Chương 103: Tông Sư Chi Uy
"Đây là sức mạnh của Tông Sư cường giả ư?" Tất cả võ giả ở hiện trường, bao gồm nhân mã của cả hai bên, đều trợn mắt há mồm.
Hầu hết những người ở đây đều từng nghe qua tên tuổi của Tông Sư cường giả, nhưng được tận mắt chứng kiến Tông Sư xuất thủ, lại vô cùng ít ỏi.
Tông Sư, có thể khai tông lập phái, xưng bá một phương.
Ba trăm năm trước, lúc thần vật còn chưa hạ phàm, võ đạo chưa từng hưng thịnh, thì Tông Sư chính là võ đạo đỉnh phong. Bọn họ cũng được xưng là trấn quốc cường giả, bất kỳ một quốc gia nào muốn lập quốc, yêu cầu phải có ít nhất một vị Tông Sư toạ trấn.
Quốc gia lớn nhỏ, mạnh yếu, ngoại trừ diện tích cương vực, sức mạnh q·uân đ·ội hay kinh tế ra thì số lượng Tông Sư cao thủ cũng là một yếu tố trọng yếu.
Về sau, nguyên khí thức tỉnh, võ đạo hưng thịnh, võ đạo cảnh giới đã không còn giới hạn ở Tông Sư cảnh, phía trên Tông Sư còn có Vũ Vương, Vũ Tôn, Vũ Đế, thậm chí là Thiên Nhân đại năng.
Tứ phẩm tông sư cũng không còn là cường giả trấn quốc, nhưng vẫn như cũ chẳng thể xem thường.
Tông sư cao thủ, nếu gia nhập q·uân đ·ội, có thể làm tướng quân, nếu gia nhập các thế lực lớn, cũng có thể trở thành cung phụng.
Giống Thanh Hà Quận như thế, địa vực rộng lớn, nhân khẩu đông đảo, nhưng trên mặt nổi cũng chỉ có hai vị tứ phẩm tông sư mà thôi.
Hiện tại, Đặng Kinh một chiêu Đao Cương Hoá Thần Long, điều khiển tám đạo đao cương hoá thành mấy trượng Bạch Long trảm phá lên hộ thành đại trận. Uy lực so với năm cỗ Linh Ngọc Pháo đồng thời khai hoả còn mạnh hơn gấp mười lần.
Bạch Long bổ xuống trận quang, tạo ra một vết nứt dài hơn mười trượng, bên trên vết nứt đao cương không ngừng nổ tung, ngăn cản trận quang khép lại.
Tào Vũ Sinh nhìn lên vết rách lớn trên đỉnh đầu, sắc mặt nghiêm nghị. Làm người điều khiển Toả Thiên Đại Trận, y có thể cảm nhận rõ. Một kích vừa rồi của Đặng Kinh thái thú mạnh mẽ đến cỡ nào, thậm chí suýt chút nữa phá vỡ phòng ngự trận lực.
Phải biết, Toả Thiên Đại Trận tương đương với thất phẩm thiên trận, phòng ngự trận lực có thể ngăn trở một kích toàn lực của Vũ Vương cường giả đấy. Mặc dù trước đó bị tiêu hao phần lớn lực lượng, nhưng cũng không phải tứ phẩm tông sư bình thường có thể đánh vỡ.
Tào Vũ Sinh âm thầm tưởng tượng, chính mình nếm thử đối diện với một chiêu kia, tiếp theo liền thở dài kết luận. Nếu chính diện đón đỡ với một đao của Đặng Kinh, thì y nhất định không c·hết cũng trọng thương.
Tông Sư chi uy, khó lòng tưởng tượng.
..........
Cách Bố Hải Thành chừng vài dặm, có hai người lẳng lặng đứng ở trên ngọn cây cao, âm thầm quan chiến.
Hai người này một già một trẻ, chính là Trần phu tử cùng lão Hoàng.
"Lão gia, chiêu vừa rồi của Đặng Kinh thái thú, hẳn là thiên giai vũ kỹ chứ?" Lão Hoàng hơi do dự hỏi.
"Quả thật là thiên giai vũ kỹ, đao khí hoá long, trong thiên hạ tựa hồ chưa từng xuất hiện qua loại đao pháp như vậy. Một kích vừa rồi của Đặng thái thú, đã tiếp cận tứ phẩm đỉnh phong, coi như Trần mỗ cũng phải cẩn thận đề phòng" Trần phu tử trầm ngâm nói.
"Ồ" Lão Hoàng kinh ngạc ồ lên một tiếng. Lão gia nhà mình thế nhưng là tông sư đỉnh phong cường giả, nửa bước chạm tới cảnh giới Vũ Vương, bởi vì rất hiếm khi xuất thủ cho nên không được lên Tông Sư Bảng. Nhưng theo cái nhìn của lão, thì thực lực của Trần phu tử ít nhất cũng phải xếp vào ba mươi vị trí đầu.
Hiện tại Đặng Kinh đánh ra một đao, lại để cho Trần phu tử đánh giá cao như thế, thì đồng nghĩa thực lực của đối phương cũng đã đạt tới tông sư đỉnh cao rồi?
Võ đạo càng về sau, muốn tăng lên tu vi càng khó khăn, có người giới hạn bởi vì tư chất, tài nguyên hay cơ duyên mà kẹt ở một cảnh giới cả đời. Giống như chính lão, đã kẹt ở ngũ phẩm trung kỳ gần mười năm, chưa từng tăng trưởng mảy may.
Đặng Kinh thái thú thì khác, nếu lão nhớ không nhầm, mười năm trước khi bọn họ vừa tới Thanh Hà Thành, thì hắn chỉ mới đột phá tông sư được vài năm. Nhưng hiện tại, hắn đã nắm giữ tứ phẩm đỉnh cao chiến lực, để lão vừa hâm mộ, vừa kinh ngạc.
"Thiên hạ rộng lớn, người tài ba nhiều vô kể, chớ nên kinh ngạc" Trần phu tử cười tủm tỉm nói.
Lão Hoàng gật đầu, nheo mắt nhìn về phía trận pháp màn sáng bao bọc Bố Hải Thành, hỏi: "Hộ thành đại trận của Bố Hải Thành cũng thật kiên cố, uy lực cỡ ấy, nhất định là một toà thiên trận. Tào Bang lại có thể mời một vị trận pháp tông sư trợ giúp bố trí trận pháp, quả thật không thể coi thường"
Vũ giới trận pháp, binh khí hay đan dược, cùng võ đạo giống nhau đều chia thành cửu phẩm.
Trận pháp từ nhất phẩm tới tam phẩm, là đê giai trận pháp, hay được gọi là nhân giai trận pháp.
Trận pháp từ tứ phẩm đến lục phẩm, là trung giai trận pháp hay địa giai đại trận, có thể bố trí tứ phẩm đại trận trở lên, được xưng là trận pháp đại sư.
Trận pháp từ thất phẩm đến cửu phẩm, là cao giai trận pháp hay thiên giai đại trận, có thể bố trí thiên giai đại trận được xưng tụng là trận pháp tông sư.
Toàn bộ Vũ giới năm vực, trận pháp tông sư cực kỳ thiếu thốn, so với luyện đan tông sư hay luyện khí tông sư còn hiếm hoi hơn.
Mà Đại Nguỵ Vương triều cũng chỉ có mấy vị trận pháp tông sư mà thôi, thông thường đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn mời bọn họ xuất thủ càng vô cùng khó khăn. Một cái ngũ phẩm thế lực như Tào Bang, có thể mời trận pháp tông sư ra tay bố trí trận pháp hộ thành, lão không giật mình mới là lạ.
"Thanh Hà Quận chẳng có nổi danh trận pháp tông sư, nhưng có một người có khả năng bố trí ra thiên giai đại trận đấy" Trần phu tử thâm ý vị trường nói.
Lão Hoàng ngẩn người, tiếp theo giống như nhớ tới chuyện gì, giật mình nói: "Là hắn? vị Khương công tử kia biến mất đã thật lâu, chưa hề có tin tức, chẳng lẽ hiện tại hắn cũng có mặt ở trong Bố Hải Thành?"
"Ta không biết, nhưng nếu hắn cũng tham dự, trận chiến ngày hôm nay nhất định sẽ vô cùng thú vị"
......
Lúc này, bên trong Bố Hải Thành, Khương Ly dẫn theo Đông Ly Vệ hung hăng càn quét các đại thế gia trong thành.
Trong ngũ đại thế gia, ngoại trừ Lưu gia ra, bốn nhà còn lại là Doãn gia, Chúc gia, Giang gia và Tề gia đều bị thu thập. Trong đó ba nhà Doãn gia, Chúc gia, Giang gia ngoan ngoãn đầu hàng, bị Khương Ly dùng niệm cấm khống chế lại, chỉ có Tề gia là ngoan cố chống cự, bị Khương Ly dùng thủ đoạn thiết huyết, tàn nhẫn trấn áp.
Nhất thời, các gia tộc, thương hộ trong thành đều lo lắng bất an.
Hiện tại, ngoài thành đã bắt đầu khai chiến, mà trong thành thì cũng dấy lên thị phi, bá tánh trong thành mỗi nhà đóng chặt cửa ra vào, ôm nhau run rẩy.
Tề phủ, vốn lầu son gác tía, phú quý hào hoa, lúc này khắp nơi huyết khí trùng thiên, đâu đâu cũng thấy t·hi t·hể và máu tưoi. Tề gia gần năm trăm nhân khẩu, nam nhân bị g·iết sạch, chỉ để lại một chút nữ quyến cùng trẻ nhỏ, bị cột ở giữa sân.
Khương Ly đứng phía trước, sắc mặt đạm nhiên, mà hơn một ngàn Đông Ly Vệ vây ở xung quanh, mỗi người thần sắc lạnh lùng, sát khí nghiêm nghị.
Đệ tử ba nhà Doãn gia, Chúc gia, Giang gia đều nội tâm phức tạp, có chút cảm giác thỏ tử hồ bi. Lúc trước, nếu không phải bọn họ lựa chọn đầu hàng, thì kết cục chỉ sợ cùng Tề gia giống nhau đi.
Hiện tại, bọn họ mới biết rõ, Tào Bang rốt cuộc mạnh mẽ đến cỡ nào, chỉ cần một đường khẩu, liền dễ dàng đem bọn họ thu thập.
Buồn cười thay, trước đó ngũ đại thế gia còn âm thầm liên kết với nhau, chờ đại chiến vào lúc đỉnh điểm, sẽ liên hợp phát động binh biến, kiểm soát Bố Hải Thành. Đúng là không tự lượng sức mình.
"Đường chủ, những người kia xử lý thế nào?" Hoàng Vạn Quân chỉ tay về phía đám nữ quyến và trẻ nhỏ của Tề gia, khẽ hỏi.
"Liên hệ Hình Luật Đường, để bọn họ xử lý!" Khương Ly thản nhiên đáp, lại nói: "Ngũ đại thế gia, đã giải quyết bốn nhà, còn lại Lưu gia, đi thôi, chúng ta tới Lưu gia một chuyện, nếu bọn họ thức thời ngoan ngoãn đầu hàng, thì không có chuyện gì, nếu như Lưu gia làm ra một chút lựa chọn sai lầm, vậy liền xin lỗi"
Hoàng Vạn Quân gật gù, không nói gì, cùng Đông Ly Vệ lục tục rời khỏi Tề phủ.
Doãn gia lão tổ Doãn Trường Khanh, Chúc gia lão tổ Chúc Nguyệt Âm và Giang gia lão tổ Giang Diệu đưa mắt nhìn nhau, lập tức toàn thân lạnh lẽo. Nhìn giọng điệu của Khương Ly, ba người liền biết cái gọi là xin lỗi của Khương Ly là có ý gì.
Chỉ có điều, hiện tại bọn họ xem như thủ hạ của Khương Ly, đối với mệnh lệnh của hắn, ba người căn bản không có tư cách phản đối, chỉ có thể nghe lệnh đi làm.
Đúng lúc này, Doãn Trường Khanh chợt chắp tay nói: "Diệp đại nhân, Lưu gia là gia tộc đứng đầu trong sáu đại thế gia, nội tình hùng hậu, trong tộc có hai vị lục phẩm đại vũ sư toạ trấn, trong đó Lưu gia lão tổ Lưu Vũ Nham đã đột phá lục phẩm đỉnh phong nhiều năm, nửa chân chạm tới ngũ phẩm vũ tướng. Mong đại nhân lưu tâm nhiều hơn"
"Vậy sao?" Khương Ly quay sang nhìn lão một chút, gật gật đầu, tiếp theo xoay người nhảy lên ngựa, thần sắc bình thản, ung dung tựa hồ không coi vào đâu.