Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 160: Mười Ngày Bát Phẩm, Tào Uyển Thanh Muốn Lật Trời
Sơ cấp phòng luyện đan, Địa Hoả có màu vàng nhạt, uy lực tương đương với nhị phẩm hoả diễm. Trung cấp phòng luyện đan, Địa Hoả có màu đỏ, uy lực tương đương với tam phẩm hoả diễm. Cao cấp phòng luyện đan, Địa Hoả có màu xanh đậm, uy lực tương đương với tứ phẩm hoả diễm.
Sơ cấp phòng luyện đan tương đối rộng rãi, chính giữa dựng một bếp lửa lớn, ngọn lửa màu vàng cao chừng một thước không ngừng b·ốc c·háy, hơi nóng phả vào mặt, sém da cháy thịt.
Cố đại sư dẫn bọn họ vào phòng, rồi một mặt chờ mong nhìn hai người Khương Ly.
"Khụ khụ, Cố đường chủ, làm phiền ngươi ra ngoài một chút được chứ?" Tào Uyển Thanh ho khan nói.
Nàng đến đây là để ă·n t·rộm Địa Hoả, nếu để Cố đại sư nhìn thấy, rất khó giải thích.
Cố đại sư nghe vậy, khẽ sửng sốt, sau đó vội chắp tay: "Ầy, lão hủ thất lễ"
Nói xong liền vô cùng tiếc nuối xoay người đi ra ngoài, lão còn đang muốn nhìn một chút Khương Ly và Tào Uyển Thanh luyện đan đây.
Theo nhận định của lão, Khương Ly hẳn là một vị luyện đan sư cao cấp, sở dĩ mượn sơ cấp phòng luyện đan, tất nhiên là để chỉ dạy Tào Uyển Thanh luyện đan.
Nhưng lão cũng hiểu rõ, thủ pháp luyện đan của mỗi vị đan sư, so với tính mạng còn quý giá hơn, há có thể tiết lộ cho người khác xem, nên đành thành thật cáo lui.
Chỉ là lão đâu biết, Khương Ly chẳng những không phải là luyện đan sư, còn chẳng biết luyện đan.
So với luyện đan, hắn vẫn ưa thích trận pháp cùng luyện khí hơn, hai thứ này đều là gia tăng sức chiến đấu của bản thân. Còn đan dược, nếu thiếu thốn, thì bỏ tiền ra mua, hoặc g·iết người c·ướp c·ủa, không phải được rồi?
Cố đại sư vừa rời đi, Tào Uyển Thanh cũng thở nhẹ một hơi, cảm giác giống như cùng nhau lén lút làm việc xấu vậy.
Thu hồi tâm thần, nàng chầm chậm đi tới gần Địa Hoả, thành thạo vận chuyển Thôn Hoả Công, rồi vươn tay chạm vào hoả diễm, bắt đầu hấp thu.
Thời gian trôi qua, cuồn cuộn Địa Hoả, bị nàng nuốt chửng.
Cho đến chừng một canh giờ, toàn thân Tào Uyển Thanh đỏ bừng như tôm luộc, quanh thân bốc lên khói trắng, hiển nhiên đã đạt tới cực hạn.
Cũng không cần Khương Ly nhắc nhở, nàng lập tức ngồi xuống, điên cuồng vận chuyển công pháp, luyện hoá năng lượng.
Thời gian chầm chậm trôi qua, lại thêm hai canh giờ nữa, khí tức trên thân nàng đột ngột tăng mạnh, tóc đen không gió mà bay.
Bát phẩm vũ giả!
Tào Uyển Thanh mở to hai mắt, con ngươi vũ mị đảo quanh, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm nóng bỏng tuyệt mỹ.
Khương Ly cúi đầu âm thầm đánh giá, nội tâm cảm khái.
Hơn mười ngày, từ một nữ tử chân yếu tay mềm, trở thành bát phẩm vũ giả, tốc độ tu luyện như vậy, nếu nói ra chỉ sợ sẽ khiến cho một đám thiên kiêu chi tử hoài nghi nhân sinh.
Đương nhiên, Tào Uyển Thanh sở dĩ tu luyện nhanh chóng như vậy, ngoại trừ tư chất và công pháp đặc thù ra, thì còn bởi vì có sẵn hoả diễm cho nàng hấp thụ.
Đợi tu vi tăng cao, nàng cần thiết hấp thụ hoả diễm cấp bậc càng cao.
Nhưng cao cấp hoả diễm, cũng không phải dễ tìm.
Toàn bộ quận Thanh Hà, ngoại trừ ngũ phẩm dị hoả trong tay hắn ra, thì Địa Hoả có cấp bậc cao nhất tựa hồ mới đạt tới tứ phẩm, nằm ở Đan Hà Tông.
Cho nên nếu tính cả Địa Hoả ở Đan Hà Tông, Tào Uyển Thanh có thể một mạch tu luyện tới ngũ phẩm vũ tướng, nhưng ngũ phẩm phía sau thì tương đối khó khăn, cần tìm kiếm ngũ phẩm Địa Hoả trở lên.
Ngũ phẩm Địa Hoả, quận Thanh Hà không có, mấy quận xung quanh tựa hồ cũng không có.
Đúc Khí Tông hẳn là có.
Nhưng Đúc Khí Tông há sẽ cung cấp Địa Hoả cho nàng thôn phệ?
Địa Hoả xuất phát từ hoả mạch ở dưới lòng đất, tuy nhiên không phải vô tận vô tận.
Các tông môn dùng Địa Hoả luyện đan, luyện khí, tiêu hao không quá nhiều, hơn nữa, theo thời gian trôi qua Địa Hoả sẽ tự động sinh sôi, bổ sung lượng hoả diễm đã mất. Nhưng giống như Tào Uyển Thanh như vậy, trực tiếp đem Địa Hỏa nuốt chửng, một cái hoả mạch dù trữ lượng lại nhiều, bị nàng liên tục dày vò như vậy, chẳng mấy chốc sẽ suy kiệt, dẫn đến hoả mạch giáng cấp, thậm chí biến mất.
Cho nên, Khương Ly không quên dặn dò: "Mỗi ngày chỉ được hấp thu một canh giờ, chớ nên hấp thu thêm, nếu không Cố đại sư phải liều mạng với ngươi"
"Ừm" Tào Uyển Thanh gật đầu, cái hiểu cái không, mặc dù chưa hết thòm thèm nhưng vẫn nghe lời Khương Ly, củng cố cảnh giới chốc lát rồi rời đi.
Mà lúc này, trong hai phòng luyện đan bên cạnh, hai gã đan sư sắc mặt khó coi nhìn đan đỉnh.
"Mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Bọn họ vốn đang chuyên tâm luyện đan, vừa đến thời khắc mấu chốt, thì Địa Hoả bỗng nhiên rút nhỏ, dẫn tới luyện đan thất bại.
Chăm chú nhìn Địa Hoả, nhưng chưa từng phát hiện ra chuyện bất thường, bọn họ chỉ đành đổ lỗi cho chính mình xui xẻo, tiếp tục luyện lò tiếp theo.
Còn thủ phạm của chuyện này, Khương Ly và Tào Uyển Thanh, sớm đã rời khỏi Đan Đường.
Tào Uyển Thanh trở về tổng bộ, mà Khương Ly thì trở về Tu Luyện Các.
Lúc đi tới hậu viện, hắn hơi sửng sốt, bởi vì trong lương đình, ngoại trừ Liên Thanh Chiến, Thiết Khai Sơn ra, còn thêm hai người khác nữa.
Trong đó, một người đàn ông trung niên mặt chữ điền, lưng đeo chiến kích, đang lạnh nhạt uống trà.
Người này không ai khác, chính là Nhân Đồ La Kiêu. Y sở dĩ có mặt ở đây, tự nhiên là do Khương Ly cử Thiết Khai Sơn và đi mời.
Người còn lại là một gã thanh niên, thân hình đồng dạng cao lớn như thiết tháp, chỉ là lúc này khuôn mặt sưng vù, mắt trái thâm đen, đang nằm co quắp ở góc tường liếm láp v·ết t·hương.
Mặc dù khuôn mặt của gã đã b·ị đ·ánh thành đầu heo, nhưng Khương Ly vẫn nhận ra thân phận của đối phương.
Bách Chiến Bách Bại Tây Thành Dũng.
Vừa thấy Khương Ly trở về, Thiết Khai Sơn cùng Liên Thành Chiến vội vàng ôm quyền chào hỏi:
"Thiếu chủ!"
Khương Ly gật đầu xem như đáp lễ, đưa mắt nhìn về phía người đàn ông mặt chữ điền:
"La huynh còn nhớ ta chứ?"
La Kiêu mỉm cười, đứng dậy chắp tay bái: "Ân cứu mạng của Khương công tử, La mỗ sao dám quên"
Mấy hôm trước, Thiết Khai Sơn cầm theo lệnh bài tới tử trúc lâm tìm y, cũng tiết lộ mục đích và thân phận của mình. Sau khi biết rõ Khương Ly là thiên kiêu ở trên Tiềm Long Bảng, La Kiêu kinh ngạc vô cùng, càng làm y kinh ngạc hơn đó là hắn lại có thể thu phục được Liên Thành Chiến cùng Thiết Khai Sơn.
Liên Thành Chiến hắn biết, đã từng là tuyệt thế thiên kiêu, tính cách lãnh đạm, ngông nghênh, hơn nữa thực lực bất phàm. Y và Liên Thành Chiến sở hữu tu vi giống nhau, đều là ngũ phẩm trung kỳ, nhưng nếu đánh lên, La Kiêu tự nhận mình chưa chắc đã chống được mười hiệp.
Một nhân vật như vậy, lại cam lòng trở thành thủ hạ của Khương Ly, đủ biết hắn khó lường tới cỡ nào.
Còn chuyện Khương Ly muốn mời chào bản thân, La Kiêu mặc dù không vừa lòng, nhưng cũng không tiện từ chối, đành theo đám Liên Thành Chiến trở về Bố Hải Thành.
Hiện tại gặp mặt, ánh mắt của y đột nhiên co rụt: "Ngũ phẩm sơ kỳ?"
Khương Ly chưa hề giấu diếm tu vi, người khác hữu tâm chú ý, liền sẽ phát hiện ra. Nhưng La Kiêu sở dĩ kinh ngạc như vậy, là bởi vì mấy tháng trước y gặp Khương Ly, tu vi của hắn chỉ là lục phẩm sơ kỳ.
Hơn ba tháng, đột phá một đại cảnh giới, nói đùa cái gì vậy?
Phải biết năm xưa y tu luyện từ lục phẩm đến ngũ phẩm, hao tốn mười năm, đối phương chỉ cần ba tháng. Quả nhiên, không có đối lập thì không có đả kích. La Kiêu chỉ cảm thấy, chính mình tu luyện từng ấy năm, chẳng khác nào c·h·ó sống trên hình người.
Khương Ly không để ý tới vẻ mặt kh·iếp sợ của La Kiêu, vừa định nói cái gì, thì bên cạnh chợt vang lên tiếng nói ồm ồm:
"Người chính là Phong Vân Bảng thứ nhất Khương Ly, đến đến đến, mau tới đánh với ta"
Tất cả mọi người quay đầu nhìn sang, liền thấy vốn nằm ở một góc Tây Thành Dũng sớm đã bật dậy, sinh long hoạt hổ, khoa chân múa tay kêu gào.
Con hàng này quả nhiên là chiến đấu cuồng.
"Yên lặng!" Khương Ly nhíu mày, vung nhẹ ống tay áo một cái, liền đem gã ném ra khỏi tường viện