Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 92: 8000 Giáp Sĩ, Sóng Ngầm Nổi Lên

Chương 92: 8000 Giáp Sĩ, Sóng Ngầm Nổi Lên


Bố Hải Thành có hộ thành đại trận, tin tức này trong vòng một đêm đã lan truyền ra toàn thành, cũng như khắp Bố Hải Khẩu.

Biết được thông tin ấy, có người vui mừng hớn hở, có người sầu lo.

Mà trên dưới Bố Hải Thành, theo mệnh lệnh của thành chủ Tào Vũ Sinh bắt đầu tiến hành phổ biến quy tắc mới,

Phàm là người nào muốn ra vào thành trì thì đều yêu cầu xác minh thân phận cũng như mua sắm lệnh bài tùy thân. Không có lệnh bài, thì người bên ngoài đừng mơ vào thành, người trong thành cũng đừng vọng tưởng đi ra.

Quy tắc mới vừa được ban hành lập tức gây nên từng trận xáo động lớn, một chút thế gia, thương nhân lên tiếng kêu ca, nhưng rất nhanh đã bị Tào Bang thẳng tay trấn áp, cho nên vẻn vẹn ba bốn hôm, toàn thành quy củ liền đâu vào đấy.

Cùng lúc đó, các thế lực xung quanh cũng bắt đầu rục rịch.

.....

Thanh Hà Thành, phủ thái thú, phía trước diễn võ trường đâu đâu cũng là người.

Phía trên đài cao, thái thú Đặng Kinh khoan thai chắp tay sau lưng, sắc mặt bình thản nhìn xuống tám ngàn binh sĩ mặc trọng giáp ở phía dưới.

Tám ngàn người này chính là đội quân vương bài dưới trướng của y, xưng là tám ngàn giáp sĩ.

Tám ngàn giáp sĩ, tu vi thấp nhất là cửu phẩm hậu kỳ, lấy bát phẩm làm thập trưởng, thất phẩm làm bách phu trưởng, lục phẩm làm thiên phu trưởng, ngũ phẩm làm thiên tướng.

Mỗi vị giáp sĩ đều là tinh binh từng trải qua hơn trăm trận chiến, từng đạp diệt không ít giang hồ môn phái, kinh sợ Thanh Châu sáu quận.

Đáng tiếc, đã mười năm, tám ngàn giáp sĩ chưa từng xuất chinh.

Đặng Kinh thái thú đứng lặng lẽ ở đó, ánh mắt lấp lóe, không biết đang nghĩ cái gì.

Thế nhân đều cho rằng, mười năm qua, y chưa từng xuất binh, cũng đem tám ngàn giáp sĩ triệt hồi là bởi vì lo sợ Văn Viện Trần Bình An. Nhưng bọn họ nào biết, trong mắt Đặng Kinh, một tên thư sinh mà thôi, coi như đối phương là tông sư cao thủ, thì đã làm sao.

Năm đó, y thống lĩnh tám ngàn giáp sĩ, bất kể là Tào Bang hay Vũ Dương Tông, hoặc là đám võ lâm thế gia đều phải nớm nớp run sợ, tránh né phong mang.

Năm đó, y thống lĩnh tám ngàn giáp sĩ, từng giục ngựa xâm nhập Kỳ Liên Sơn, đem thổ phỉ trên núi quét sạch một lần, ngay cả Ngõa Long trại chủ cũng không dám hé miệng nói một lời.

Năm đó, toàn bộ Thanh Hà Quận, hiệu lệnh của y chính là thái sơn áp đỉnh, vừa ra lệnh một tiếng người nào dám không tuân theo, uy danh của y lan xa tới Thiên Châu, ngay cả Văn Viện Trương phu tử cũng phải kiêng dè, sai đệ tử đắc ý tới trông chừng.

Đáng tiếc, sau lưng y Đặng thị không phải là cái gì thế gia vọng tộc, không có nội tình thâm hậu, càng không có Vũ Vương tọa trấn.

Bản thân y là tứ phẩm tông sư, dưới tay nắm giữ tám ngàn giáp sĩ bách chiến bách thắng, nhưng sau lưng không có cường lực hậu thuẫn, đối mặt với triều đình, đối mặt với mười hai đạo sứ quân đều khó lòng kham nổi một kích.

Mười năm trước, một đạo mật lệnh truyền xuống, ép y triệt tiêu q·uân đ·ội, tá giáp quy điền. Mà hôm nay là lần đầu tiên sau mười năm, tám ngàn giáp sĩ lần nữa được phục hồi quân vị.

Đặng Kinh chầm chậm mở ra đôi mắt t·ang t·hương, nhìn xuống từng khuôn mặt quen thuộc, cõi lòng trăm mối cảm xúc.

Mà bên dưới sân, tám ngàn giáp sĩ, mỗi người thần sắc khác nhau, có hưng phấn, có chờ mong, có hoài niệm.

Nhiều năm trước, bọn hắn đi theo thái thú chinh chiến thiên hạ, uy phong bát diện. Nhưng mười năm trước, thái thú đột ngột tản đi giáp vệ, yên vị ở Thanh Hà Thành làm quan, mà bọn họ thì tá giáp quy điền, có người về quê cưới vợ sinh con, có người gia nhậpThành Vệ Binh, trông giữ trị an cho Thanh Hà Thành, không tiếp tục nửa điểm g·iết chóc.

Dù cho tình cờ g·iết người, cũng chỉ là một chút hạng người t·rộm c·ắp, tiểu miêu tiểu cẩu mà thôi. Năm đó, dưới sự suất lĩnh của Đặng thái thú, tám ngàn giáp vệ bọn hắn, dám trực tiếp đánh lên Kỳ Liên Sơn, dẹp yên Kim Hà Thập Tam Trại, dám vây bắt ma đạo tông sư Kỳ Phượng Niên, chém c·hết ở Thượng Vân Đình, dám ngang nhiên chống đối lại Vũ Vương thế lực.

Đáng tiếc, bởi vì thái thú thu hồi hùng tâm tráng chí, an phận làm quan, bọn họ cũng đành phải ẩn dấu sát tâm, làm người bình thường.

Hôm nay, sau mười năm, thái thú lần nữa hạ xuống thủ lệnh, để bọn họ mặc lên áo giáp, trở về quân doanh, bọn họ vừa kích động, lại cảm xúc ngổn ngang.

Bấy giờ, mặt trời dần dần lên cao, thái thú Đặng Kinh ngẩng đầu, ngước nhìn ánh mặt trời chói chang một chút, sau đó trầm giọng nói:

“Nổi trống, xuất binh!”

Không dài dòng văn tự, không một câu cổ động tinh thần, bởi vì không cần thiết.

Tám ngàn giáp sĩ, mặc dù mười năm chưa từng cầm v·ũ k·hí ra chiến trường, nhưng mỗi người đều là lão binh từng trải qua trăm trận chiến.

Tám ngàn giáp sĩ, phân thành tám cái đại đội, xếp hàng trật tự, nhân số dù đông nhưng lại lạnh ngắt, chỉ có nhiệt huyết chảy xuôi trong thân từng người, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.

Không chút dấu hiệu nào, tiếng trống trầm muộn vang lên.

Tám ngàn giáp sĩ dưới sự chỉ huy của hai vị thiên tướng cùng tám vị thiên phu trưởng chầm chậm rời khỏi diễn võ trường, dọc theo đường lớn mà hành quân ra khỏi thành.

Tiếng trống trận vững vàng trầm muộn, như bước chân của đám giáp sĩ, khiến cho mặt đất khẽ run lên.

Hai bên đường phố, dân chúng hoặc là trốn ở trên lầu các, hoặc là nép ở bên đường yên lặng ngắm nhìn.

Đã thật lâu, thật lâu rồi, phủ thái thú mới điều binh binh khiển, mới nổi lên trống trận, lần này là muốn đánh ai?

Các gia tộc, thế lực trong thành nhao nhao suy đoán.

..........

Phía đông Thanh Hà Thành, Văn Viện.

Trần phu tử nằm ở trên ghế đẩu phơi nắng, một bên uống trà một bên lắng nghe tiếng trống trận dồn dập, trầm ngâm không nói:

“Đặng Kinh thái thú xuất binh, hẳn là để đối phó Bố Hải Thành, lão gia không đi ngăn cản hay sao?” Phía đối diện, lão Hoàng đang cầm chổi quét sân, không nhịn được mà nghiêng đầu hỏi.

“Ngăn cản?” Trần phu tử lắc đầu bảo: “Một cái Đặng Kinh, ta còn có thể ngăn cản được, nhưng đối mặt với tám ngàn giáp sĩ, đừng nói là ta, coi như Võ Vương cường giả cũng phải tránh né phong mang”

“Thế nhân đều cho rằng, mười năm trước Đặng Kinh buông bỏ binh quyền, giải tán giáp vệ, là bởi vì lo sợ Trần Bình An ta. Lại đâu biết, năm đó ta tới Thanh Hà Thành, thì Đặng Kinh đã giải trừ binh quyền rồi. Nguyên nhân là gì, không người biết rõ”

“Vậy Đặng thái thú an phận thủ thường mười năm, vì sao hôm nay lại triệu hồi thủ hạ, còn tiến đánh Bố Hải Thành” Lão Hoàng dừng động tác trên tay, nghi hoặc hỏi.

Trần phu tử vuốt vuốt râu nói: “Hẳn là thời cơ đã đến đi. Đặng Kinh ẩn nhẫn mười năm, nhưng đừng cho rằng người ta an phận thủ thường. Mười năm qua y vẫn luôn chuẩn bị, vẫn luôn chờ đợi. Hiện tại loạn thế vừa đến, mười hai đường sứ quân dựng cờ tạo phản, thay nhau chia cắt cửu châu, chính là thời điểm phù hợp để khởi sự, cũng là cơ hội để thoát khỏi sự kiềm chế của Dương thị”

Lão Hoàng gật đầu, lại thở dài: “Thiên hạ cửu châu, ngoại trừ Thiên Châu và Kinh Châu vẫn nằm dưới sự kiểm soát của triều đình, Giao Châu và Hùng Châu do Trấn Bắc, Trấn Tây hai đại vương phủ trông coi ra thì chỉ còn mỗi Thanh Châu là chưa hoàn toàn luân hãm. Thanh châu Dương Lệnh Công thế lớn, đã sớm thu phục bốn quận Xích Hà, Ngọc Hà, Hồng Hà và Kim Hà. Riêng Tử Hà là đại bản doanh của Thanh Dương Kiếm Tông cùng Thanh Hà Quận chúng ta là tạm thời chưa quy phục. Nghĩ đến những ngày sắp tới, Thanh Hà Quận tất sẽ trở thành chỗ thị phi ah”

Trần phu tử mỉm cười cười: “Thiên hạ bây giờ, đâu đâu không phải chỗ thị phi?”

Ông ta nói xong, phất áo đứng bật dậy: “Đi thôi, chúng ta đi xem một chút, Đặng Kinh ẩn nhẫn mười năm, lần này xuất thế liệu có làm nên trò trống gì hay không?”

"Có cần triệu tập chư vị phu tử cùng đi không?" Lão Hoàng cao giọng hỏi.

Trần phu tử lắc đầu: "Chúng ta đi xem náo nhiệt, chứ đâu phải đi đánh nhau, gọi bọn họ làm gì?"

Lời vừa dứt, thân hình đã hóa thành một đoàn ảo ảnh màu xanh, xông ra bên ngoài tiểu viện.

Chương 92: 8000 Giáp Sĩ, Sóng Ngầm Nổi Lên