Chương 88: Trấn Bắc Quân Tham Tướng
“Muốn c·hết” Bị một tên tiểu bối miệng còn hơi sữa chế nhạo như thế, trong lòng của cả Triệu Tam Giáp lẫn Phạm Tăng đều nổi lên sát khí.
Mà Phạm Tăng thì đã nhịn không được, tung người nhảy lên thật cao, quỷ đầu đao trong tay ầm ầm bổ xuống.
“Tới hay lắm!” Đối mặt với thế công hung mãnh của Phạm Tăng, khóe miệng Khương Ly khẽ nhếch lên, nở nụ cười chế nhạo, thân hình không lùi mà chủ động tiến lên phía trước.
Trong lúc di chuyển, giữa ấn đường của hắn nhanh chóng ngưng tụ ra một thanh kiếm niệm vô hình dài chừng nửa thước, lấy tốc độ khó lòng tưởng tượng, nhắm ngay đầu của đối phương mà bắn tới.
Bên này, Phạm Tăng đang tung người ở giữa không trung, chuẩn bị trảm ra một chiêu Khắc Phốt Phân Khiên. Thì bỗng nhiên tóc gáy dựng đứng, cảm nhận được một luồng nguy hiểm trí mạng đang ập tới.
“Không tốt!” Sắc mặt của Phạm Tăng đại biến, y là ngũ phẩm vũ tướng, từng kinh qua mấy trăm trận chiến lớn nhỏ, cho nên linh giác cực kỳ nhạy bén, đối với nguy cơ sinh tử cũng có thể dự phán từ trước.
Vì vậy, Phạm Tăng không dám tiếp tục tiến công, mà vội vã thu đao, vận lực muốn lộn người ra phía sau.
Đáng tiếc, hành động của y đã muộn một bước, trong sát na, Phạm Tăng chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, dường như toàn bộ tâm thần đều bị xoắn nát.
Lúc định thần lại, y liền kinh hãi phát hiện, chính mình đang nằm ở trên mặt đất, trên yết hầu đang cắm một thanh đoản kiếm trong suốt.
“Sao…sao có thế..” Phạm Tăng há hốc mồm nhìn Khương Ly, kinh ngạc không nói nên lời.
Mà đứng ở sau lưng Khương Ly La Kiêu hay đứng ở đối diện Triệu Tam Giáp cùng năm tên lục phẩm đại vũ sư ở phía xa, tất cả đều trợn tròn mắt mà nhìn tình cảnh ở giữa sân.
Bọn họ cũng chẳng rõ chuyện quái gì vừa xảy ra.
Trong tầm mắt của bọn họ, chỉ thấy Phạm Tăng tung người vung đao bổ xuống, nhưng ngay lúc lưỡi đao vừa tiếp cận trước người Khương Ly chừng bốn thước, thì y bỗng nhiên ngửa người về sau, rồi ngã sõng soài trên mặt đất. Mà Khương Ly thì nhân cơ hội đó, dùng một kiếm đâm thủng yết hầu của Phạm Tăng.
Sự việc diễn ra quá nhanh, nhanh đến giống như ảo mộng, để tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Một vị ngũ phẩm trung kỳ cao thủ, vừa đối mặt liền c·h·ế·t rồi?
Mẹ nó, coi như tông sư cường giả, cũng không thể làm gọn gàng thanh thoát như thế được.
Người tuổi trẻ này thật là tà môn.
Mưa càng lúc càng dày đặc, hạt mưa tí tách tí tách rơi xuống mặt đường.
Màn mưa liên thiên, khiến cho thiên địa càng thêm mông lung.
Trên đường phố vắng lặng, Khương Ly từ từ rút Xuân Thu Kiếm ra khỏi cổ họng của Phạm Tăng, rồi dùng áo của đối phương lau đi vết máu trên thân kiếm, tay trái bung dù lêm, đưa mắt nhìn về phía Triệu Tam Giáp, lạnh lùng nói:
“Diệp mỗ nói rồi. Là ai cho các ngươi lá gan, dám gây chuyện ở Bố Hải Thành?” Lời của Khương Ly vô cùng bình thản, nhưng lần này, Triệu Tam Giáp lẫn La Kiêu đều cảm nhận sát ý thấu xương ở bên trong.
Nhất là Triệu Tam Giáp, bị đôi mắt hờ hững của Khương Ly đảo qua, toàn thân lão giống như bị kim châm, rất không được tự nhiên.
Triệu Tam Giáp nuốt một ngụm nước bọt, ho khan nói: “Chuyện hôm nay là lão phu lỗ mãng, xin cáo từ!”
Nói xong, lão không thèm nhìn Phạm Tằng cùng đám lục phẩm đại vũ sư một mắt, hóa thành một đạo ảo ảnh, thoáng cái đã biến mất trong màn đêm.
“Chạy thật nhanh!” Khương Ly thì thào, nghiêng đầu nhìn qua năm tên lục phẩm đại vũ sư đang quan chiến ở phía xa.
Đám người nọ bắt gặp ánh mắt của hắn, sau lưng âm thầm bốc lên khí lạnh, cuống quýt nói:
“Diệp đường chủ, là chúng ta thấy lợi tối mắt, cầu ngài tha cho chúng ta một con đường sống”
Khương Ly nhàn nhạt nói:
“Các vị muốn sống, thì lát nữa theo Diệp mỗ tới Hình Luật Đường của Tào Bang một chuyến. Nếu không muốn, các vị cứ thử nghiệm bỏ trốn”
Năm tên lục phẩm đại vũ sư hai mặt nhìn nhau, âm thầm cười khổ. Trong số bọn họ, có người là tán tu, có người là gia chủ, chưởng môn của một tông môn gia tộc. Hôm nay hợp mưu với Triệu Tam Giáp cùng Phạm Tăng đánh g·i·ế·t La Kiêu, vốn là định kiếm một món hời nhỏ. Ai ngờ trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Đưa mắt nhìn về phía thi thể của Phạm Tăng đang nằm ở đó, bọn họ lập tức dập tắt suy nghĩ bỏ trốn. Người tuổi trẻ trước mặt có thể dùng một chiêu lấy mạng Phạm Tăng, thì cũng có thể dễ dàng g·i·ế·t c·h·ế·t bọn họ.
Bị giao cho Tào Bang xử lý, bọn họ chỉ cần bỏ ra một cái giá đủ lớn, nói không chừng còn có khả năng sống sót.
Nghĩ thế, đám người lập tức năm miệng một lời: “Chúng ta cam nguyện chịu phạt”
Khương Ly gật gù, vừa rồi hắn có thể dễ dàng g·i·ế·t c·h·ế·t Phạm Tăng, chủ yếu là dựa vào kiếm niệm ám toán bất ngờ.
Võ giả ở Vũ Giới, ngoại trừ số ít người trời sinh đã sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ, có thể ngăn trở kiếm niệm của hắn, phần lớn võ giả tinh thần lực nhỏ yếu hơn nếu bị kiếm niệm ám toán, tất sẽ trúng chiêu.
Đương nhiên, võ giả tu vi càng cao, linh giác cùng thêm nhạy bén, có thể dự phán được nguy cơ sinh tử mà chủ động phòng ngự hay né tránh.
Lấy cường độ thần niệm của hắn hiện tại, còn chưa thể đảm bảo một trăm phần trăm ám toán thành công.
Giống như Phạm Tăng ban nãy, trong giây phút đối mặt, cảm nhận được nguy hiểm lập tức lộn người ra sau tránh né. Đáng tiếc, kiếm niệm của Khương Ly quá nhanh, y tránh không nổi.
Dẫn tới đường đường một vị cao thủ thành danh lâu năm, uy chấn giang hồ, cứ như thế c·h·ế·t oan c·h·ế·t uổng.
Lúc này, La Kiêu cũng thu hồi tâm thần, chậm rãi đi về phía trước ôm quyền:
“La mỗ nợ Diệp đường chủ một cái ân tình, ngày sau Diệp đường chủ có chuyện muốn sai phái, cứ cho người cầm vật này tới tiểu trúc lâm ở Tử Hà Quận tìm ta. Chỉ cần chuyện đó nằm trong khả năng, La mỗ nhất định sẽ không từ nan”
Gã nói vậy, đồng thời thời từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài làm từ đồng thau, mặt trước khắc chìm hai chữ La Kiêu, mặt sau khắc chìm ba chữ Trấn Bắc Quân.
Khương Ly tiếp nhận lệnh bài, nheo mắt nhìn lướt qua một lượt, sắc mặt không lộ cảm xúc, nhưng nội tâm thì âm thầm giật mình.
Trấn Bắc Quân, Khương Ly là biết tới.
Đây là một trong số ít thế lực vẫn còn ủng hộ Đại Ngụy hoàng thất.
Hiện tại thiên hạ phân loạn, mười hai đường sứ quân dựng cờ khởi nghĩa, thiên hạ thế gia, tông môn đều âm thầm nhúng tay, muốn khuấy động phong vân.
Đại Ngụy cương vực rộng lớn, thế lực nhiều vô số kể, nhưng chỉ còn ba phương thế lực là công khai duy trì Ngô thị hoàng thất, bao gồm Văn Viện, Trấn Bắc Vương Phủ và Trấn Tây Vương Phủ.
Văn Viện do Trương phu tử lãnh đạo, coi chừng miếu đường cùng giang hồ.
Trấn Bắc Vương Phủ tọa trấn Giao Châu ngăn trở bước tiến của Đông Nhạc Vương Triều.
Trấn Tây Vương Phủ, tọa trấn Hùng Châu, nhìn chằm chằm Đại Ly Vương Triều.
Bởi vì ba cái thế lực này tồn tại, Đại Ngụy Vương Triều mới có thể sinh động đến ngày hôm nay.
Hơn nữa, bất kỳ là mười hai đường sứ quân, hay là thế gia, tông môn đều sẽ không chủ động gây hấn với Trấn Bắc Vương Phủ cùng Trấn Tây Vương Phủ.
Bởi vì bọn họ đánh nhau, tranh dành thiên hạ, cuối cùng dù ai dành chiến thắng thì cũng chỉ xem như nội chiến.
Nếu để Đại Ly Vương Triều hay Đông Nhạc Vương Triều nhúng tay, thì thế cục thiên hạ sẽ thay đổi hoàn toàn.
Ở phía ngược lại, mặc dù các thế lực lớn không dám động tới Trấn Bắc Vương Phủ và Trấn Tây Vương Phủ, nhưng Trấn Bắc Vương Phủ và Trấn Tây Vương Phủ cũng không thể điều động quân đội trợ giúp Đại Ngụy hoàng thất.
Bởi vì mấy chục năm nay, từ lúc Văn Đế thọ nguyên vừa hết, mất đi Thiên Nhân cường giả tọa trấn, quốc lực của Đại Ngụy cũng dần dần suy yếu, hai vương triều hàng xóm là Đông Nhạc và Đại Ly cũng bắt đầu lộ ra răng nanh.
Liên miên dẫn quân công kích vùng biên giới của Đại Ngụy.
Cho nên Trấn Bắc Vương cùng Trấn Tây Vương phải toàn lực điều động quân đội chống trả, sớm đã bận tối tăm mặt mũi, trừ phi là là Thượng Kinh bị vây khốn, nếu không quân đội của hai toà Vương Phủ này sẽ không rời khỏi biên giới.
Bởi vì quanh năm suốt tháng đều phải đối mặt với chiến tranh tàn khốc. Nên quân đội dưới trướng Trấn Bắc Vương hay Trấn Tây Vương đều cực kỳ dũng mãnh thiện chiến.
La Kiêu có thể trở thành tham tướng ở dưới trướng Trấn Bắc Vương, đủ thấy đối phương không hề đơn giản.
Khương Ly gật đầu, đem lệnh bào thu vào trong ống tay áo, nhẹ giọng nói: “La tiên sinh hiện đang bị trọng thương, chi bằng ở lại Bố Hải Thành chữa trị mấy hôm, đợi thương thế khôi phục rồi rời đi cũng không muộn”
La Kiêu lắc đầu: “La mỗ còn có chuyện quan trọng, nên khó lòng nán lại quá lâu”
Khương Ly nghe gã nói vậy, cũng không miễn cưỡng, mà lấy ra quyển trục ẩn chứa Huyết Sát Tam Hối và lọ ngọc đưa cho La Kiêu bảo:
“Hai vật này, liền vật quy nguyên chủ”
La Kiêu gặp Khương Ly đem quyển trục và đan dược trả lại cho mình, khuôn mặt chữ điền khẽ sững sờ. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Khương Ly đều là một mảnh chân thành, nội tâm gã không khỏi lộ ra một tia cảm phục.
Gã vươn tay cầm lấy quyển trục, nhét vào trong ngực áo rồi nói:
“La mỗ trước giờ không thích nuốt lời, nhưng Huyết Sát Tam Hối có ý nghĩa quan trọng đối với ta, La mỗ tạm thời cất giữ. Viên Phá Tướng Đan kia xin tặng cho lại Diệp đường chủ, Diệp đường chủ chớ nên khách khí”
Khương Ly gật gù, thu hồi Phá Tướng Đan, ngũ phẩm đan dược dâng tận miệng, ngu gì mà từ chối.
“Diệp đường chủ, giang hồ mênh mông, hẹn ngày gặp lại”
La Kiêu ôm quyền nói, tiếp theo liền cầm lấy đấu lạp đội lên đầu, lửng thửng rời đi.