Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 117: Thương Vong Thảm Trọng

Chương 117: Thương Vong Thảm Trọng


Tào Uyển Thanh mắt đẹp khép hờ, khuôn mặt trắng bệch, hai cánh tay vốn dĩ nõn nà không tỳ vết, giờ đã phồng rộp, bong tróc.

Nàng là đại tiểu thư của Tào Bang, lại bởi về căn cốt xảy ra vấn đề, không thể tu luyện võ công, không thể cùng phụ thân sánh vai kháng địch.

Nhìn thấy phụ thân trọng thương sống c·hết chưa rõ. Nhìn thấy bang chúng Tào Bang từng người, từng người ngã xuống, sắp đại bại đến nơi, mà bản thân lại chẳng giúp gì được, khiến Tào Uyển Thanh khổ não vô cùng.

Vì vậy, nàng mặc kệ Tào Hồng cùng Chỉ Hạc ngăn cản, tự mình lên đài gõ Ngư Long Trống, hi vọng có thể cỗ vũ sĩ khí cho tất cả mọi người.

Trong lòng nàng lúc ấy chỉ có một tín niệm duy nhất, đại chiến còn chưa kết thúc, tiếng trống sẽ không ngừng.

Nếu Tào Bang thắng lợi, nàng vẫn như cũ là Tào thị đại tiểu thư.

Nếu Tào Bang thua, vậy thì nàng sẽ c·hết ở chân thành.

Rốt cuộc, nàng đã kiên trì cho đến lúc kỳ tích xảy ra, Tào Bang đại thắng.

Hiện tại, Tào Uyển Thanh hầu như đã mất hết sức lực, ngồi co ro ở đó. Ở trong tầm mắt mờ mờ, nàng nhìn thấy gã thanh niên mặc áo bào đen nhuốm máu, chầm chậm đi tới trước mặt mình.

“Ngươi làm rất tốt!”

Có âm thanh trầm thấp truyền vào trong tai, Tào Uyển Thanh mí mắt sụp xuống, b·ất t·ỉnh tại chỗ.

Khương Ly cúi đầu nhìn thiếu nữ, âm thầm cảm khái.

“Ngược lại là một cô gái kiên cường!”

Hắn lấy ra dược cao, giúp Tào Uyển Thanh thanh lý v·ết t·hương, tiếp đó đem nàng bế lên, chậm rãi đi xuống hành lang.

…….

Quân đội của phủ thái thú đã hoàn toàn rút lui, bên trên tường thành tiếng hoan hô vẫn chưa dừng lại.

Tất cả mọi người, bao quát đám đường chủ, phó đường chủ của Tào Bang, ngay từ đầu hiếm ai nghĩ rằng bọn họ sẽ dành chiến thắng.

Bởi vì địch nhân quá mạnh, mặc dù mượn nhờ đại trận gạt bỏ Kim Hà Thập Tam Trại, nhưng bên phía Tào Bang vẫn như cũ ở vào thế hạ phong.

Tào Bang sở dĩ dành chiến thắng, bởi vì rất nhiều nguyên nhân, đầu tiên là hộ thành đại trận, có thể thủ có thể công, uy lực tuyệt luân.

Tiếp theo là bởi vì ngoại viện giúp đỡ.

Nếu không có Trần phu tử hoành không xuất thủ, ngăn cản thái thú Đặng Kinh, thì đại chiến đã kết thúc từ lâu rồi.

Dù sao mạnh như bang chủ, lấy sức một người kéo lấy hết thảy ngũ phẩm cường giả phía bên địch, thậm chí g·iết c·hết hai người, trọng thương một người, vẫn như cũ không đỡ nổi một chiêu của Đặng thái thú.

Trần phu tử ra tay, cộng thêm mấy vị tán tu tương trợ, giúp Tào Bang có thời cơ thở dốc.

Nhưng trước đó, phải kể đến công lao của một người khác.

Trong tâm thần của đám bang chúng, không tự chủ nghĩ đến hình ảnh một thiếu nữ mặc váy đỏ, kiên cường gõ Ngư Long Trống, vì bọn họ cổ vũ.

Nếu không có tiếng trống của nàng, sợ rằng bọn họ đã buông v·ũ k·hí đầu hàng từ lâu rồi.

Cũng không phải tiếng trống cỡ nào kinh diễm, cỡ nào rung động lòng người. Mà bởi vì bang chúng của Tào Bang, bất kể là bang chúng bình thường cho đến đường chủ, trong thâm tâm từng người đều sở hữu một tia ngạo khí.

Hiện tại đại tiểu thư là phận nữ nhi, vẫn như cũ kiên trì gõ trống, bọn họ lại quỳ gối đầu hàng, quả thật vô cùng mất mặt. Vì thế, chỉ cần tiếng trống chưa dừng lại thì bọn họ vẫn sẽ cắn răng tử chiến không lùi.

Hoan hô qua đi, rất nhiều bang chúng ngước đầu nhìn lên tháp trống, bắt gặp đại tiểu thư được một người thanh niên bế lên đang chầm chậm đi xuống phía dưới.

Có người biết được thân phận của Khương Ly, có người thì không.

“Tên kia là ai, vì sao lại bế đại tiểu thư?”

“Hừ, đúng là cô lậu quả văn, vị đại nhân kia chính là Diệp Phàm, tân nhiệm đường chủ của Bạch Hổ Đường”

“Ta biết hắn, vừa rồi hắn còn giao đấu cùng Triệu Vô Cực đấy, hơn nữa, chính là hắn phối hợp với vị bạch y cô nương kia g·iết c·hết Triệu Vô Cực”

“Hí, lại có thể giao đấu với Triệu Vô Cực, Diệp đường chủ là ngũ phẩm Vũ Tướng ư?”

“Cái này ta không rõ, nhưng ngươi nhìn thấy đám bang chúng mặc hắc giáp kia chứ, bọn họ đều là thủ hạ của Diệp đại nhân”

“Ầy” Đám bang chúng lần nữa hít vào ngụm khí lạnh.

Sự kinh khủng của Đông Ly Vệ, bọn họ đã được tận mắt chứng kiến qua.

Ba người thành trận, g·iết địch như ăn cơm uống nước.

Kinh khủng nhất là năm mươi võ giả kết thành chiến trận, một đường quét ngang, đi tới đâu máu chảy đầu rơi tới đó. Cuối cùng bọn họ thậm chí ngưng tụ ra một cái hư ảnh chiến thần cao ba trượng, đánh bại một vị ngũ phẩm Vũ Tướng.

Ngũ phẩm Vũ Tướng mạnh mẽ cỡ nào? rất nhiều người đều có thể hình dung ra. Bang chúng phổ thông như bọn họ, đừng nói năm mươi người, coi như tám trăm người, một ngàn người cũng chẳng thể làm gì một vị Vũ Tướng đấy.

Nhưng đám võ giả mặc giáp đen kia, chỉ vẻn vẻn năm mươi người phối hợp với nhau, liền dễ dàng đại bại ngũ phẩm Vũ Tướng rồi. Hơn nữa, tất cả bọn họ đều là võ giả hạ tam phẩm.

Điều đó khiến cho hầu hết bang chúng đổi mới tam quan.

Thì ra đê giai võ giả, nếu kết hợp với nhau, vẫn như cũ có thể đánh bại, thậm chí g·iết c·hết cao giai võ giả.

Nhất thời, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Đông Ly Vệ ngoài hâm mộ, kính sợ còn là cuồng nhiệt.

Không chỉ bang chúng bình thường, cao tầng Tào Bang, lẫn bọn người Triệu Huyền cũng kiêng kỵ mà nhìn qua Đông Ly Vệ.

…..

Đại chiến kết thúc, nhân viên Tào Bang, dưới sự chỉ đạo của mấy vị đường chủ bắt đầu thanh lý chiến trường, cứu chữa người b·ị t·hương.

Một trận chiến này, Tào Bang tổn thất chừng ba ngàn năm trăm bang chúng, trong đó bao gồm bốn mươi hai tiểu đầu mục, mười bốn vị đại đầu mục.

Lục phẩm cao thủ trở lên, c·hết mất sáu người, trong đó Chu Tước Đường đường chủ và phó đường chủ đồng thời chiến tử, bang chúng Chu Tước Đường chỉ còn hơn trăm người sống sót.

Huyền Vũ Đường càng thêm thê thảm, phó đường chủ Dương Tam Kha vẫn lạc, đường chủ Đào Tông Vượng trọng thương ngã gục, bang chúng phổ thông toàn quân bị diệt.

Thanh Long Đường bên kia thì không rõ tin tức.

Trong tứ đại chiến đường, chỉ mỗi Bạch Hổ Đường là t·hương v·ong ít nhất, mặc dù vậy vẫn như cũ chiến tử mất hơn trăm người, gần ba trăm chiến vệ b·ị t·hương nặng. Phó đường chủ Hoàng Vạn Quân liều mạng kéo lấy Thiên Diện Lang Quân, cuối cùng thành công chém g·iết đối phương, bản thân cũng trọng thương gần c·hết.

Đợi lúc Khương Ly dẫn theo thủ hạ đuổi tới nơi, thì Hoàng Vạn Quân chỉ còn nửa hơi, may mắn cứu về một mạng.

Trận chiến này, Tào Bang mặc dù dành chiến thắng, nhưng là thắng thảm, trực tiếp thương gân động cốt, chỉ sợ phải thật lâu mới có khả năng hồi phục.

…..

Ba ngày sau, tổng bộ Tào Bang, Tụ Nghĩa Đường.

Bang chủ Tào Vũ Sinh vẫn như cũ ngồi ở trên chủ vị, hai mắt khép hờ.

Chỉ có điều, giờ khắc này Tào Vũ Sinh hình dung tiều tuỵ, hơi thở phù phiếm, đã không còn khí thế không giận tự uy ngày trước.

Tất cả mọi người trong đại sảnh, lẳng lặng nghe đường chủ Hình Luật Đường Bùi Tuyên báo cáo t·hương v·ong, từng người trầm mặc, thở dài.

Đợi Bùi Tuyên báo cáo xong xuôi, Tào Vũ Sinh mới chầm chậm mở mắt, trầm giọng nói:

“Trận chiến vừa qua, chúng ta mặc dù thắng, nhưng cũng t·hương v·ong thảm trọng, đã không đủ năng lực khống chế toàn bộ Bố Hải Khẩu. Cho nên trong thời gian sắp tới, tất cả bang chúng Tào Bang tạm thời co rút về trong Bố Hải Thành, bảo toàn lực lượng”

“Rõ!”

“Còn một chuyện nữa, sắp tới bản toạ quyết định bế quan chữa thương, nhanh thì mấy tháng, chậm thì vài năm. Có điều, nước một ngày không thể không có vua.. Vì vậy bản toạ quyết định để nữ nhi của ta lên làm bang chủ tạm quyền. Bùi đường chủ cùng Diệp đường chủ trở thành phó bang chủ. Các vị có ý kiến gì không?”

“Chuyện này!” Lập tức đám đường chủ, phó đường chủ đưa mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán.

Tào Uyển Thanh mặc dù là nữ nhi duy nhất của bang chủ không sai, nhưng từ nhỏ thể cốt xảy ra vấn đề không thể tu luyện võ công. Để một nữ nhân chân yếu tay mềm lên làm bang chủ, bọn họ tự nhiên không phục.

Hơn nữa, chuyện này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ thành trò cười cho thiên hạ.

“Khởi bẩm bang chủ, chuyện Bùi đường chủ cùng Diệp đường chủ lên làm phó bang chủ, lão phu không có ý kiến. Nhưng để đại tiểu thư trở thành bang chủ tạm quyền, có chút chưa hợp ý, mong bang chủ suy xét lại!”

Người vừa lên tiếng là một lão nhân thân hình vạm vỡ, toàn thân băng bó kín mít, cặp mắt sắc bén lăng lệ. Người này là đường chủ của Huyền Vũ Đường Đào Tông Vương.

Trận chiến trước đó, Huyền Vũ Đường toàn quân bị diệt, chỉ còn lại một mình Đào Tông Vượng sống sót. Hiện tại nghe Tào Vũ Sinh nói, muốn để một tiểu cô nương ngồi lên chức vị bang chủ, ông ta tự nhiên không đồng ý.

Chương 117: Thương Vong Thảm Trọng