Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 121: Lệ Phi Vũ Đột Phá Đại Vũ Sư, Tạ Y Nhân Rời Đi

Chương 121: Lệ Phi Vũ Đột Phá Đại Vũ Sư, Tạ Y Nhân Rời Đi


Khương Ly vừa rời khỏi Nghị Sự Điện, thì một lão đạo ăn mặc trang phục quái dị chầm chậm đi từ trong cửa hông ra, đi tới trước mặt Tào Vũ Sinh cười tủm tỉm nói:

“Nếu Tào bang chủ muốn khống chế vị thiếu hiệp kia, trên người lão đạo ngược lại có một loại cổ trùng tên là Âm Dương Mẫu Tử Cổ, chỉ cần dùng máu của Uyển Thanh tiểu thư nuôi nấng mẫu cổ, lại gieo tử cổ lên người đối phương. Thì đối phương cả đời này cũng đừng nghĩ rời xa Uyển Thanh tiểu thư, một lòng một dạ mà phục thị Tào gia”

“Như thế nào, chỉ cần một viên Kim Thân Đan nữa thôi, hắc hắc hắc!”

Tào Vũ Sinh cau mày, thần sắc biến đổi vài lần nhưng sau đó liền lắc lắc đầu: “Khương tiểu hữu có ân với Tào Bang, Tào mỗ sẽ không làm chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy...”

Lão đạo nghe thế thì cười cười, chưa nói gì thêm mà xoay người rời đi.

Ô đạo nhân đi rồi, Tào Vũ Sinh mới lộ ra nụ cười khổ sở. Nếu được, y quả thực muốn khống chế Khương Ly, để hắn một lòng một dạ trợ giúp Tào Uyển Thanh, ban nãy nói không muốn vong ân phụ nghĩa vốn là chuyện cười.

Thể diện, liêm sỉ hay ân tình gì đó sao có thể so sánh với an nguy của nữ nhi mình cơ chứ.

Đáng tiếc, Tào Vũ Sinh biết rõ sự thần kỳ của Khương Ly. Người thanh niên này, mang cho y một loại cảm giác cao thâm mạt trắc, cực kỳ khó đối phó. Y mơ hồ cảm giác được, Âm Dương Mẫu Tử Cổ mà Ô đạo nhân nhắc tới, chưa hẳn đã có thể khống chế lấy đối phương. Đến khi đó, Khương Ly tức giận trực tiếp trở mặt thì được chẳng bằng mất.

Hơn nữa, coi như Âm Dương Mẫu Tử Cổ thật có hiệu quả, thì trong người Tào Vũ Sinh cũng không còn Kim Thân Đan mà giao dịch với Ô đạo nhân.

Thế nhân đều hiếu kỳ, y đã dùng cái giá lớn gì mới có thể mời Ô đạo nhân toạ trấn Bố Hải Thành ba năm?

Cái giá lớn đó, chính là Kim Thân Đan.

Kim Thân Đan là một viên thất phẩm thiên đan, có tác dụng gia tăng ba phần mười tỉ lệ đột phá tam phẩm Vũ Vương.

Từ tứ phẩm tông sư tới tam phẩm Vũ Vương chính là một cái khảm lớn, ngăn trở bước chân của rất nhiều tông sư cường giả.

Mà Ô đạo nhân cũng không là ngoại lệ.

Hơn nữa, bởi vì ông ta xuất thân tán tu cho nên bất kể tài nguyên hay công pháp đều tương đối chắp vá. Có thể tu luyện tới tứ phẩm đỉnh phong chủ yếu là bởi vì thiên tư hơn người.

Hơn hai mươi năm trước, Ô đạo nhân đã đạt tới tông sư đỉnh phong, lại chậm chạp không thể đột phá tam phẩm, nên dần dần nản lòng thối chí.

Đúng lúc này, Tào Vũ Sinh sai người tìm tới, muốn dùng một viên Kim Thân Đan, đổi lấy Ô đạo nhân toạ trấn Bố Hải Thành ba năm.

Việc này, quả thực chẳng khác nào ném phao cho người c·h·ế·t đuối, Ô đạo nhân chẳng nói hai lời trực tiếp đồng ý, cấp tốc liền chạy tới Thanh Hà Quận làm giao dịch.

“Khục khục…Vệ Trang, các ngươi vào đây!” Tào Vũ Sinh ho khan mấy tiếng, nhỏ giọng hô.

“Chủ nhân!”

Trong Tụ Nghĩa Điện bất thình lình xuất hiện mười võ giả mặc áo đen, khí tức nội liễm, quỳ một chân ở giữa đại sảnh, cúi đầu ôm quyền. Mười người này, tu vi thấp nhất là thất phẩm trung kỳ, mà võ giả dẫn đầu tên Vệ Trang, thình lình là một gã lục phẩm đại vũ sư.

Bọn họ mới là thủ hạ thân tín nhất của Tào Vũ Sinh, trước giờ chỉ nghe theo mệnh lệnh của y, rất ít khi lộ diện.

Tào Vũ Sinh cúi đầu, nhìn lướt qua mười tên võ giả, trầm giọng: “Từ nay về sau các ngươi phụ trách ở trong bóng tối bảo vệ đại tiểu thư, nghe rõ sao?”

“Nghe rõ!”

Đám võ giả đồng thanh đáp lời.

“Ừm” Tào Vũ Sinh khoát khoát tay, mười người nọ lập tức đứng dậy lẻn vào bóng tối.

Bấy giờ, trong Nghị Sự Điện chỉ còn một mình Tào Vũ Sinh ngồi ở trên ghế rồng, ánh mắt nặng trĩu đăm chiêu, sắc mặt trăm mối cảm xúc, cuối cùng hoá thành một tiếng thở dài.

“Thanh nhi, những gì có thể làm vi phụ cũng đã làm, sau đó phải dựa vào chính con rồi. Nếu lần này ta thành công xuất quan, tự nhiên sẽ bảo đảm ngươi cả đời an bình, nếu không thì chỉ có thể trông chờ vào ý trời vậy”

Ngay trong sáng hôm đó, Tào Vũ Sinh tuyên bố bế quan, trao lại chức bang chủ cho Tào Uyển Thanh. Còn y bế quan ở đâu, không người biết rõ, ngay cả Tào Uyển Thanh cũng không biết.

……

Đại trạch phía tây thành, bên trong diễn võ trường rộng lớn, hơn một ngàn võ giả mặc hắc giáp đang hăng say thao luyện.

Nơi đây chính là trụ sở của Bạch Hổ Đường ở Bố Hải Thành.

Trận chiến hơn mười ngày trước, Đông Ly Vệ tổn thất một trăm hai mươi chiến vệ, gần ba trăm chiến vệ bị thương. Hiện tại hầu hết đã khôi phục thất thất bát bát. Trải qua một trận thủ thành chiến, tất cả chiến vệ giống như được tẩy lễ, đối với thực lực trở nên khát vọng không gì sánh được.

Cho nên mỗi ngày ngoài ăn cơm uống nước ra chính là không ngừng thao luyện.

Phía sau hậu viện, Khương Ly nằm ở trên ghế tre nhàn nhã phơi nắng, hai bên có mỹ tỳ hầu hạ. Hoàng Vạn Quân ngồi ở phía đối diện, đang cúi đầu chăm chú lau trường đao trong tay.

Nhắc đến, Hoàng Vạn Quân người này quả thực là bất tử tiểu cường, để Khương Ly tấm tắc lấy làm lạ. Lần trước hắn cùng Thiên Diện Lang Quân tử chiến, lấy thương đổi thương, cuối cùng thậm chí thiêu đốt huyết mạch, tiến hành binh giải mới có thể tiêu diệt kẻ địch.

Lúc Khương Ly chạy tới, trên người hắn sớm đã không có một chỗ thịt ngon, toàn thân rách nát như cái sàng, may mắn bảo trụ được nửa cái mạng.

Vốn tưởng phải nằm ở trên giường nửa năm một năm, ai ngờ chưa tới nửa tháng, hắn đã có thể nhảy nhót tưng bừng.

Phía đằng xa, ở dưới mái đình, Tạ Y Nhân mặc váy trắng, dựa lưng vào cột gỗ, ánh mắt phiêu hốt, tựa hồ có tâm sự.

Mà chính giữa sân, thì có một người thanh niên thân hình cao lớn vạm vỡ, thân mặc hắc giáp đang ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.

Đúng lúc này, không khí quanh thân gã đột nhiên dũng động. Nguyên khí từ bốn phương tám hướng giống như bị thứ gì dẫn dắt, hoá thành một cái vòng xoáy lớn liên tục xoay tròn, tiếp đó bị người thanh niên kia nhanh chóng hút vào.

“Phá!”

Thanh niên gầm lớn, hai mắt mở to, khí tức trên thân đột ngột tăng lên một đoạn lớn.

Quá trình này kéo dài chừng hai khắc mới dừng lại.

Lại tu luyện thêm một khắc nữa, thanh niên mặc hắc giáp mới đứng dậy, khuôn mặt cương nghị không nhịn được toát ra vẻ vui mừng, quỳ một chân nói với Khương Ly.

“Cảm tạ thiếu chủ tài bồi, thuộc hạ không phụ sự kỳ vọng!”

Khương Ly xem xét gã từ trên xuống dưới, hài lòng nói: “Khí tức sắc bén, căn cơ vững chắc, tốt lắm, hiện tại Đông Ly Vệ mới miễn cưỡng xem như một chi chiến vệ ha ha”

Lệ Phi Vũ gãi gãi đầu, cảm khái nói: “Nếu không phải thiếu chủ, Lệ mỗ sợ rằng cả đời này chưa hẳn đã có ngày đột phá tới lục phẩm đại vũ sư”

Khương Ly mỉm cười không nói gì thêm.

Lục phẩm đã tính là cái gì cơ chứ, mục tiêu của hắn đó là xây dựng một chi tông sư chiến vệ, thậm chí một chi chiến vệ từ tam phẩm vũ vương tạo thành. Có điều, con đường phía trước còn rất dài.

Bên này, Hoàng Vạn Quân đang cặm cụi lau Long Văn Đao, ngẩng đầu nhìn Lệ Phi Vũ một chút, đáy mắt loé lên vẻ kinh dị.

Từ khí thế mà phán đoán, Lệ Phi Vũ vừa vặn đột phá lục phẩm đại vũ sư, nhưng khí thế lại chẳng thua gì chính mình lúc đột phá lục phẩm trung kỳ.

Khương Ly không đơn giản, thủ hạ của hắn cũng đều là người phi thường ah.

“Diệp đại nhân, hiện tại bang chủ bế tử quan, đại tiểu thư trở thành tân nhiệm bang chủ, Tào Bang thế cục rối rắm, tiếp theo, chúng ta nên làm cái gì?” Hoàng Vạn Quân khẽ hỏi.

Mà Lệ Phi Vũ cũng nghiêm túc nhìn hắn.

Khương Ly buông hai tay, phong khinh vân đạm nói: “Yên lặng tích s·ú·c lực lượng, nâng cao tu vi là được rồi, chả cần làm gì cả”

“Ầy” Hoàng Vạn Quân nghe thế, lập tức ngậm miệng tiếp tục lau bảo đao.

“Chúng ta vẫn ở lại Bố Hải Thanh ư?” Lệ Phi Vũ chần chờ nói: “Bố Hải Thành mặc dù tốt, nhưng điều kiện so với trong sơn trang phải kém đi rất nhiều, nếu không để thuộc hạ dẫn Đông Ly Vệ trở về sơn trang tu luyện một thời gian”

“Ừm, ngày mai các ngươi liền xuất phát trở về sơn trang đi.” Khương Ly nói, đồng thời lấy hộp gỗ đặt ở trên bàn đưa cho Lệ Phi Vũ, dặn dò: “Đem thứ này đưa cho phụ thân ta, nhớ kỹ không được làm mất”

“Thuộc hạ hiểu rõ” Lệ Phi Vũ trịnh trọng ôm lấy hộp gỗ, cúi đầu hành lễ với Khương Ly rồi xoay người chạy ra diễn võ trường.

“Hoàng huynh, nếu không ngươi cũng đi cùng bọn họ tới Đúc Kiếm Sơn Trang đi”

“Ta…ta cũng được sao?” Hoàng Vạn Quân kinh ngạc hỏi. Hắn cùng bọn Lệ Phi Vũ ở chung một khoảng thời gian, từ trong lời bọn họ cũng hiểu sơ sơ về Đúc Kiếm Sơn Trang.

Nghe nói ở trong sơn trang nguyên khí dày đặc, tu luyện một tháng bằng tu luyện ở bên ngoài ba bốn tháng, vô cùng thần kỳ. Hoàng Vạn Quân đã sớm hiếu kỳ từ lâu.

Khương Ly gật gù: “Ngươi trọng thương chưa lành, ở lại Bố Hải Thành cũng chẳng giúp được gì. Chi bằng đến Đúc Kiếm Sơn Trang chữa thương, đồng thời tăng cường thực lực.”

“Sắp tới, thiên hạ càng thêm loạn lạc, lục phẩm đại vũ sư nhìn như cường đại, nhưng ở trong loạn thế lại không tính là cái gì…”

Hoàng Vạn Quân cảm khái: “Loạn thế vừa đến, thứ rẻ mạt nhất chính là mạng người. Giống như trận chiến nửa tháng trước, ngay cả ngũ phẩm vũ tướng cũng ngã xuống, lục phẩm đại vũ sư quả thật chẳng tính là cái gì…”

“Tốt, vậy Hoàng mỗ đi cùng bọn họ một chuyến”

"Lục Liễu, Hồng Miên, các ngươi cũng trở về đi thôi!"

"Công tử..."

Hai nữ nghe Khương Ly nói thế, vội vàng hô to, sắc mặt buồn rầu, hiển nhiên là không muốn rời xa hắn.

Khương Ly chẳng để ý đến ánh mắt uỷ khuất của các nàng, mà nghiêm giọng nói:

"Hiện tại tu vi của các ngươi quá thấp, trở về tu luyện cho ta, khi nào đột phá lục phẩm thì mới được phép rời khỏi sơn trang"

"Ầy" Hai nữ cúi đầu, mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời.

Chương 121: Lệ Phi Vũ Đột Phá Đại Vũ Sư, Tạ Y Nhân Rời Đi