Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 119: Dương Kiếm Chi, Ô Đạo Nhân

Chương 119: Dương Kiếm Chi, Ô Đạo Nhân


Rất nhiều người âm thầm nghi ngờ, Tào Bang mặc dù bị ba thế lực lớn vây công, t·hương v·ong thảm trọng, nhưng cũng không đến mức phải để cho một nữ nhân chân yếu tay mềm đứng ra chủ trì đại cục chứ?

Hơn nữa, càng kinh ngạc hơn, đó là toàn thể cao tầng của Tào Bang tựa hồ ngầm đồng ý với quyết định này.

Sau đó, một tin tức khác xuất hiện, thì ra Tào Uyển Thanh chưa chính thức trở thành bang chủ Tào Bang, mà còn cần trải qua khảo nghiệm đấy.

Khảo nghiệm đầu tiên là trong vòng một tháng, nàng phải nhận được sáu thành bang chúng trở lên ủng hộ.

Khảo nghiệm thứ hai, đó là trong vòng ba tháng, nàng phải lập đủ công lao, đối với Tào Bang làm ra đầy đủ cống hiến, thì không chỉ nàng có thể ngồi vững vị trí bang chủ tạm quyền. Mà ngày sau, cho dù xảy ra bất cứ tình huống gì, cao tầng Tào Bang đều sẽ vô điều kiện duy trì nàng.

Đương nhiên nếu Tào Uyển Thanh không làm được, thì chức vị bang chủ hãy cùng nàng vô duyên.

Tin tức ấy vừa tiết lộ, thế nhân lập tức bừng tỉnh đại ngộ, có kẻ âm thầm suy đoán, sắp tới Tào Vũ Sinh sẽ bố trí thủ đoạn gì, trợ giúp con gái mình ngồi lên vị trí bang chủ.

Cũng có người tâm tư khẽ động, bắt đầu tính toán chuyện khác.

….

Phía đông nam Bố Hải Thành, một trăm hai mươi dặm.

Ngân Giang Thành người đến người đi náo nhiệt phi phàm, khách thương vãng lai vô số kể. Đây là một cái bến cảng thành thị, phần lớn diện tích đều thành lập ở bên bờ sông Ngân Giang.

Diện tích của Ngân Giang Thành so với Bố Hải Thành phải nhỏ hơn phân nửa nhưng mức độ trù phú thì chỉ hơn chứ không có kém, vậy nên Tào Bang cực kỳ coi trọng toà thành thị này.

Hàng năm có lượng lớn bang chúng thường trú ở đây, do phó bang chủ Lý Lập dẫn đầu Thanh Long Đường trực tiếp toạ trấn.

Đáng tiếc thời gian trước, Dương Kiếm Chi mang theo hạm đội của Dương thị đánh bất ngờ Ngân Giang bến tàu. Đối mặt với lực lượng áp đảo của đối phương, Lý Lập không kháng cự mà dẫn theo thủ hạ buông v·ũ k·hí đầu hàng.

Sở dĩ đầu hàng cũng không phải tham sống s·ợ c·hết, mà là quả thực đánh không lại. Đối phương tổng cộng có mười hai chiếc chiến hạm, mỗi chiến hạm trang bị hai mươi đài Linh Ngọc Pháo.

Nếu mười hai chiến hạm đồng thời khai hoả, chẳng mấy chốc toàn bộ Ngân Giang bến tầu sẽ bị san thành bình địa. Đừng nói là hắn, coi như tông sư cường giả cũng phải chạy trối c·hết.

Tào Bang vừa đầu hàng, Dương Kiếm Chi chỉ tốn vẻn vẹn ba ngày liền khống chế toàn bộNgân Giang Thành.

Bấy giờ, trên đỉnh toà sơn phong cao nhất của Ngân Giang Thành. Dương Kiếm Chi chắp hai tay sau lưng, cúi đầu nhìn xuống.

Ngân Giang Thành là một toà thành thị ven sông nhưng cũng là một toà sơn thành, trên núi khắp nơi quỳnh lâu ngọc vũ, đền đài vô số.

Đứng ở chỗ này, có thể bao quát toàn bộ Ngân Giang lưu vực thịnh cảnh.

Bấy giờ, từ phía sau lưng có một lão giả tóc hoa râm đi đến, khom người nói:

“Thiếu chủ, Bố Hải Thành bên kia vừa truyền tới tin tức mới”

“Là chuyện gì?” Dương Kiếm Chi nhíu mày hỏi. Nghĩ đến Bố Hải Thành, hắn không khỏi có chút buồn bực.

Ba cái thế lực lớn, nhân số mấy vạn người, lại không thể cầm xuống một cái Tào Bang nho nhỏ, hơn nữa còn b·ị đ·ánh cho xám xịt rút lui, quả thực chẳng còn lời gì để nói.

Đương nhiên, sự tình ẩn chứa bên trong, hắn cũng biết đến một hai.

Rõ ràng là Đặng Kinh cố ý hố c·hết Kim Hà Thập Tam Trại, dự định nuốt riêng Bố Hải Thành nhưng không thành.

Đặng Kinh thất bại, Dương Kiếm Chi mặc dù bề ngoài giận dữ, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì nếu đối phương thành công chiếm cứ Bố Hải Thành, tụ tập lực lượng, đến khi đó tất nhiên sẽ đuôi to khó vẫy.

Dương thị muốn đánh hạ Thanh Hà Quận còn phải tốn thêm công phu.

Đặng Kinh dã tâm khó dò, từ trên xuống dưới Dương thị đều biết rõ. Cho nên lần tiến đánh Bố Hải Khẩu này. Dương Minh Công ngoài sai sử Kim Hà Thập Tam Trại ra, còn cắt cử một phần ba hạm đội tới tham chiến, phòng ngựa vạn nhất.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, Đặng Kinh trở mặt thật nhanh, đầu tiên hố c·hết hơn một vạn sơn tặc, tiếp đó thẳng tay g·iết c·hết Dương Kình Thiên. Đây rõ ràng là muốn cùng Dương thị vạch mặt.

Cũng may, Đặng Kinh thất bại trong gang tất, đã mất phu nhân lại thiệt binh.

“Nghe nói Tào Vũ Sinh trọng thương rất nặng, quyết định bế tử quan. Nên dự định đem chức vị bang chủ truyền cho con gái mình là Tào Uyển Thanh”

“Ồ, còn có chuyện như vậy?” Mí mắt Dương Kiếm Chi nhếch lên, khá là hứng thú.

“Đúng thế, chuyện này khiến cho toàn bộ Thanh Hà Quận đều huyên náo, mọi người đang chờ đợi chuyện cười của Tào Bang đây. Nếu không, để lão phu đến Bố Hải Thành một chuyến, đem Tào Vũ Sinh giải quyết, thuận tay không chế Tào Bang mở đường cho thiếu chủ...” Lão giả cười lạnh nói, khí thế trên người chầm chậm lộ ra, thình lình là một vị nửa bước tông sư.

Dương Kiếm Chi nghe vậy, trầm ngâm chốc lát, sau đó hai mắt sáng lên, khoát tay nói:

“Không cần phiền toái như vậy, Trịnh bá trở về sắp xếp vật tư, hai ngày sau theo ta đi tới Bố Hải Thành một chuyến”

Lão giả kinh nghi hỏi: “Chẳng lẽ thiếu chủ muốn tự mình ra tay?”

Dương Kiếm Chi lắc lắc đầu, cười nhẹ: “Đâu phải chuyện gì cũng phải đánh đánh g·iết g·iết. Giống như Ngân Giang Thành, ta không cần tốn một viên đ·ạ·n hay một mạng người vẫn như cũ đem cả thành khống chế lại đây...”

“Thiếu chủ dự định làm thế nào?”

“Cầu thân!” Dương Kiếm Chi cười tủm tỉm.

“Cầu thân?” Lão giả nghe vậy, ban đầu khẽ giật mình, sau đó lập tức cười phá lên nói: “Diệu kế đúng là diệu kế. Tào Vũ Sinh dưới gối chỉ có một nữ nhi, nếu thiếu chủ đem nàng ta bắt vào tay, liền có thể danh chính ngôn thuận chiếm đoạt Tào Bang cùng Bố Hải Khẩu”

“Lão phu còn nghe nói, Tào tiểu thư bất kể là dung nhan hay vóc dáng đều là tuyệt thế mỹ nhân, đứng hàng thứ mười tám trên Hồng Nhan Bảng, hơn nữa lại có tài kinh thương. Công tử cưới nàng, chẳng khác nào một mũi tên trúng hai con nhạn”

Dương Kiếm Chi cười cười không nói, trong đáy mắt loé lên một tia lửa nóng.

Hắn là con trai thứ ba của Dương Huyền Dương Minh Công, năm nay gần hai mươi tuổi, đã có tu vi lục phẩm hậu kỳ, thực lực đứng thứ ba mươi sáu trên Tiềm Long Bảng.

Tiềm Long Bảng thiên kiêu, cưới Hồng Nhan Bảng mỹ nhân, ngược lại là một cái giai thoại tốt đẹp.

……..

Bố Hải Thành

Đại chiến đã trôi qua năm ngày, dưới sự đốc thúc của Tào Bang, toàn bộ Bố Hải Thành bách phế đãi hưng. Chiến tranh tàn tích đã bị dọn dẹp gần hết, hộ thành đại trận cũng được sửa chữa, lần nữa dựng lên.

Bố Hải Thành phố thị hoạt động trở lại, chào đón khách thương tới buôn bán.

Những ngày này, có không ít thám tử lẻn vào trong nội thành nghe ngóng tin tức, chờ đợi hành động của Tào Bang.

Bọn họ muốn biết, Tào Vũ Sinh sẽ làm thế nào để trải đường cho con gái mình, nhưng vào sáng sớm hôm nay, chợt có một vị đạo nhân đi tới cửa Bắc, được phó bang chủ Bùi Tuyên mang theo đông đảo võ giả của Tào Bang, cực kỳ kiêu căng nghênh tiến vào thành.

Cách ăn mặc của đạo sĩ kia khá là quái dị, thân mang đạo bào vàng kim óng ánh, trên đạo bào thêu thái cực đồ cũng dùng hai màu vàng bạc mà bện thành.

Đầu đội bạch ngọc quan, chân đạp tiền tài lý, mười ngón tay mang theo ngọc phỉ thúy, cổ đeo một cái vòng cổ hình chim đại bàng, ngay cả vỏ kiếm bên hông của hắn cũng làm bằng hoàng kim phía trên còn khảm nạm đầy đá quý, sáng mù mắt c·h·ó.

Đạo nhân ăn mặc xa hoa quái dị giống như nhà giàu mới nổi đi vào Bố Hải Thành lập tức hấp dẫn nhiều người chú ý, trong đó có thám tử của các thế lực bốn phía Thanh Hà Quận.

Nhìn dáng vẻ dung tục của đạo nhân nọ, vô số thám tử lập tức hít vào hơi khí lạnh. Quả nhiên Tào Bang, không phải, là Tào Vũ Sinh có động tác lớn.

Đừng nhìn đạo nhân kia ăn mặc tục tằng, quái dị, hắn chính là võ giả tán tu tiếng tăm lừng lẫy khắp Thanh Châu, Tông Sư cường giả, Ô đạo nhân.

Ô đạo nhân đã là Tông Sư đỉnh phong cường giả nhưng hắn có yêu thích vô cùng kỳ quái, hắn ưa thích là vàng bạc tài bảo.

Với tư cách là tứ phẩm Tông Sư, vàng bạc tài bảo chỉ là tục vật nên bọn họ không có hứng thú với chúng, nhưng Ô đạo nhân hết lần này tới lần khác cực kỳ yêu thích loại vật này.

Võ giả bình thường đều dùng tài bảo đi đổi lấy tài nguyên tu luyện, mà vị Ô đạo nhân lại cầm binh khí, đan dược trân quý đi đổi bảo thạch tài bảo các loại.

Nhưng không thể phủ nhận thực lực của Ô đạo nhân phi thường cường đại, thậm chí có người nói Ô đạo nhân đã nửa bước đạp vào cảnh giới Vũ Vương, hắn yêu thích vàng bạc tài bảo là để tôi luyện đạo tâm, chờ ngày đột phá.

Cường giả như vậy đi vào Bố Hải Thành, được phó bang chủ Tào Bang tự mình tiếp đón, loại tràng diện ấy làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.

Chờ Ô đạo nhân đi vào tổng bộ Tào Bang và nói chuyện với Tào Vũ Sinh một canh giờ, Ô đạo nhân trực tiếp đối ngoại tuyên bố một tin tức làm người ta kh·iếp sợ.

Hắn quyết định tọa trấn Bố Hải Thành ba năm, chỉ nghe mệnh lệnh một mình Tào Uyển Thanh, nếu ai dám động Tào Uyển Thanh, động Tào Bang, chính là gây khó dễ cho Ô đạo nhân hắn.

Chương 119: Dương Kiếm Chi, Ô Đạo Nhân