Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 126: Khỏi Cần Mời, Diệp Mỗ Đến Rồi!
Bành!
Tụ Nghĩa Điện, mấy tấm phong thư bị vo tròn, ném mạnh xuống mặt đất, nhấc lên từng lớp bụi mỏng.
"Là ai làm?"
Tào Uyển Thanh ngồi ở trên ghế rồng, khuôn mặt tuyệt mỹ âm trầm như nước, đôi mắt đẹp lạnh lùng như muốn ăn thịt người.
Bên dưới sảnh đường, ngoại trừ Khương Ly cùng mấy vị cường giả đang phụ trách thủ thành ra, hầu hết cao tầng của Tào Bang đều tụ tập ở đây. Trông thấy dáng vẻ giận dữ của Tào Uyển Thanh, bọn họ không khỏi bất đắc dĩ nhìn nhau, âm thầm cười khổ.
Hôm qua còn bình thường, chẳng hiểu sao vẻn vẹn một đêm, tin tức Bang Chủ muốn tổ chức luận võ chọn rể bỗng nhiên xuất hiện, tiếp đó lấy tốc độ khủng kh·iếp truyền bá khắp toàn thành, rồi từ Bố Hải Thành lan rộng tới những địa phương khác. Lúc bọn họ phát hiện ra, muốn ngăn chặn thì đã muộn.
Thông tin ấy rơi vào trong tai Tào Uyển Thanh, để cho nàng giận tím mặt, liền có buổi nghị sự hôm nay.
"Vương đường chủ, Thám Báo Đường các ngươi không ăn cơm hay sao, có kẻ dám tung tin đồn nhảm ở trong thành, các ngươi lại không hề hay biết?" Tào Uyển Thanh hậm hực nhìn xuống hàng ghế bên trái, ngồi đấy một lão nhân cao gầy mặc áo bào xám. Lão nhân này là Kim Tiền Báo Tử Vương Tiễn, nguyên bản là phó đường chủ của Thám Báo Đường. Thời gian trước Chu Vĩnh Tường công khai phản bội, Thám Báo Đường thiếu khuyết vị trí đường chủ. Vương Tiễn là đương nhiệm phó đường chủ, tư lịch cao nhất, được Tào Uyển Thanh đề bạt lên làm đường chủ.
Vương Tiễn mới trở thành đường chủ nửa tháng, chỗ ngồi còn chưa ấm mông thì đã xảy ra cơ sự như vậy, nội tâm cũng bực bội vô cùng.
Bố Hải Thành là hang ổ của Tào Bang, nơi nơi đều có thám tử ấn núp, tạo thành một cái lưới lớn. Bất kể chuyện lớn hay nhỏ, cho dù là gió lay ngọn cỏ cũng khó lòng thoát khỏi tai mắt của Thám Báo Đường. Nhưng mả mẹ nó, hiện tại, có người cả gan tung tin đồn nhảm, ở dưới mí mắt bọn họ đem dư luận khuấy lên, mà Thám Báo Đường lại không thể kịp thời ngăn chặn. Như thế chẳng phải nói rõ Thám Báo Đường vô dụng, mà hắn, vị đường chủ này quá vô năng hay sao?
Nghe Tào Uyển Thanh chất vấn, Vương Tiễn vội vàng đáp: "Bẩm bang chủ, lão phu đã sai thủ hạ điều tra, tin tức này xuất phát từ bốn nhà tửu lâu lớn ở trong thành, sau đó truyền ra các địa phương khác. Ngoài ra, có người còn mua chuộc một đám lưu manh côn đồ, ở bốn phía phát truyền đơn. Đợi Thám Báo Đường kịp phản ứng, thì tin tức đã truyền khắp toàn thành."
"Biết ai là chủ mưu sao?" Tào Uyển Thanh hỏi.
Vương Tiễn xấu hổ nói: "Lão phu đã sai người đem bốn nhà tửu lâu kia vây lại, cũng thẩm vấn qua đám lưu manh côn đồ rải truyền đơn, nhưng bọn họ cũng không biết chủ mưu là ai. Chỉ biết có mấy vị cao thủ tìm bọn họ, yêu cầu họ lan truyền tin tức này ra, nếu đồng ý làm thì sẽ cho thù lao hậu hĩnh, kẻ nào dám từ chối sẽ bị đối phương g·iết c·hết t·ại c·hỗ. Những người kia đều đã bị thuộc hạ bắt lại, nên xử lý thế nào tuỳ bang chủ định đoạt"
Tào Uyển Thanh hừ nhẹ, chưa hả giận hạ lệnh: "Còn xử lý thế nào, y theo quy củ của Tào Bang mà trừng phạt...."
"Hiểu rõ"
"Lão phu đoán được, chủ mưu đằng sau chuyện này là ai?" Lúc này, phó bang chủ Bùi Tuyên thình lình lên tiếng.
Tất cả mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía hắn, chờ đợi câu trả lời.
Bùi Tuyên cũng không thừa nước đục thả câu, mà nói ra suy đoán của mình: "Các vị còn nhớ mấy vị khách nhân ghé thăm Tào Bang hôm qua chứ?"
"Ý của Bùi thúc thúc, chủ mưu của chuyện này chính là Dương Kiếm Chi?" Những người ngồi ở đây, đều không phải người ngu, lập tức hiểu được ý tứ của Bùi Tuyên, Tào Uyển Thanh cúi đầu hỏi.
Bùi Tuyên gật đầu.
Tào Uyển Thanh cau mày, ngẫm nghĩ lại, ngày hôm qua Dương Kiếm Chi tới cửa cầu hôn, bị nàng thẳng thắng cự tuyệt, giận dữ rời đi. Đường đường là đệ tử của Dương thị lại bị mất mặt như thế, quay đầu trả thù cũng rất dễ hiểu. Nàng khinh thường mắng:
"Đường đường là Tiềm Long Bảng thứ ba mươi sáu, lại làm ra chuyện bỉ ổi như vậy....hừ"
Tào Uyển Thanh mắng xong, chậm rãi thu hồi cảm xúc, trầm giọng hỏi: "Các vị nói xem, nên xử lý chuyện này như thế nào?"
"Theo ý nghĩ của lão phu, tốt nhất Bang chủ tự mình đứng ra bác bỏ thông tin trên, lại đem những kẻ dám tung tin đồn nhảm công khai xử quyết, liền có thể dẹp yên chuyện này" Một vị đường chủ nói.
Mọi người nhìn nhau, âm thầm chấp nhận, dù sao hiện tại chẳng còn cách nào khác.
Chỉ là Vương Tiễn chợt cười khổ nói: "Nếu tin tức mới lưu truyền ở trong Bố Hải Thành, thì bang chủ chỉ cần đứng ra bác bỏ tin đồn là xong. Nhưng đối phương chẳng biết dùng phương pháp gì, trong vòng một đêm, chẳng những đem tin tức đó lan truyền khắp Thanh Hà Quận, thậm chí võ giả ở mấy quận xung quanh cũng nhận được thông tin. Dẫn đến hiện tại có lượng lớn võ giả theo nhau chạy tới Bố Hải Thành tham gia luận võ chọn rể"
Ông ta vừa nói, vừa lấy trong ngực ra một đám thư tín đặt lên bàn, những thư tín nọ là do các tụ điểm khác của Thám Báo Đường, mượn bồ câu đưa thư gửi về.
Mọi người nghe vậy, sắc mặt càng thêm khó coi, Vương Tiễn nói tiếp:
"Sắp tới sẽ có đại lượng võ giả chui vào trong Bố Hải Thành, nếu chúng ta công khai bác bỏ tin đồn, nhất định sẽ khiến cho những võ giả kia không vui, thậm chí gây náo loạn"
"Hừ, bọn hắn dám làm loạn, chúng ta cũng chẳng phải ngồi không, dám cả gan gây sự, chém g·iết là được!" Lý Quảng hừ lạnh nói.
Bùi Tuyên lắc đầu: "Hiện giờ Tào Bang nguyên khí đại thương, không cần thiết động can qua"
"Các vị ai có cao kiến gì sao?" Tào Uyển Thanh xoa xoa trán, hỏi.
Bùi Tuyên cười đùa nói: "Ta thấy, bang chủ năm nay cũng đã đến tuổi lấy chồng, hay là mượn chuyện lần này, nhân tiện giúp bang chủ tìm ra một vị như ý lang quân....."
Những người khác nghe vậy, ánh mắt toả sáng, chỉ là Tào Uyển Thanh thần sắc lạnh xuống, quát lớn: "Hôn nhân đại sự của ta, không đến lượt người khác khua tay động chân"
"Chuyện ấy, Thám Báo Đường cùng Hình Luật Đường phải nhanh chóng xử lý cho ta, làm không tốt, bản bang chủ dựa theo bang quy xử tội các ngươi"
Nàng nói xong, liền thở phì phò đứng dậy, cùng Chỉ Hạc, Tào Hồng rời đi.
Trong Tụ Nghĩa Điện, Bùi Tuyên và Vương Tiễn hai mặt nhìn nhau, đồng thời cười khổ.
Tin đồn kia, rõ ràng là Dương Kiếm Chi ở đằng sau gây rối, hơn nữa còn vận dụng lực lượng tình báo cường đại của Dương Thị, trong thời gian ngắn đem tin tức lan truyền ra khắp Thanh Châu. Cũng kích động võ giả chạy tới Bố Hải Thành.
Nếu bọn họ cứng rắn đem tin đồn bác bỏ, liền sẽ khiến cho những võ giả kia không vui, thậm chí gây nên náo loạn.
Nếu bọn họ thuận theo, thì xem như rơi vào trong bố cục của đối phương, tổ chức cái gì luận võ chọn rể đại hội, đến khi đại hội kết thúc, Tào Uyển Thanh là cưới hay vẫn không cưới?
Nhất thời, mấy vị đường chủ rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
"Chư vị có chủ ý nào khác sao?" Bùi Tuyên rầu rĩ hỏi.
Một vị đường chủ xoa xoa đầu trọc, cười gượng: "Chúng ta đều là người não thô, chỉ biết đánh đánh g·iết g·iết, không giỏi bày mưu nghĩ kế nha"
Mấy người còn lại cũng lắc đầu nguầy nguậy, chưa nghĩ ra chủ ý gì.
"Tào Bang không phải còn có một vị phó bang chủ khác ư? Chi bằng chúng ta đem hắn mời đến, thử xem hắn có chủ ý gì không?" Đào Tông Vượng chợt lên tiếng.
Bùi Tuyên lắc đầu: "Diệp phó bang chủ đang bế quan tu luyện, chớ nên làm phiền hắn"
Đào Tông Vượng cười nhạo: "Đường đường là phó bang chủ của Tào Bang, nhưng lúc cần người lại chẳng thấy mặt mũi đâu...."
Đối với chuyện Khương Ly trở thành phó bang chủ, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, có điều chứng kiến thực lực của Khương Ly nên chẳng dám phát tác mà thôi.
Nếu xét về tư lịch, hắn chính là lão nhân của Tào Bang, chưởng quản Huyền Vũ Đường nhiều năm. Xét về tu vi, hắn đường đường là lục phẩm hậu kỳ cường giả, so với Khương Ly còn cao hơn hai cảnh giới nhỏ. Vì thế Đào Tông Vượng vẫn luôn cảm thấy, chính mình có tư cách làm phó bang chủ hơn Khương Ly.
Nhưng Tào Vũ Sinh đã quyết định như vậy rồi, hắn đâu dám phản bác, nhưng tất nhiên sẽ không cho Khương Ly sắc mặt tốt.
"Hay là để lão phu tự mình tới biệt viện nhìn qua, nếu Diệp phó đường chủ xuất quan, liền đem hắn mời tới!" Vương Tiễn chợt lên tiếng.
"Vậy làm phiền Vương đường chủ" Bùi Tuyên nói.
Vương Tiễn gật đầu, đứng dậy dự định rời khỏi sảnh đường, có điều hắn còn chưa đi được mấy bước, thì bên ngoài Tụ Nghĩa Điện đã vang lên một âm thanh nhàn nhạt:
"Khỏi cần mời, Diệp mỗ đến rồi!"