình cũng b·ị đ·ánh ra mấy cái lỗ thủng, c·hết hơn trăm người.
Thoáng cái, bảy ngàn bộ binh sơn tặc đã theo sát ở phía sau, cùng trận hình của Tào Bang v·a c·hạm thành một khối, cả hai giống như là sớm ước định cẩn thận, lẫn nhau hướng đối phương khởi xướng liều c·hết xung phong, mỗi người trong đầu chỉ có một ý nghĩ: G·i·ế·t sạch hết thảy kẻ địch, thu được thắng lợi cuối cùng!
Thiên địa là lò, máu thịt là than, c·hiến t·ranh hỏa diễm càng đốt càng thêm hung mãnh.
"Trận lên"
Lệ Phi Vũ cuồng hống, năm mươi Đông Ly Vệ đồng loạt bộc phát ra huyết sát chi khí, ngưng tụ trận hồn.
Hai trượng hư ảnh dần dần bốc lên, đứng giữa chiến trường giống như hạc giữa bầy gà, hư ảnh cầm theo chiến kích quét ngang, mỗi một kích đánh xuống như phá sơn đoạn nhạc, lấy đi tính mạng của mấy chục kẻ địch.
Mà cao thủ của hai bên cũng giao chiến.
Lần này, Lý Trầm Chu dẫn theo sáu đường trại chủ, tu vi thấp nhất là lục phẩm trung kỳ, trong đó có hai vị lục phẩm hậu kỳ, cộng thêm ngũ phẩm trung kỳ Lý Trầm Chu, cao thủ so với bên bên phía Khương Ly nhiều hơn gấp đôi.
Ngược lại bên phía Tào Bang, ngoại trừ hắn ra chỉ có Hoàng Vạn Quân cùng Tạ Y Nhân được xem như chiến lực cao cấp. Mặc dù vậy, Tạ Y Nhân dù sao cũng là là ngũ phẩm hậu kỳ cường giả, tuy rằng trọng thương chưa lành, nhưng vẫn như cũ có thể cuốn lấy bốn nguời.
Chỉ thấy thân ảnh của Tạ Y Nhân như kinh hồng tiên tử, kiếm pháp phiêu miểu như tiên, lấy sức một người dễ dàng áp chế hai vị lục phẩm hậu kỳ cùng hai vị lục phẩm trung kỳ vây công.
Kỳ lạ nhất chính là trường kiếm của Tạ Y Nhân giống như có được linh tính, mỗi lần đều đoạt trước một bước điểm lên v·ũ k·hí của đối phương, vị trí chuẩn xác, hành động như tính trước.
Chỉ mấy chiêu ngắn ngủi, bốn tên trại chủ bị Tạ Y Nhân xoay như chong chóng, không biết đâu mà lần.
Để bọn họ âm thầm kinh hãi.
Bốn người bọn họ, ở trong cùng cảnh giới, không tính là cao thủ nhất đẳng, nhưng phối hợp lại với nhau, coi như ngũ phẩm cường giả cũng bị áp chế. Ngờ đâu hiện tại, đối mặt với một tên thiếu nữ miệng còn hôi sữa, bọn họ đồng thời xuất trận lại không chiếm được thượng phong, quả thực mất mặt vô cùng.
“Dùng người dịch kiếm, dùng kiếm dịch địch, xem quân cờ vọng khí, minh nhược thấu suốt. Đây hẳn là Dịch Kiếm Vọng Khí Thuật, khặc khặc, nếu không phải tu vi của tiểu oa nhi kia chỉ mới lục phẩm trung kỳ, lão phu còn cho rằng nàng ta là vị Thiên Nữ Tạ Y Nhân ở trên Tiềm Long Bảng cơ đấy” Lý Trầm Chu cười chế nhạo nói.
Khương Ly không đáp, bởi vì đối phương đoán đúng rồi. Chỉ có điềuTạ Y Nhân sở dĩ phát huy ra tu vi lục phẩm trung kỳ, là bởi vì thương thế của nàng còn chưa lành mà thôi.
Bên phía Hoàng Vạn Quân, từ lúc ngộ ra Toái Ngọc Đao Pháp, đột phá lục phẩm trung kỳ thì chiến lực cũng tăng mạnh, lấy một đánh hai dù vẫn rơi vào thế hạ phong, nhưng chưa đến nổi quá mức chật vật.
Trên chiến trường bấy giờ chỉ còn Khương Ly và Lý Trầm Chu là chưa xuất thủ.
Cả hai đang lặng lẽ quan sát đối phương, cũng lặng lẽ quan sát thế cục biến hóa.
“Nên đến lượt chúng ta” Chợt Lý Trầm Chu ngẩng đầu nhìn Khương Ly, cao giọng nói, âm thanh lạnh buốt như truyền từ cửu u tới.
Lời còn chưa dứt, thân ảnh của lão đã biến mất đồng thời xuất hiện ngay trước mặt Khương Ly, tay phải quấn quanh lôi điện hóa thành một đạo thủ ấn đâm vào ngực hắn.
Lôi Đình Diệt Thế Ấn thức thứ nhất Di Sơn
Thủ ấn nhanh như gió, xâm lược như lôi, vẻn vẹn một chiêu tùy ý lại khiến Khương Ly cảm nhận được vô số đạo lôi đình liên miên không dứt, khí thế cường đại như mưa rào.
Khương Ly vốn định lấy ra Xuân Thu Kiếm, dùng chiêu Bạch Hồng Quán Nhật nghênh chiến, nhưng cảm nhận được uy thế từ trong thủ ấn của đối phương, hắn chợt thay đổi suy nghĩ, muốn thử một chút thực lực của Ngũ phẩm cao thủ mạnh tới mức nào.
Cho nên Khương Ly không lùi mà tiến, Đại Lực Ngưu Ma Quyền ầm ầm đánh ra.
Oanh!
Một tiếng trầm đục vang lên, Lý Trầm Chu rút lui nửa bước, Khương Ly thì lùi về phía sau bảy bước, lòng bàn tay hắn có cảm giác run rẩy, nắm đấm cũng bị lôi điện chốt cháy khét lẹt.
“Không hổ là một trong ba đại cự đầu của Kim Hà Thập Tam Trại, thực lực rất mạnh”
Nội tâm Khương Ly âm thầm sợ hãi thủ ấn của Lý Trầm Chu cường đại, thật tình không biết lúc này Lý Trầm Chu càng kh·iếp sợ hơn.
Trong nháy mắt vừa rồi, lão không hề nương tay, hạ quyết tâm muốn một chiêu phế bỏ Khương Ly, báo thù cho đồ đệ.
Nhưng lão không nghĩ tới, Khương Ly lại tiếp được một chiêu đắc ý của mình, quyền pháp của hắn nhìn thì đơn giản, nhưng uy lực lại cực kỳ khủng bố.
Phải biết rằng lão và Khương Ly cách nhau một đại cảnh giới, cho dù vừa nãy lão không ra tay toàn lực, nhưng Lý Trầm Chu cũng đã vận dụng bảy thành công lực, lục phẩm đại vũ sư bình thường, coi như lục phẩm hậu kỳ, đón đỡ một ấn đó của lão, không c·hết cũng trọng thương.
“Tốt tốt tốt, không ngờ Tào Bang lại có nhân vật như thế, vậy thì tốt, tiếp thêm một ấn của ta”
Hai tay Lý Trầm Chu đột nhiên kết ấn, giữa hai bàn tay sinh ra từ trường mạnh mẽ, một bên là âm một bên dương, hình thành một cái thủ ấn màu tím, quấn quanh bởi vô số lôi điện.
Lôi Đình Diệt Thế Ấn thức thứ ba
Phá Thiên!
Note: Tạ Y Nhân không phải Dịch Y Nhân, các lão thông cảm khà khà khà