Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 97: Binh Lâm Thành Hạ, Nội Ứng Ngoại Hợp, Âm Mưu Sơ Hiện
Bên trên bến tàu, bất kể là thương nhân, cửu vạn hay dân chúng đều đã nhao nhác cả lên. Phó bang chủ Lý Lập dẫn theo thủ hạ đi ra, kiêng kỵ đánh giá hạm đội hùng vĩ trước mặt.
Lúc này, trên chiếc chiến hạm lớn nhất nằm ở chính giữa hạm đội, một người thanh niên cao lớn, mặc áo giáp đỏ, bên hông đeo trường kiếm chậm rãi bước lên đầu thuyền, cao giọng hô:
“Người ở đằng trước nghe đây, cho các ngươi nửa khắc đồng hồ, bỏ v·ũ k·hí xuống đầu hàng, nếu không bản tướng sẽ đem toàn bộ Ngân Giang bến tàu san thành bình địa”
Lời nói của y mặc dù bình thản, ôn tồn lại không dung một tia kháng cự.
Gã vừa nói xong, lập tức tất cả chiến hạm đều vươn ra họng s·ú·n·g hướng về phía Ngân Giang bến tàu, chỉ cần một mệnh lệnh liền sẽ lập tức khai hỏa.
Hỏa pháo ở trên chiến hạm đều là pháo cỡ lớn, nếu tất cả chiến hạm đồng loạt khai hỏa, chẳng mấy chốc Ngân Giang bến tàu sẽ bị san thành bình địa.
Lý Lập đứng ở trên mặt đất, nhìn hơn một trăm đầu hỏa pháo hướng về phía mình, da đầu đều tê dại.
Đối mặt với hỏa lực khủng bố như thế, đừng nói là hắn, coi như tông sư cao thủ cũng không dám chính diện đón đỡ.
Hắn hít sâu một hơi, tiến lên một bước chắp tay hỏi:
“Xin hỏi chư vị tướng quân là người phương nào?”
Người thanh niên kia cúi đầu nhìn hắn một cái, ngạo nghễ đáp:
“Bản tướng Dương Kiếm Chi, đô đốc thủy quân dưới trướng Dương Minh Công”
“Tiềm Long Bảng thứ ba mươi sáu Dương Kiếm Chi” Lý Lập ánh mắt lấp lóe, tiếp theo cười khổ một tiếng, hạ lệnh.
“Tất cả buông bỏ v·ũ k·hí, đầu hàng”
Cứ như thế, Dương thị hạm đội không tốn chút công phu, đã chiếm lĩnh Ngân Giang bến tàu, cũng khống chế toàn bộ Thanh Long Đường.
……
Bên phía Bố Hải Thành, đại quân của phủ thái thú và Kim Hà Thập Tam Trại áp sát tường thành chừng mười dặm thì dừng lại, chưa lập tức công thành.
Đến ngày thứ ba, mặt nam rốt cuộc chạy đến một toán nhân mã.
Toán nhân mã này ăn mặc trang phục thống nhất, tất cả đều là võ giả nhập phẩm, hơn nữa tu vi không kém, yếu nhất cũng là cửu phẩm hậu kỳ.
Cho nên mặc dù chỉ có hơn bốn trăm người, lại chẳng thể coi thường.
Vũ Dương Tông môn nhân đến rồi.
Nhất thời, Bố Hải Thành bị q·uân đ·ội vây chặt từ ba phía, lòng người bàng hoàng.
Trên tường thành, từng tốp từng tốp binh sĩ canh gác, cẩn thận quan sát động tĩnh của quân địch.
Triệu Vô Cực dẫn theo môn đồ của Vũ Dương Tông tới sát tường thành chừng năm dặm liền dừng chân, không vội tiến lên, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Thời gian từng giờ từng khắc trôi qua, mặt trời đã lên cao.
Bên trên vách núi ở phía bắc, thái thú Đặng Kinh nheo mắt nhìn về phương hướng của Bố Hải Thành, thở nhẹ.
Sau đó…
Bỗng nhiên vung tay lên!
Lập tức tám ngàn giáp sĩ dọc theo dốc núi, như thủy triều hướng về phía Bố Hải Thành mà chạy tới.
Thanh âm đinh tai nhức óc.
Tám ngàn giáp vệ vừa xuất phát, phía tây đại quân sơn tặc, phía nam môn đồ Vũ Dương Tông đồng loạt tiến quân.
Thoáng chốc, ba phe nhân mã đã áp sát mà tới, binh lâm th·ành h·ạ.
…….
Bố Hải Thành, Lưu phủ.
Xung quanh một cái bàn tròn làm từ gỗ trinh nam, một đám người đang ăn uống linh đình. Không hề có chút dáng vẻ bởi vì c·hiến t·ranh mà lo lắng.
Ngồi ở đây, đều là một chút thế gia cùng thương hộ lớn ở trong Bố Hải Thành.
Bấy giờ, có một người lên tiếng: “Đại quân của phủ thái thú lẫn Kim Hà Thập Tam Trại đã kéo tới ngoài thành. Tào Bang hạ lệnh trưng binh, mỗi thế gia đều phải phái nhân lực tham gia thủ thành. Chư vị định làm thế nào?”
Người lên tiếng là Lưu gia gia chủ Lưu Thịnh. Trong sáu đại thế gia ở Bố Hải Thành, Lưu gia xem như gia tộc mạnh nhất, trong tộc có hai vị lục phẩm đại vũ sư tọa trấn.
“Hừ, cử một chút già yếu hộ vệ, qua loa lấy lệ là được rồi. Bố Hải Thành sắp đổi chủ đến nơi, chúng ta cũng không cần hăng hái làm chi” Một người đàn ông trung niên mặt tam giác hừ lạnh nói. Người đàn ông trung niên này tên là Chúc Tam Dung, là gia chủ của Chúc gia.
“Ban đầu nghe được tin phong thanh, ta cũng định làm như Chúc huynh, chỉ là vừa rồi Tào Bang đệ tử vừa mới đến đưa tin, chư vị nhìn xem” Lưu Thịnh lắc đầu, từ trong ống tay áo lấy ra một phong tin đặt lên bàn.
Chúc Tam Dung vươn tay cầm lấy tờ giấy, nheo mắt đọc qua một lượt, tiếp theo vỗ bàn đứng dậy:
“Lý nào lại thế?”
“Ồ” Phản ứng kịch liệt của Chúc Tam Dung để cho mọi người hiếu kỳ không thôi, một vị gia chủ khác cầm lấy thư tín xem xét, tiếp theo cười lạnh liên tục:
“Nực cười, lại muốn chúng ta dốc toàn bộ lực lượng ra thủ thành, ngay cả lục phẩm lão tổ cũng phải xuất động. Chúng ta lại không phải là thế lực phụ thuộc của Tào Bang”
“Nếu là trước kia, chúng ta còn có thể cân nhắc một hai, hiện tại Bố Hải Thành sắp sửa đổi chủ, Tào Bang còn muốn điều khiển chúng ta, đúng là không biết rõ thời thế” Chúc Tam Dung hùng hổ nói.
Ngồi ở chính giữa Lưu Thịnh lặng lẽ uống rượu, không nói gì. Đợi đám gia chủ chửi mắng xong xuôi mới lên tiếng:
“Trước kia ta ngược lại không sợ, nếu Tào bang ép người quá đáng, cùng lắm thì dẫn người rời thành. Nhưng hiện tại Bố Hải Thành có trận pháp vây quanh, không có sự cho phép của Tào Bang, chúng ta muốn rời đi cũng chẳng phải chuyện dễ dàng”
“Ừm” Nghe Lưu Thịnh nói như vậy, sắc mặt của mọi người lập tức biến đổi, bọn họ đúng là đã quên chuyện này.
Hiện tại Tào Bang nắm giữ hộ thành đại trận, nội bất xuất, ngoại bất nhập, bọn họ hiện tại chẳng khác gì cua ở trong rọ. Nếu công khai chống đối với Tào Bang, kết cục chỉ có một con đường c·hết.
“Vậy phải làm sao bây giờ? không lẽ để chúng ta theo Tào Bang đi chịu c·hết?” Ở phía đối diện, một người đàn ông trung niên sắc mặt âm trầm, khàn khàn nói. Người nọ tên là Doãn Chí Kiên là gia chủ của Doãn gia.
Lưu Thịnh lắc lắc đầu nói: “Tào Bang muốn c·hết là chuyện của bọn họ, chúng ta không cần liên lụy vào. Có điều đối phương người đông thế mạnh, chính diện chống đối, không phải là kế hay. Cho nên tốt nhất một bên lá mặt lá trái đáp ứng yêu cầu của đối phương, một bên chế tạo náo động, đem Bố Hải Thành nháo cho long trời lở đất.”
“Ồ, muốn nháo như thế nào?” Tất cả mọi người hứng thú nhìn Lưu Thịnh.
Lưu Thịnh vuốt râu, một bộ đã tính từ trước nói:
“Theo tin tình báo mà Lưu mỗ nhận được thì lần này vây công Bố Hải Thành có ba nhà là phủ Thái Thú, Vũ Dương Tông và Kim Hà Thập Tam Trại.
Nhân số tổng cộng gần ba vạn người, cao thủ càng nhiều như mây.
Mà bên trong Bố Hải Thành, hết thảy bang chúng Tào Bang, coi như cộng thêm mấy nhà chúng ta thì cũng chưa đến một vạn người. Mà ngũ phẩm cao thủ trở lên cũng chỉ có bang chủ Tào Vũ Sinh một cái, Lưu phó bang chủ thân phận là gì, các vị hẳn là đều biết.”
“Cho nên chúng ta chỉ cần đem tin tức ấy truyền ra ngoài, thêm mắm thêm muối, âm thầm cổ động dân chúng trong thành, để bọn họ gây náo loạn, yêu cầu Tào Bang đầu hàng. Náo loạn càng lớn, Tào Bang càng đau đầu, tiếp đó, chúng ta lại nội ứng ngoại hợp, trợ giúp q·uân đ·ội bên ngoài chiếm lĩnh Bố Hải Thành….”
Lưu Thịnh chậm rãi bày kế, để cho đám gia chủ gật đầu liên tục.
Nếu đánh trận, thì bọn họ không rành, nhưng bàn về âm mưu quỷ kế, chính là sở trường của bọn họ.
Đám người bàn luận chừng nửa canh giờ thì từng người âm thầm ra về. Đợi đám gia chủ đều rời đi, Lưu Thịnh mới đứng dậy, hướng về hậu viện đi tới.
Đằng sau hậu viện, có một người đàn ông trung niên mặc nho sam màu xanh, đang ngồi đọc sách:
“Ra mắt đại nhân”
“Thế nào rồi?”
“Bẩm đại nhân, mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa” Lưu Thịnh cung kính nói.
“Ừm” Người kia gật đầu, vẫn như cũ chăm chú đọc sách nói: “Chuyện này nếu thành, sẽ không thiếu công lao của ngươi”