Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 137: Đông Ly Thiếu Chủ, Danh Bất Hư Truyền
Sáng sớm hôm sau, vòng thứ hai của Phong Vân đại hội chính thức bắt đầu.
Ở vòng thi đấu này, ba trăm võ giả vượt qua vòng thứ nhất sẽ được chia thành một trăm mươi cặp tỷ thí với nhau, từ đó chọn ra một trăm năm mươi người chiến thắng.
Tiếp theo, từ một trăm năm mươi người nọ, chọn ra bảy mươi lăm người chiến thắng, bảy mươi lăm người chiến thắng này sẽ được ghi danh vào Phong Vân bảng, đồng thời trực tiếp tiến vào vòng cuối cùng.
Mà bảy mươi lăm người thất bại, sẽ tiến hành một trận loạn chiến, chọn ra hai mươi lăm danh ngạch cuối cùng của Phong Vân Bảng.
Còn vòng thi đấu thứ ba, một trăm võ giả trên Phong Vân Bảng, mỗi người sẽ nhận được một tấm Phong Vân Lệnh, đồng thời tiến hành loạn chiến, sau một tuần hương, dựa theo số lượng Phong Vân Lệnh mà phân chia thứ tự lên bảng.
Ngày thứ hai, Khương Ly cùng đại bá Khương Uyên đồng thời rời Tu Luyện Các, đạp trên đường phố lát đá xanh, đi tới trung tâm quảng trường.
Bấy giờ, khắp quảng trường chen chúc nhốn nháo, hai phía khán đài chật ních, tiếng xì xào bàn tán vang vọng bốn phía.
Cầm lấy số thứ tự, Khương Ly nhàn nhã tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống, hai mắt khép hờ.
Bất chợt, hắn nhíu mày, phát giác có kẻ đang âm thầm theo dõi mình.
Nghiêng đầu chìn sang, chỉ thấy Khương Thanh Hàn hai tay ôm ngực, nhìn chằm chằm hắn. Khương Ly lắc lắc đầu, không để ý tới nàng, mà tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy Khương Ly không thèm để ý tới mình, Khương Thanh Hàn bực bội dẫm chân, thầm hừ lạnh: "Đừng để bản cô nương gặp phải ngươi, nếu không ta sẽ cho ngươi biết như thế nào là lễ độ hừ hừ"
Thời gian vừa điểm, phái đoàn Tào Bang do Bùi Tuyên dẫn đầu từ từ bước lên lôi đài trung tâm, cao giọng hô:
"Vòng thi đấu thứ hai bắt đầu, tiếp đó, lão phu đọc tới số thứ tự của ai, mời người đó lên đài thi đấu"
"Quy định vẫn như cũ, trong lúc tỷ thí, có thể sử dụng hết thảy mọi thủ đoạn, nhưng cấm chỉ g·i·ế·t người, mong chư vị nghiêm chỉnh chấp hành"
"Mời số thứ tự đầu tiên cùng số thứ tự ba trăm lên lôi đài trung tâm"
"Mời số thứ tự thứ hai cùng số thứ tự hai trăm chín mươi chín lên lôi đài phía nam"
"Mời số thứ tự số ba cùng số thứ tự hai trăm chín mươi tám lên lôi đài phía bắc"
"Mời số thứ tự số bốn cùng số thứ tự hai trăm chín mươi bảy lên lôi đài phía tây"
"Mời số thứ tự số năm cùng số thứ tự hai trăm chín mươi tám lên lôi đài phía đông"
Lời vừa dứt, mười tên võ giả đồng thời bước ra.
Mười tên võ giả nọ, có chín người là thất phẩm vũ sư, một người là lục phẩm đại vũ sư.
Lôi đài trung tâm, một thanh niên cao gầy nhún người nhảy lên đài, ôm quyền: "Tán tu, Lưu Vũ"
"Tử Hà Trương thị, Trương Vân Đình!" Đối diện là một thanh niên mặc áo tím, thần sắc đầy lạnh lùng, cả người thẳng tắp như một thanh kiếm sắc bén. Lời của gã truyền ra khiến cho nhiệt độ bốn phía giống như hạ xuống.
Ngay khi Trương Vân Đình báo ra tên họ, xung quanh khán đài lập tức bộc phát ra từng trận hoan hô.
Vẻ mặt gã thanh niên cao gầy bên kia chợt biến sắc hẳn. Y không nghĩ tới vừa mới trận đầu tiên xuất tràng vậy mà đụng trúng ngay một vị thiên tài, vẻ mặt y đầy khó coi.
Trương Vân Đình là đệ tử Trương gia ở quận Tử Hà, năm nay hai mươi lăm tuổi, tu vi lục phẩm sơ kỳ đỉnh cao. Xét về danh tiếng, thực lực thì tự nhiên không bằng Hạ Vũ Thần, Trần Huyền Phong hay Liên Thành Chiến, nhưng lại hoàn toàn nghiền ép chính mình.
Sau khi hít sâu một hơi, Lưu Vũ nhanh chóng phất tay, ống tay cáo của y chợt vặn vẹo, tiếp đó một con mãng xà màu nâu mang theo luồng gió tanh mà xuất hiện.
Nhưng ngay khi thanh niên cao gầy vừa triệu hồi hung thú, chưa tiếp tục hành động thì Trương Vân Đình với gương mặt không chút biểu tình đã bước ra một bước, cả người gã trong nháy mắt này chợt hoá thành ảo ảnh, lúc xuất hiện thì đã ở ngay sau lưng Lưu Vũ, đồng thời gã vung tay phải lên, một thanh trường kiếm cũng đã xuất hiện ngay cổ của người này.
"Ngươi thua!"
Một cơn lạnh lẽo chạy dọc toàn thân thanh niên cao gầy, thần sắc y đầy hoảng sợ. Rồi y cũng khó khăn mà quay lại nhìn Trương Vân Đình một cái, ánh mắt đầy vẻ khó tin tưởng nổi, y biết bản thân có lẽ không địch lại đối phương nhưng cũng không nghĩ ra mình có thể thua nhanh chóng đến như vậy. Hồi lâu sau, y đành đắng chát cúi đầu, thu hồi mãng xà rồi đi xuống chiến đài.
"Hí tốc độ nhanh quá, ta thậm chí không nhìn thấy rõ thân pháp của Trương Vân Đình"
"Thân pháp thật là ghê gớm, Trương công tử chuyến này không chừng còn có thể tranh đoạt mười vị trí đầu nha"
Khán giả xung quanh lập tức ào lên âm thanh đầy phấn chấn, thán phục, ngay cả Khương Ly cũng không nhịn được thả thần niệm quét tới. Thân pháp của Trương Vân Đình đặt ở lục phẩm đại vũ sư đã phi thường lợi hại, thậm chí không kém Kim Quang Thuấn đệ nhất trọng là bao.
Lôi đài trung tâm, bởi vì thực lực chênh lệch nên vừa giao đấu đã phân ra thắng bại, ngược lại bốn toà lôi đài khác, đại chiến mới bắt đầu trở nên kịch liệt.
Tám vị võ giả, tu vi kém nhất cũng là thất phẩm hậu kỳ, đả thông sáu, bảy cái kỳ kinh, thực lực chênh lệch không quá lớn, nhất thời đánh lên đánh xuống cả buổi trời vẫn chưa xong.
Khương Ly ngáp một cái, chỉ cảm thấy nhàm chán vô cùng. Vòng thi đấu thứ hai, cần đánh hai trăm hai mươi lăm trận, bởi vì Phong Vân Lôi Đài có tổng cộng năm toà lôi đài, có thể để cho năm phe đồng thời tham chiến, thì cũng phải đánh chừng bốn mươi lăm lượt.
Lấy tốc độ giao đấu như thế này, chỉ sợ phải hai ba ngày mới đánh xong.
Khương Ly cúi đầu nhìn lấy số thứ tự ở trong lòng bàn tay, là số hai trăm tám mươi sáu, thầm nghĩ: "Lượt thứ ba liền đến lúc ta ra sân, hôm nay tựa hồ chỉ phải đánh một trận, đợi đánh xong liền trở về tu luyện..."
Thời gian chậm rãi trôi qua, chừng nửa canh giờ sau, bốn cái lôi đài lần lượt có kết quả.
"Lượt thứ hai, mời số thứ tự số sáu cùng số thứ tự hai trăm chín mươi tư lên lôi đài trung tâm"
"Mời số thứ tự thứ bảy cùng số thứ tự hai trăm chín mươi ba lên lôi đài phía nam"
"Mời số thứ tự số tám cùng số thứ tự hai trăm chín mươi hai lên lôi đài phía bắc"
"Mời số thứ tự số chín cùng số thứ tự hai trăm chín mươi mốt lên lôi đài phía tây"
"Mời số thứ tự số mười cùng số thứ tự hai trăm chín mươi lên lôi đài phía đông"
Đám võ giả vừa phân ra thắng bại, Bùi Tuyên vội vàng tuyên bố lượt trận thứ hai.
Lần này, có tới ba tên lục phẩm đại vũ sư lên đài, ba người này lấy ưu thế tuyệt đối nghiền ép đối thủ, rất nhanh liền dành chiến thắng.
Hai cặp đấu còn lại, một cặp là hai gã vũ sư đỉnh cao giao chiến, một cặp khác là một gã vũ sư hậu kỳ tỷ thí với một gã vũ sư đỉnh cao.
Bất ngờ là, gã vũ sư hậu kỳ kia, dựa vào một thanh tam phẩm bảo đao, vượt cấp dành chiến thắng.
"Lượt thứ ba bắt đầu!" Âm thanh Bùi Tuyên vang lên, vang vọng khắp quảng trường.
Đang ngồi ngủ gà ngủ gật Khương Ly lập tức bừng tỉnh, đứng dậy, hoá thành kim quang, nháy mắt đã xuất hiện ở trên chiến đài.
Ngay thời khắc hắn xuất hiện, lập tức toàn bộ quảng trường ầm ầm dậy sóng. Tất cả ánh mắt đều tập trung về lôi đài phía nam.
Đông Ly thiếu chủ ra sân.
Mấy tháng trước, Đông Ly thiếu chủ hoành không xuất thế, kiếm trảm lục phẩm, đại bại Vũ Dương Tông, một lần g·i·ế·t tới Tiềm Long Bảng thứ bốn mươi chín, danh chấn thiên hạ. Chỉ là sau đó, hắn đột ngột biến mất, không còn chút tăm tích.
Khoảng thời gian trước, vô số thiên kiêu chạy tới Đúc Kiếm Sơn Trang khiêu chiến, lại không gặp được Khương Ly, buồn bực trở về.
Cho nên ngoài trừ trận chiến mấy tháng trước ra, thì Khương Ly tựa hồ chưa từng xuất thủ thêm lần nào.
Hôm nay, hắn lần nữa xuất hiện, hơn nữa tu vi tăng vọt tới lục phẩm trung kỳ, những tưởng có thể lập tức thấy được phong thái tuyệt luân của hắn.
Ai biết vòng đầu tiên, Khương Ly vẫn như cũ chưa hề động thủ, để trong lòng mọi người sớm đã ngứa ngáy khó mà chịu nổi.
"Đúc Kiếm Sơn Trang, Khương Ly" Khương Ly ôm quyền nói.
Phía đối diện, là một tên thanh niên mặt ngựa, dáng người thon gầy. Người nọ vốn là một tên lục phẩm trung kỳ đại vũ sư, lúc trước vẫn luôn ẩn tàng tu vi, dự định đến vòng cuối cùng mới bộc phát ra thực lực. Nào ngờ tới vừa mới vào vòng thi đấu thứ hai, đã gặp phải hắn.
"Tán tu, Điền Phong!" Thanh niên mặt ngựa thở dài một hơi, trầm giọng đáp lời, đồng thời gã vung tay lên, trong bàn tay xuất hiện một thanh trường kiếm dài hơn ba thước, thân hình giống như đại bàng, nháy mắt đã vồ tới trước người Khương Ly.
"Lục phẩm trung kỳ, Địa giai trung phẩm kiếm pháp, nếu không gặp Khương mỗ, ngươi ngược lại có thể tiến vào ba mươi vị trí đầu của Phong Vân Bảng" Khương Ly thản nhiên nói, một bên nói chuyện, một bên nâng tay phải đấm ra một quyền.
Quyền phong cuồn cuộn, xé gió mà tới cùng mũi kiếm va chạm với nhau, tiếp theo chỉ nghe thấy âm thanh kim loại giao kích vang lên.
Thanh tam phẩm bảo kiếm trong tay Điền Phong bị một quyền đấm nát, hoá thành mảnh vụn vương vãi khắp nơi, mà Điền Phong thì bị quyền kình đẩy lui về đằng sau, ước chừng bảy tám bước chân mới dừng được, thần sắc ngẩn ngơ, khó có thể tin nổi.
Lại qua chừng năm hơi thở, Điền Phong mới hồi phục tinh thần, ôm quyền: "Cảm tạ Khương công tử thủ hạ lưu tình"
Gã có thể cảm nhận được, vừa rồi Khương Ly xuất quyền, đã thu hồi mấy phần lực lượng, nếu không, thì đâu chỉ đánh vỡ trường kiếm của gã đơn giản như vậy, mà thậm chí đã lấy mạng của gã rồi.
Điền Phong cười khổ, thì thào: "Đây là chênh lệch giữa ta và Tiềm Long Bảng thiên kiêu ư?"
Bên trên khán đài, xung quanh quảng trường, lập tức vang lên tiếng cổ vũ kinh thiên, cũng không thiếu người hít vào một hơi lạnh. Cho dù là đám người Hạ Vũ Thần, Trần Huyền Phong thì tâm thần cũng thoáng chấn động.
Ở một góc hẻo lánh, Liên Thanh Chiến ôm trường kiếm, ngước đầu nhìn lên lôi đài một chút, tiếp theo hai mắt khép chặt, tiếp tục thần du thiên ngoại.