Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 122: Tông Sư Chiến Vệ
Dù sao Bạch Hổ Đường trên danh nghĩa cũng là đường khẩu của Tào Bang. Cho nên ngay trong ngày hôm đó, Khương Ly tự mình đưa tin cho Tào Uyển Thanh, nói là muốn để bang chúng của Bạch Hổ Đường ra ngoài lịch luyện một trận.
Hắn là đương nhiệm phó bang chủ, đồng thời còn là đường chủ Bạch Hổ Đường, tự nhiên có quyền điều động thủ hạ dưới trướng mình, Tào Uyển Thanh mặc dù không rõ hắn định làm cái gì, nhưng cũng chẳng hỏi han thêm mà lập tức gật đầu đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, trước quan đạo bên ngoài cửa Nam, lượng lớn võ giả tụ tập ở đây. Không chỉ bọn người Khương Ly, mà còn bao gồm cả môn nhân của mấy đại thế gia trong thành.
Doãn gia, Chúc gia và Giang gia trước đó bị Khương Ly dùng niệm cấm cưỡng chế thu phục. Nếu đã là người mình, hắn tự nhiên sẽ không keo kiệt, dự định lâu lâu phân cho bọn họ một chút chỗ tốt.
Vừa vặn, nhân tiện đám Lệ Phi Vũ trở về Đúc Kiếm Sơn Trang, hắn liền tiện thể thông báo với lão tổ của ba nhà, cho phép mỗi nhà lựa chọn ra mười gã đệ tử ưu tú nhất, theo chân Đông Ly Vệ đi tới Đúc Kiếm Sơn Trang tu luyện. Mà chỗ tốt ở bên trong hắn cũng cố ý tiết lộ đôi chút, lập tức khiến cho cao tầng của ba nhà mừng rỡ khôn xiết.
"Gia gia, Đúc Kiếm Sơn Trang thật giống như lời ngươi nói, là chỗ tu luyện thánh địa, tu luyện ở bên trong một tháng, bằng tu luyện ở bên ngoài nửa năm ư?" Chính giữa đội ngũ của Doãn gia, một tên thiếu niên tầm mười ba mười bốn tuổi, hiếu kỳ hỏi lão tổ nhà mình.
Doãn Trường Khanh vuốt vuốt râu, cao thâm mạt trắc đáp: "Ngươi tới đó tu luyện mấy tháng liền sẽ biết, không phải sao?"
"Vâng, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi gia gia, nhất định sẽ tu luyện thật tốt"
Doãn Trường Khanh gật gật đầu, ánh mắt tràn đầy phức tạp. Bọn họ bị Khương Ly cưỡng chế hàng phục, trở thành thủ hạ của hắn, nội tâm tự nhiên không cam lòng. Nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn kinh người của Khương Ly, cũng như sức mạnh của Đông Ly Vệ, lão ngược lại bắt đầu âm thầm chờ mong. Nói không chừng lần này chính là kỳ ngộ của Doãn gia bọn họ cũng nên.
Đâu chỉ Doãn Trường Khanh, cao tầng của Chúc gia, Giang gia cũng đều có suy nghĩ như vậy.
Lần xuất hành hôm nay, ngoài đội ngũ của tam đại thế gia ra, còn có một cặp mẹ con. Chính là hai mẹ con Lý Thuần Cương.
Lý Thuần Cương là học trò của Khương Ly, thiên tư xuất chúng, tương lai bất khả hạn lượng. Ở lại Lý gia chính là bảo vật bị long đong
Cho nên lần này, hắn tiện thể đóng gói đem mẹ con bọn họ cũng đưa đi.
Thời gian trước đan điền của Lý Thuần Cương bất ngờ vỡ nát, trở thành phế nhân, bị chủ gia từ chối. Mặc dù bởi vì Khương Ly tồn tại nên Lý gia chẳng dám đối với hai mẹ con bọn họ như thế nào. Có điều, hiện tại địa vị bọn họ ở Lý gia tương đối xấu hổ. Sau khi nghe được đề nghị của hắn, Trương Nhược Mai do dự chốc lát liền đồng ý.
Mà Lý gia sau khi biết được Lý Thuần Cương là học trò của Khương Ly, nào dám ngăn cản, mặc cho hai mẹ con Lý Thuần Cương rời đi.
"Thiếu chủ bảo trọng!" Lệ Phi Vũ dẫn theo mười hai tên bách phu trưởng bước tới trước mặt hắn, ôm quyền hành lễ.
"Đi thôi" Khương Ly gật đầu.
"Đại nhân bảo trọng, hẹn ngày gặp lại" Hoàng Vạn Quân cũng chắp tay nói.
"Hẹn ngày gặp lại..." Khương Ly đồng dạng đáp lễ.
Lục Liễu, Hồng Liên đeo bao bố, hai mắt rưng rưng nhìn hắn, không cam lòng trở về.
Khương Ly bật cười, xoa xoa đầu hai nàng, trầm giọng: "Qua một thời gian nữa bản công tử sẽ trở lại sơn trang, đến khi đó các ngươi vẫn chưa đột phá lục phẩm thì đừng trách ta độc ác"
"Nô tỳ biết rồi!" Lục Liễu u oán nhìn hắn, thấp giọng.
"Công tử nhớ giữ gìn sức khoẻ!" Hồng Liên ôn nhu nói, tiếp theo kéo lấy Lục Liễu đi tới bên xe ngựa.
"Xuất phát!" Lệ Phi Vũ hạ lệnh một tiếng, hơn ngàn Đông Ly Vệ đồng loạt nhảy lên lưng ngựa, dọc theo quan đạo hướng về phía Đông Nam mà đi.
"Phụ thân, mẫu thân ta đi"
"Tuệ nhi nhớ phải chăm chỉ tu luyện đấy"
"Biểu ca, hẹn ngày gặp lại"
Bên phía tam đại gia tộc cũng ồn ào hô to gọi nhỏ, đối với đệ tử nhà mình dặn dò.
Đợi đoàn người biến mất khỏi tầm mắt, Khương Ly mới xoay lưng chậm rãi đi vào thành.
"Đại nhân, chúng ta xin cáo từ" Đám Doãn Trường Khanh cũng thu hồi ánh mắt, ôm quyền.
Khương Ly không quay đầu nhìn bọn họ mà chỉ khoát khoát tay vài cái, ý bảo bọn người tự tiện.
Dọc theo đường phố, trở lại trạch viện ở Tây Thành, vừa tới cửa tiểu viện, trước mặt hắn chợt xuất hiện một thiếu nữ mặc áo trắng, trước ngực ôm kiếm, sau lưng đeo bao bố.
Khương Ly ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua khuôn mặt tuyệt mỹ, thiếu nữ trước mắt không ai khác chính là Tạ Y Nhân.
"Tạ cô nương muốn rời đi sao?"
Thiếu nữ gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Khương Ly nói: "Đúng vậy, tiểu nữ đang định tìm công tử. Tiểu nữ đến Đại Nguỵ Vương Triều là tuân lệnh sư môn đuổi g·iết Huyết Không Kiếm Hàn Nhượng, đáng tiếc gặp phải phục kích trọng thương, hiện tại thương thế hồi phục bảy tám phần, đã có sức tự vệ, cũng đến lúc trở về sư môn phục mệnh"
"Ừm" Khương Ly gật đầu, nhàn nhạt nói: "Vậy chúc cô nương lên đường bình an!"
"Thời gian vừa qua, cảm tạ công tử thu lưu, trong người tiểu nữ không có vật gì quý giá, chỉ có thứ này, mong công tử nhận lấy..." Tạ Y Nhân cắn môi, chần chờ vài giây, từ trong bao bố lấy ra một thanh ngọc tiêu đưa tới trước mặt hắn. Ngọc tiêu này là vật bất ly thân của nàng, hiện tại đưa tặng cho Khương Ly, nàng không khỏi có mấy phần ngượng ngùng.
Khương Ly cúi đầu nhìn ngọc tiêu trong tay thiếu nữ, hơi sững sờ đôi chút, tiếp theo nhoẻn miệng cười cầm lấy ngọc tiêu, nhẹ giọng nói: "Cảm tạ cô nương!"
Tạ Y Nhân điểm đầu: "Công tử bảo trọng!"
Nói xong nàng cũng không hề dây dưa mà nhấc chân rời đi, thoáng chốc đã biến mất ở trong dòng người đông đúc.
Khương Ly vuốt ve ngọc tiêu, ngẩn người chốc lát. Chừng nửa khắc hắn mới lắc lắc đầu, đi vào trong trạch viện.
Trạch viện rộng lớn, vừa mới hôm qua còn đông đúc, ồn ào, bây giờ chỉ còn một mình hắn. Khương Ly hít sâu một hơi, đi tới bên ghế mây nằm xuống, hai mắt đăm chiêu, khẽ tính toán.
Hiện tại hắn đã là phó bang chủ của Tào Bang, hoàn toàn chưởng khống Bạch Hổ Đường. Hơn nữa, trong thành bốn đại thế gia, ba nhà là thủ hạ của hắn. Toàn bộ Tào Bang, ngoại trừ bang chủ ra, thì lời nói của hắn là có trọng lượng nhất.
Nhưng mà như thế còn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều!
Mục tiêu của hắn không phải làm hoàng đế, cũng không phải tranh dành thiên hạ mà là Lục Nguyên Châu.
Lục Nguyên Châu nằm trong tay sáu cái thế lực siêu thoát, trong đó bất kể Bạch Ngọc Kinh, Thiên Nhai Hải Các, Thông Thiên Tự, Đạo Cung hay Kiếm Sơn đều sở hữu Thiên Nhân cường giả toạ trấn, thực lực khủng bố, tạm thời khó lòng với tới. Vị vậy, Khương Ly đành bỏ nặng tìm nhẹ, hướng sự chú ý tới viên nguyên châu trong tay Đại Ngụy Vương Triều.
Muốn đoạt được nguyên châu, cần thiết phải sở hữu tu vi và thế lực mạnh mẽ.
Dự định của Khương Ly là xây dựng một chi chiến vệ bách chiến bách thắng, vô địch thiên hạ, từ đó quét ngang hết thảy địch nhân, đánh thẳng tới Thượng Kinh, chiếm đoạt nguyên châu.
Đương nhiên đó là mục tiêu mà thôi.
Giống như Đông Ly Vệ bây giờ, nhìn qua thì cường đại đấy, nhưng còn chưa đủ nhập pháp nhãn của hắn.
Thành viên của Đông Ly Vệ, bất kể là tư chất, ngộ tính, nhìn chung đều quá thấp. Dù hắn cung cấp đầy đủ tài nguyên, vũ kỹ cùng điều kiện tu luyện tốt, thành tựu tương lai cũng sẽ không quá cao.
Bởi vì tư chất quyết định thành tựu cao nhất của võ giả!
Nếu ngươi chỉ sở hữu tư chất phổ thông, dù tu luyện công pháp thượng phẩm, tài nguyên đầy đủ, có danh sư chỉ điểm, cả đời vẫn khó lòng đột phá đến tông sư.
Một chi chiến vệ hợp cách trong mắt Khương Ly, tu vi thấp nhất cũng là tứ phẩm tông sư.
Nhưng muốn tạo ra một đội quân mấy ngàn thậm chí hàng vạn tông sư cao thủ, thì yêu cầu tài nguyên tu luyện, quả thật là thiên văn sổ tự.
Nên hắn muốn khống chế Bố Hải Khẩu là muốn dựa vào nơi này cung cấp tài nguyên để nuôi dưỡng Đông Ly Vệ. Bố Hải Khẩu sở hữu Bố Hải Thành và Ngân Giang Thành đều là thương thành, dân chúng giàu có trù phú, thương nhân lui tới đông đúc. Chính là bàn đạp đầu tiên cho hắn cất bước.
"Nghe nói thời gian trước, người của Dương thị dẫn theo lượng lớn chiến hạm, đánh bất ngờ Ngân Giang bến tàu, đồng thời khống chế luôn Ngân Giang Thành...."
Khương Ly nâng chén trà, nhấp một ngụm, thì thầm khẽ nói.