Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 138: Đúc Khí Tông
"Đi rồi!"
Những trận thi đấu tiếp theo, Khương Ly vốn dĩ chẳng hề quan tâm, vừa xuống đài liền xoay người trở về Tu Luyện Các, tiếp tục công cuộc bế quan của mình. Đồng thời dặn dò hạ nhân, khi nào đến lượt hắn ra sân, mới tới tìm hắn.
Cứ như thế, Phong Vân đại hội liên tục diễn ra, mỗi ngày thu hút đại lượng nhân sĩ giang hồ quan khán. Tào Bang cũng nhờ đó, thu vào đại lượng tiền tài.
Đến ngày thứ ba, Khương Ly lần nữa xuất trận.
Lần này, đối thủ của hắn không ai khác, chính là Khương Thanh Hàn.
Khương Ly đứng ở chính lôi đài, thần sắc cổ quái nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt.
Nữ nhân này vẫn một bộ quần áo võ sĩ màu đen, vóc người thon thả uyển chuyển.
Hai cánh tay tuyết trắng bại lộ giữa không khí, cẳng tay quấn lấy tơ vải màu đen.
Chân nhỏ đeo giày thêu màu đen, không mặc vớ, có thể nhìn thấy mắt cá chân trắng nõn.
Tóc đuôi ngựa đã sớm được gỡ ra, hai bên đuôi tóc buông xuống được cột bằng một cái dây cột tóc màu đen. Mái tóc dài phía trước, che khuất nửa gò má.
So với hôm trước, Khương Thanh Hàn hôm nay rõ ràng có hơi trang điểm, dung nhan khuynh thế, đột nhiên nở nụ cười, mang tới một loại mỹ lệ rung động lòng người.
Khắp khán đài, vô số nam tử lập tức hai mắt toả sáng, không ít người âm thầm nuốt nước bọt, cho đến bây giờ, bọn họ mới nhớ đến. Vị Khương tiểu thư này còn một thân phận khác đó chính là Hồng Nhan Bảng thứ bảy mươi tám, tuyệt thế mỹ nhân!
"Ha ha, rốt cuộc để cho ta gặp phải ngươi!" Khương Thanh Hàn khoanh vòng hai tay trước ngực, đắc ý cười lạnh.
Khương Ly cũng không vì sắc đẹp của nàng mà lay động, ngữ khí mang theo mấy phần thiếu kiên nhẫn hỏi: "Cô nương tựa hồ rất có ý kiến với ta?"
"Đúng vậy, ta không chỉ có ý kiến với ngươi, còn muốn đánh ngươi một trận đây này!" Khương Thanh Hàn giơ nắm đấm nõn nà lên, hừ hừ đáp.
"Ta vốn ẩn núp thân phận tới Thanh Châu du lịch, đột nhiên nhận lấy chỉ lệnh của lão tổ tông, muốn đến đây tiếp dẫn người về tổ địa, thậm chí lão tổ tông còn dự định tặng thân phận đệ tử hạch tâm của Đúc Khí Tông cho ngươi. Nhưng các ngươi ngược lại thật tốt, không thèm đem bản cô nương để vào trong mắt. Hôm nay, ta sẽ giáo huấn ngươi một trận, để ngươi biết đệ tử của Hoan Châu Khương Thị lợi hại như thế nào"
Khương Thanh Hàn lắc đầu lắc vai làm nóng người, đốt ngón tay kẽo kẹt vang lên, cao giọng: "Xem chiêu!"
Lời vừa nói xong, trường tiên màu đen trong tay đã hung hăng quất tới, giống như một đầu hoả xà bay múa giữa không trung.
Khương Ly lắc lắc đầu, thân hình khẽ động, không lùi mà tiến, cũng chẳng thèm để ý tới đầy trời trường tiên, vươn tay ra đem trường tiên túm chặt.
"Ngươi!" Khương Thanh Hàn cả kinh, bởi vì trường tiên của nàng giống như bị gọng kìm kẹp lấy, không tài nào nhúc nhích nổi.
Nàng hừ nhẹ, dự định điều động nội khí đem hắn đánh lui, ai ngờ Khương Ly bỗng nhiên phát lực, thuận tay c·ướp lấy trường tiên, tiếp đó trường tiên giống như có linh tính hướng về phía Khương Thanh Hàn mà đánh tới.
Khương Thanh Hàn đột nhiên không kịp chuẩn bị, nháy mặt đã bị trường tiên bó thành bánh chưng.
Còn chưa kịp hoảng hồn, thì thân hình của nàng giống như bao cát bị ném xuống lôi đài.
Chuyện gì thế này? Tất cả khán giả khắp hội trường lập tức há hốc mồm đồng loạt đứng dậy.
Đường đường Tiềm Long Bảng thứ hai mươi bảy thiên chi kiêu nữ, vừa đối mặt liền đại bại, hơn nữa còn bị ném xuống lôi đài trong tư thế xấu hổ, quả thực mất mặt.
Mặt nhỏ của Khương Thanh Hàn xám ngắt, hai mắt đỏ bừng, nội khí ầm ầm bộc phát, mái tóc đen nháy tung bay như phong ma, đem trường tiên phá thành mảnh nhỏ.
"Ngươi vô sỉ"
Khương Ly tự tiếu phi tiếu nhìn nàng một chút, nhàn nhạt nói: "Ngươi thua!"
"Ngươi.." Khương Thanh Hàn cả người run rẩy, hiển nhiên thật sự bị chóc giận, dự định nhảy lên lôi đài liều mạng mới Khương Ly, đáng tiếc bị Mai bà bà giữ lấy.
"Khụ khụ, tiểu thư chớ nên vọng động"
Khương Thanh Hàn nghe thế, mới hồi phục tinh thần, nàng mặc dù không phục, nhưng quy định của Phong Vân đại hội đã ghi rõ ràng, kẻ b·ị đ·ánh xuống lôi đài được tính là thua cuộc. Nên chỉ có thể hậm hực rời đi.
Lần này, nàng đăng ký tham dự thi đấu, mục đích là tiêu khiển mà thôi, tiền thưởng hay danh tiếng gì đó, nàng không thèm để ý. Bây giờ, bị người ta bó thành bánh chưng ném xuống đài, Khương Thanh Hàn đã sớm không còn hứng thú thi đấu nữa rồi.
Nhìn Khương Thanh Hàn giận dữ rời đi, Khương Ly cười nhẹ, đồng dạng đi xuống đài, trở về Tu Luyện Các.
Trận đấu kết thúc, khán giả bốn phía còn chưa hết ngỡ ngàng.
Hai vị thiên kiêu giao chiến, một người là Tiềm Long Bảng thứ bốn mươi chín, người còn lại là Tiềm Long Bảng thứ hai mươi bảy, vốn tưởng rằng sẽ là một trận long tranh hổ đấu, khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Ai ngờ vừa mới giao chiến, đã phân ra thắng bại rồi.
Nhất thời tất cả mọi người có cảm giác giống như đấm phải cục bông, vô cùng biệt khuất.
"Xem ra, thực lực của Đông Ly thiếu chủ cũng không phải vẻn vẹn là Tiềm Long Bảng thứ bốn mươi chín đơn giản như vậy. Lúc hắn còn là thất phẩm trung kỳ, được Thiên Nhai Các xếp vào vị trí thứ bốn mươi chín, hiện tại hắn đã đột phá tới lục phẩm trung kỳ, thực lực tăng vọt nghiêng trời lệch đất, nói không chừng đã đạt tới hai mươi vị trí đầu rồi..."
"Chưa hẳn, hai mươi vị trí đầu của Tiềm Long Bảng, coi như xếp thứ hai mươi Thiên Diện Đạo Thánh Bạch Tiểu Thuần, tu vi tối thiểu cũng là ngũ phẩm sơ kỳ, hơn nữa thực lực chẳng kém gì ngũ phẩm hậu kỳ cường giả. Đông Ly thiếu chủ so với hắn hiển nhiên là còn một chút khoảng cách. Nên theo Diệp mỗ suy đoán, thực lực của Đông Ly thiếu chủ nằm vào khoảng ba mươi vị trí đầu, dù sao, vừa rồi hắn chính diện đánh bại vị trí hai mươi bảy Khương tiểu thư nha..khụ khụ...dù thủ đoạn không được quang minh chính đại cho lắm"
"Ba mươi vị trí đầu, hí, nghe nói Khương thiếu chủ tựa hồ còn chưa đầy mười chín tuổi, lấy tốc độ tu luyện của hắn, tương lai một hai năm tới nói không chừng có thể g·iết lên mười vị trí đầu ah"
"Hắc hắc lão huynh suy nghĩ quá nhiều, có thể leo lên Tiềm Long Bảng, ai không phải là tuyệt thế thiên tài, Khương Ly có thể đề thăng, người khác cũng sẽ đề thăng nha, hắn có thể leo tới vị trí bao nhiêu, tạm thời chưa thể đoán định!"
Lời nghị luận của đám đông võ giả, Khương Ly không nghe thấy, cũng chẳng thèm để ý.
Khiến hắn chú ý, là lời nói vừa rồi của Khương Thanh Hàn.
Khương Thanh Hàn tới tìm hắn tựa hồ là nhận được mệnh lệnh của Khương gia lão tổ tới đây tiếp dẫn hắn trở về tổ địa, thậm chí Khương gia lão tổ còn dự định tặng hắn thân phận đệ tử hạch tâm của Đúc Khí Tông.
Hiển nhiên là cực kỳ có thành ý!
Đúc Khí Tông là một trong Đại Nguỵ lục tông, toàn tông trên dưới có hơn ba vạn đệ tử, phân thành đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn và đệ tử hạch tâm. Đệ tử hạch tâm không chỉ yêu cầu thiên phú tu luyện hơn người, mà luyện khí một đạo, tối thiểu cũng phải đạt tới tứ phẩm luyện khí sư.
Ở Đúc Khí Tông không luận xuất thân, không luận gia thế, chỉ coi trọng thực lực và thiên phú, cho nên nếu thiên phú kém cỏi, không chịu cố gắng, dù cho ngươi là đệ tử dòng chính của Khương gia, thì vẫn như cũ chôn chân ở ngoại môn.
Giống như Khương Thanh Hàn loại thiên chi kiêu nữ này, năm đó muốn trở thành đệ tử hạch tâm cũng phải ăn rất nhiều đau khổ, từ thân phận đệ tử ngoại môn giãy dụa đi lên.
Mà Khương Ly vẻn vẹn là một tên đệ tử chi thứ, không phải đệ tử dòng chính, đùng một cái trở thành đệ tử hạch tâm, đừng nói Khương Thanh Hàn, tất cả đệ tử của Đúc Khí Tông đều sẽ cảm thấy bất công.
"Đúc Khí Tông ư?" Khương Ly thì thào, ánh mắt loé lên một tia quang mang. Đối với việc trở thành đệ tử hạch tâm gì gì đó, hắn chẳng để trong lòng, thứ Khương Ly hứng thú chính là cả cái tông môn này.
Đúc Khí Tông không chỉ là tông môn luyện khí hàng đầu Đại Nguỵ Vương Triều, mà ở toàn bộ Vũ giới cũng có được tiếng tăm lừng lẫy.
Nghe nói đương đại Khí Tôn, là một vị bát phẩm đỉnh phong luyện khí sư, thiếu chút nữa đột phá cửu phẩm, trở thành vị Đế khí sư thứ hai của Vũ Giới từ trước đến nay, sau Âu Dương Dã đại sư.
Hơn nữa, bên trong Đúc Khí Tông, càng không thiếu luyện khí tông sư, nếu có thể khiến cho bọn họ cam tâm làm việc cho hắn.....