Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 93: Kim Hà Thập Tam Trại Xuất Động
Bố Hải Thành, Cư Hương Lâu, Khương Ly vẫn như ngày thường lặng lẽ tu luyện, rảnh rỗi sẽ ngồi nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện hoặc trêu đùa Lục Liễu,Hồng Miên.
Nhưng sáng nay, trong lúc hắn đang ngồi uống rượu ở trên lầu, thì chợt có người tới tìm hắn.
Người nọ hắn nhớ mang máng, ngày trước là một gã tiểu đầu mục ở Bạch Hổ Đường, nhưng hiện tại đã gia nhập Đông Ly Vệ, trở thành thập trưởng.
“Có chuyện gì sao?” Khương Ly nhíu mày, nhìn bộ dáng chật vật của đối phương, hắn liền đoán được, bên phía Bạch Hổ Đường nhất định đã xảy ra chuyện.
“Bẩm đại nhân, đây là mật tín mà Hoàng đại nhân sai thuộc hạ giao cho ngài, mời đại nhân tự mình xem xét” Người kia hối hả đáp, tiếp theo từ trong lồng ngực lấy ra một phong thư cung kính dâng lên.
Khương Ly gật đầu, cầm lấy phong thư, nhìn qua một lượt, sắc mặt cũng theo đó mà dần dần thay đổi.
Trong thư, Hoàng Vạn Quân có giảng giải, ba ngày gần đây, Kim Hà Thập Tam Trại bắt đầu tập kết lực lượng, do Ngõa Long Trại Chủ dẫn đầu, chuẩn bị xuống núi.
Nếu sơn tặc xuống núi, lấy lực lượng của Bạch Hổ Đường sợ rằng khó lòng chống đỡ nổi, nên cần hắn nhanh chóng định đoạt.
“Kim Hà Thập Tam Trại tập kết sơn tặc xuống núi?” Khương Ly khẽ híp mắt, suy nghĩ chốc lát liền dặn dò:
“Ngươi trở về bảo với Hoàng đường chủ, nếu binh lực của đối phương quá mạnh, thì tạm thời rút lui không cần xung đột trực diện, đồng thời thông báo cho dân chúng ở ven chân núi Kỳ Liên Sơn nhanh chóng s·ơ t·án về phía đông”
Lần trước hắn dẫn quân tiến đánh Kỳ Liên Sơn, về sau lại tiêu diệt gần một vạn đại quân sơn tặc, mặc dù khiến cho Kim Hà Thập Tam Trại thương gân động cốt, nhưng lại chưa đến mức chí mạng.
Kim Hà Thập Tam Trại, có ba cái sơn trại mạnh nhất theo thứ tự là Ngõa Long Trại, Hắc Hổ Trại và Độc Xà Trại, mỗi trại này đều có trên dưới năm ngàn binh mã, hơn nữa tỉ lệ sơn tặc tu luyện ra nội khí rất cao.
Một khi cả ba trại đồng thời xuất động, cộng thêm các trại nhỏ khác phối hợp ở phía sau, dù Đông Ly Vệ có mạnh tới đâu cũng không phải là đối thủ.
Như đã nói từ trước, Khương Ly gia nhập Tào Bang, trở thành đường chủ của Bạch Hổ Đường, không phải để thủ hộ Bố Hải Khẩu, bảo hộ một phương an bình, mà là vì quyền thế cùng lợi ích.
Đối mặt với quân địch có lực lượng hùng mạnh gấp nhiều lần, hắn sẽ không dại dột mà đem Đông Ly Vệ ra chịu c·hết.
“Hiểu rõ, thuộc hạ xin cáo từ!” Người nọ gật đầu, không dám nghỉ ngơi, lần nữa giục ngựa chạy trở về Tam Hà Trấn.
Mà Khương Ly cũng chẳng còn hứng thú lắng nghe kể chuyện, xoay người rời khỏi Cư Hương Lâu, đi một mạch tới tổng bộ của Tào Bang.
Thủ vệ ở trước cổng tổng bộ, bắt gặp Khương Ly đi tới, vội vàng chắp tay:
“Ra mắt Diệp đường chủ, bang chủ phân phó, nếu đường chủ tới có thể vào thẳng Hoàng Hạc Lâu ở hậu viện”
“Ừ” Khương Ly gật đầu một cái, rất quen thuộc mà xuyên qua khoảng sân rộng phía trước rồi xuyên qua từng dãy lầu các, đi vào chỗ sâu của Tào Bang.
Hoàng Hạc Lâu nằm ở trên một cái dốc cao nằm ở đằng sau khu vực lầu các, nơi đây trồng đủ loại hoa cỏ, giả sơn, hồ nước, chẳng khác nào thế ngoại đào nguyên.
Đi tới chỗ sâu của hoa viên, con đường bỗng nhiên chia ra sáu bảy ngã rẽ.
Khương Ly nhíu mày, định tản ra thần niệm tìm kiếm vị trí của Hoàng Hạc Lâu, thì chợt có một tên tỳ nữ nhẹ nhàng đi tới.
“Vị cô nương này, xin hỏi…”
Hắn còn chưa mở miệng hỏi đường, thì tỳ nữ kia đã lên tiếng trước.
“Công tử lạc đường sao?”
“Phải”
“Thế thì, mời công tử theo ta…”
Ánh mắt của tỳ nữ rơi trên người Khương Ly, âm thầm đánh giá, thầm nghĩ vị công tử này tướng mạo đường đường, dáng dấp anh tuấn, chẳng biết gia thế, tu vi như thế nào?
Khương Ly lại chẳng suy nghĩ nhiều.
Hắn còn chưa hỏi đi nơi nào, thì tỳ nữ đã tự mình dẫn đường. Nên theo hắn xem chừng, người này là do Tào Vũ Sinh an bài tiếp đãi.
Một đường bên trái uốn, bên phải cong, đi qua vài cái giả sơn cùng hồ nước, đi tới cuối cùng là một chỗ hoa viên rộng rãi sáng sủa.
Từng làn hương hoa đập vào mặt, từng chậu hoa cỏ thi nhau khoe sắc. Có bình thường hoa cỏ, có cả linh mộc thảo dược, có bướm trắng vỗ cánh dạo chơi.
Chính giữa vườn hoa, mười mấy tên công tử dung mạo không tầm thường đang ôn tồn bàn luận về hoa cỏ, nhìn như cực kỳ yêu thích, thực ra trong mắt mỗi người đều toát lên vẻ không kiên nhẫn.
Tiếng đàn lượn lờ, du dương, ở cuối vườn hoa, trong lương đình có u nhân đang gãy đàn.
Một gã tì nữ mặc váy vàng hầu hạ ở bên cạnh, mà chính giữa lương đình thì có một thiếu nữ mặc váy đỏ đang nhắm mắt khảy đàn, thần tình lạnh nhạt.
“Lại tới một kẻ nhàm chán sao…ừm, thế nào lại là hắn?”
Linh giác của thiếu nữ vô cùng nhạy bén, nghe được tiếng bước chân của Khương Ly và tỳ nữ, ban đầu cũng không để ý.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, khẽ nhìn lướt qua mới phát hiện được, người vừa đến chính là Khương Ly. Lập tức, trong lòng nàng nổi lên sóng gió, tiếng đàn cũng vì thế mà thay đổi.
Nơi này là vườn hoa riêng của Tào Uyển Thanh.
Những nam tử kia chính là những người theo đuổi của nàng. Trong số bọn họ có công tử thế gia, có đệ tử chân truyền của tông môn lớn, cũng có người là con cháu của mấy vị cao tầng của Tào Bang.
Tào Vũ Sinh năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, dưới gối không có con trai chỉ có mỗi mình Tào Uyển Thanh. Lại thêm Tào Uyển Thanh từ bé gân cốt yếu ớt không thể tu luyện võ công. Tương lai Tào Vũ Sinh già đi, cơ nghiệp của Tào Bang há có thể giao cho một nữ nhân yếu đuối nắm giữ.
Cho nên bọn họ tìm mọi cách tiếp cận Tào Uyển Thanh, một phần là vì dung mạo của nàng, phần còn lại là chờ mong ngày sau kiếm được chút lợi ích.
“Tiểu thư, người xem, vị công tử mới đến thật là tuấn tú..a, là người nọ, là người nọ” Tỳ nữ đứng sau lưng Tào Uyển Thanh cũng hiếu kỳ nhìn sang, vừa thấy Khương Ly thì lập tức che miệng, như nghĩ tới điều gì, vội hung tợn mà nhìn chằm chằm hắn.
“Tiểu thư, để em đi tìm hộ vệ đem hắn bắt giữ, lần này chúng ta không thể để hắn chạy thoát” Tỳ nữ chống nạnh nói.
Tào Uyển Thanh lắc đầu bảo: “Chỉ Hạc, chớ nên vọng động, hắn là khách nhân của cha ta. Gây sự với hắn, bị phạt sợ là chúng ta”
Chỉ Hạc nghe vậy thì dậm chân.
Mà Tào Uyển Thanh thì chợt khảy đàn mà hát, giọng mềm mại dễ nghe:
“Tại thiên nguyệt tác tỷ dực điểu, tại địa nguyện vi liên lý chi. Thiên trường địa cửu hữu thì tận, thử hận miên miên vô tuyệt kỳ…” Tiếng hát của nàng, có một chút tiếc nuối, cùng buồn bã.
Khi giọng hát của nàng vang lên, từng tên công tử ở trong vườn hoa lập tức vểnh tai, sắc mặt kích động.
Họ thầm nói, Tào tiểu thư bỗng nhiên ca hát, chẳng lẽ là động tâm với người nào trong đám người mình hay sao?
Nếu không, lấy nguyên tắc xử thế trong trẻo lạnh lùng của nàng, vạn vạn không thèm cùng người ca hát.
Âm thanh của bài hát này truyền vào trong tai Khương Ly, tuy nghe cũng hay hay, nhưng không khơi dậy nổi ở hắn quá nhiều tình tự.
Hắn cũng không phải là tục nhân, nhưng rất lâu không hiểu phong tình, cũng không cảm thấy cả vườn kỳ hoa dị thảo này có gì hay để nhìn. Hắn cũng chẳng cảm thấy lời ca này tinh xảo tuyệt luân, đáng giá nhiều công tử kích động như vậy.
Giờ khắc này, hắn tất nhiên là nhận ra mình lầm đường rồi. Hơn phân nửa là tỳ nữ kia hiểu sai ý, cho rằng mình tới theo đuổi Tào Uyển Thanh.
Đối với nữ nhân này, hắn hơi có hảo cảm, nếu có gặp gỡ sẽ tiện tay khi dễ một chút, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.
Tuy nhiên, Khương Ly chưa vội rời khỏi, mà đảo mắt nhìn qua đám công tử nơi đây. Hắn phát hiện đám người nọ đều khoảng mười chín hai mươi tuổi, tu vi hầu hết đều từ bát phẩm trung kỳ đến bát phẩm đỉnh cao. Đặt ở Bố Hải Thành xem như thanh niên tuấn kiệt, nhưng muốn lọt vào mắt của Tào Vũ Sinh, còn chưa đủ tư cách.
Khương Ly lắc đầu cười một tiếng, dự định quay lưng rời đi, thì tiếng đàn ca phía sau lưng chợt im bặt, đồng thời vang lên giọng nói ai oán của Tào Uyển Thanh.
“Vị công tử kia sao vừa đến đã vội đi, chẳng lẽ ngài không ưa thích tiếng đàn của tiểu nữ hay sao?”
Giọng nói của Tào Uyển Thanh vang lên, tất cả công tử đua nhau nghiêng đầu nhìn sang. Trên mặt đều lộ ra vẻ hiếu kỳ, không biết là kẻ đáng ghét nào dám coi thường tiếng đàn của Tào tiểu thư, để nàng buồn bã trách móc như vậy.
Trong đó một người chợt lớn tiếng hô: “Ngươi là con cái nhà ai, nghĩ Tào Bang là cái chợ thích đến thì đến, thích đi thì đi hay sao?”