Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 161: Lấy Vũ Sư Làm Sĩ Tốt, Lấy Hung Thú Làm Vật Cưỡi
"La huynh tới đây, hẳn là đã biết được mục đích của Khương mỗ rồi chứ?" Khương Ly thản nhiên hỏi.
La Kiêu gật đầu, sắc mặt có chút xoắn xuýt nói: "Chuyện này Thiết đạo hữu đã tiết lộ với ta, chỉ là La mỗ trước giờ ưa thích tự do tự tại, không dự định hiệu lực cho người khác, mong Khương công tử thứ lỗi"
Khương Ly nghe vậy, cũng chưa phật ý mà nói sang chuyện khác: "Nghe nói La huynh năm xưa từng làm tham tướng dưới trướng Trấn Bắc Vương, thống lĩnh một đạo tinh binh?"
Nhắc đến chuyện cũ, thần sắc của La Kiêu lập tức thay đổi, mỉm cười gật đầu: "Năm xưa La mỗ từng thống lĩnh một vạn bách chiến thiết kỵ"
"Bách chiến thiết kỵ? Không biết so với tám ngàn giáp sĩ của Đặng thái thú thì thế nào?" Khương Ly hiếu kỳ hỏi.
Tám ngàn giáp sĩ dưới trướng thái thú Đặng Kinh, thực lực mạnh mẽ, uy danh vang xa.
Trước đây, bọn họ từng theo lệnh Đặng Kinh tiến đánh Bố Hải Thành, mặc dù thất bại nhưng thực lực không thể xem thường. Hơn nữa, bởi vì là công thành, chẳng thể vận dụng quân trận, nên chưa thể phát huy hết toàn bộ uy lực của giáp sĩ mà thôi.
Nhưng La Kiêu lại lộ ra vẻ khinh thường nói: "Một đám tiểu binh, không đủ thành đạo, tám ngàn giáp sĩ nếu gặp phải thiết kỵ của La mỗ, chỉ sợ còn chưa trụ được nửa canh giờ liền bại tan tác "
"Ồ" Nghe La Kiêu nói vậy, Khương Ly âm thầm kinh ngạc, phải biết tám ngàn giáp sĩ dưới trướng Đặng thái thú, tu vi thấp nhất cũng là cửu phẩm hậu kỳ, hơn nữa còn được trang bị mạch đao, chuyên môn khắc chế kỵ binh.
Trên chiến trường, tám ngàn giáp sĩ tụ hợp cùng một chỗ, có thể đánh bại ba bốn vạn q·uân đ·ội bình thường, nhưng nhìn dáng vẻ của La Kiêu, tựa hồ không phải nói dối.
Ngay cả Liên Thành Chiến và Thiết Khai Sơn cũng ghé mắt nhìn y.
"Kỵ binh dưới trướng La mỗ mặc dù không sánh được với Hãm Thiên Thiết Kỵ của Trấn Bắc Vương, nhưng cũng là một đạo tinh binh nổi danh, chưa nói lấy một địch mười, nhưng lấy một địch bảy địch tám, vẫn có thể làm được. Năm đó, La mỗ dẫn theo thiết kỵ rong ruổi chiến trường, chém g·iết quân địch mấy chục vạn, từng chính diện đánh bại tám vạn đại quân của Đại Ly Vương Triều."
Nói đến đây, hai mắt La Kiêu lấp loé quang mang, khoé miệng giương lên mang theo vài phần tự đắc.
Khương Ly mỉm cười, chợt hỏi: "Nếu Khương mỗ cho ngươi một chi kỵ binh, lấy vũ sư làm sĩ tốt, lấy hung thú làm vật cưỡi, ngươi chịu hiệu lực với ta sao?"
"Ừm!" La Kiêu nghi ngờ nhìn hắn một mắt, còn tưởng Khương Ly đang nói đùa. Phải biết một chi q·uân đ·ội, lấy vũ sư làm sĩ tốt, đặt ở Đại Nguỵ Vương Triều, ngoại trừ Hãm Thiên Thiết Kỵ loại thần quân này ra, gần như không có địch thủ. Coi như Nguỵ Đế thân vệ hay vương bài q·uân đ·ội của các thế lực lớn khác cũng chỉ đến thế là cùng.
Tào Bang, tính cả bốn ngàn bang chúng Thanh Long Đường ở Ngân Giang Thành, đâu đấy cũng chưa đến một trăm vị thất phẩm Vũ Sư.
Một chi q·uân đ·ội, muốn phát huy ra uy lực thực sự thì tối thiểu phải cần một ngàn người.
Toàn bộ thất phẩm vũ sư của quận Thanh Hà cộng lại tựa hồ cũng mới hơn một ngàn người nha.
Khương Ly đào đâu ra chi q·uân đ·ội như thế?
Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, sắc mặt của La Kiêu khẽ thay đổi, kẻ này chẳng lẽ đang nói thật.
"Nếu thật cho ta chi kỵ binh như vậy, La mỗ không chỉ nguyện ý trở thành thủ hạ của Khương công tử, mà còn dốc toàn lực thay ngươi chế tạo nên một chi bách chiến bách thắng thần quân"
"Tốt, vậy chúng ta mỏi mắt trông chờ"
"Được!"
Khương Ly mỉm cười, mục tiêu của hắn đâu chỉ là một chi vũ sư chiến vệ, mà là vũ tướng thậm chí tông sư chiến vệ, chỉ có sở hữu q·uân đ·ội như thế, hắn mới đủ thực lực quét ngang thiên hạ, đủ sức gây sự với lục đại siêu thoát thế lực.
Lục đại siêu thoát thế lực, có thể siêu thoát ở bên ngoài thế gian, sừng sững ở trên Vũ giới thần đàn, thì ngoại trừ Thiên Nhân cường giả toạ trấn ra, tất nhiên cũng nắm giữ các loại quân đoàn bí mật.
Hắn muốn thu thập Lục Nguyên Châu, tương lại tất nhiên sẽ phải đối đầu với những thế lực ấy.
"Hừ! họ Khương, đánh lén người khác thì có gì mà vẻ vang, mau ra đây đánh với ta một trận"
Bất chợt bên ngoài Tu Luyện Các truyền tới tiếng rống to.
Từ bên cửa chính, có thân ảnh bị đẩy ngã ra sân, người xuất thủ không ai khác chính là Tây Thành Dũng.
"Công tử thứ lỗi, thực lực của hắn quá mạnh, chúng ta không ngăn nổi"
"Không sao" Khương Ly khoát tay, tinh tế đánh giá Tây Thành Dũng rồi hỏi:
"Ngươi muốn đánh với ta?"
Tây Thành Dũng khoanh hai tay trước ngực bảo:
"Lời thừa, lão tử lặn lội tới đây tự nhiên là để khiêu chiến ngươi, thực lực của Phong Vân Bảng thứ hai và thứ ba ta đã được lĩnh giáo, hiện tại lão tử muốn xem Phong Vân Bảng thứ nhất có bao nhiêu cân lượng?"
Giọng nói của gã hống hách cực kỳ, giống như Thiết Khai Sơn cùng Liên Thành Chiến đều là bại tướng dưới tay gã vậy. Lại thấy Tây Thành Dũng giơ ba ngón tay lên nói:
"Lão tử trước nay đều khiêu chiến vượt cấp, nghe nói tu vi của ngươi chỉ là lục phẩm trung kỳ, ta liền nhường ngươi ba chiêu"
Nghe Tây Thành Dũng kiêu ngạo như vậy, trên trán của Liên Thành Chiến lẫn Thiết Khai Sơn đều nổi gân xanh, quả thực muốn chụp c·hết gã.
Nhất là Thiết Khai Sơn, từ nửa tháng trước, cái thằng này chạy đến Bố Hải Thành liền tuyên bố muốn khiêu chiến năm vị trí đầu trên Phong Vân Bảng. Nói rằng lục phẩm đại vũ sư quá yếu, dù thắng cũng chẳng vẻ vang, đã khiêu chiến thì khiêu chiến ngũ phẩm vũ tướng.
Nhưng hai vị cao thủ thứ bốn và thứ năm tạm thời không có mặt ở trong thành, nên gã lựa chọn khiêu chiến Thiết Khai Sơn.
Ban đầu, Thiết Khai Sơn còn nghĩ gã là cường giả, bèn lập tức ứng chiến, ai ngờ con hàng này rõ ràng là một tên yếu gà, đừng nói đánh ngang tay, coi như một chiêu của y gã cũng chẳng đỡ nổi.
Như vậy cũng bình thường, nhưng càng quá đáng là Tây Thành Dũng chẳng khác gì keo da c·h·ó. Bị y đánh bại một lần, ngày mai lại mặt dày mày dạn tới cửa khiêu chiến.
Nê bồ tát cũng có ba phần hoả khí huống chi là Thiết Khai Sơn, y bị chọc giận bèn ra tay độc ác, mấy lần sử dụng sát chiêu, đem gã đánh gần c·hết.
Nhưng khiến y tuyệt vọng là, con hàng này rõ ràng ngày hôm qua còn thoi thóp, hôm sau đã sinh long hoạt hổ, nhảy nhót tưng bừng, tới cửa đòi chiến ba trăm hiệp.
Bị một thằng vô lại như thế liên tục quấy rầy, Thiết Khai Sơn khổ không thể tả, nên nghe Khương Ly sai phái mình đi quận Tử Hà mời La Kiêu, y liền vội vã rời thành.
Thiết Khai Sơn đi rồi, Tây Thành Dũng đặt sự chú ý lên người của Liên Thành Chiến, tới cửa khiêu chiến hai lần, lần thứ ba, Liên Thành Chiến bực mình chuẩn bị vận dụng Tuyệt Mệnh Kiếm, mới doạ cho gã chạy trối c·hết, không còn dám tiếp tục dây dưa.
Hôm nay, Thiết Khai Sơn vừa từ quận Tử Hà trở về, con hàng này hay tin lập tức chạy tới làm phiền.
Quả thực lý nào lại như vậy?
"Mẹ nó ngươi muốn c·hết!" Thiết Khai Sơn sắc mặt lạnh lùng, bước lên một bước, ánh mắt sắc bén nhìn hằm gã, nếu ánh mắt có thể g·iết người, thì Tây Thành Dũng đ·ã c·hết mấy ngàn lần rồi.
Nhưng Khương Ly khoát khoát tay, để y lùi về sau, mà cười nhạt hỏi:
"Tây Thành Dũng đúng không? Vì sao ta phải đánh với ngươi?"
"Hừ ngươi đường đường là người đứng đầu của Phong Vân Bảng, Tây mỗ tới khiêu chiến, chẳng lẽ ngươi chẳng dám tiếp" Tây Thành Dũng hùng hồn nói.
Khương Ly lắc đầu: "Khương mỗ chưa bao giờ sợ chiến, nhưng không phải ai ta cũng tiếp. Ngươi...còn chưa đủ tư cách để ta ra tay"
"Đó cũng không phải do ngươi!" Tây Thành Dũng cười lạnh, vừa định bước lên một bước, thì Liên Thanh Chiến lẫn Thiết Khai Sơn đồng thời quay đầu sang, ánh mắt khoá chặt thân thể gã, sát khí lấp loé.
Tây Thành Dũng thấy vậy, do dự một chút rút chân trở về chỗ cũ, thấp giọng hỏi:
"Phải làm thế nào? ngươi mới chịu đánh với ta?"
"Đánh cược, ngươi dám sao?" Khương Ly cười ngoạn vị.
"Đánh cược cái gì?" Tây Thành Dũng nội tâm cảnh giác, hỏi.
"Nếu ngươi thua, từ nay trở đi, ngươi trở thành thủ hạ của ta. Nếu ngươi thắng, thì bất kể Khương mỗ, Thiết huynh hay Liên huynh, mặc ngươi tuỳ tiện khiêu chiến, chúng ta sẽ không hạ sát thủ"
Tây Thành Dũng nghe vậy, sắc mặt đen nhánh. Khương Ly có thể áp đảo Liên Thành Chiến cùng Thiết Khai Sơn ngồi ở vị trí đầu tiên trên Phong Vân Bảng, thực lực mạnh mẽ có thể thấy lốm đốm. Chính mình còn không phải một hiệp chi địch của hai người kia, sao có thể đánh thắng Khương Ly cơ chứ?
Nhưng nếu không dám cược, như thế thì quá mất mặt rồi.
Tây Thành Dũng nghĩ nghĩ chốc lát, chợt nghĩ ra chủ ý, lớn tiếng nói:
"Cược thì cược, chỉ có điều Tây mỗ là tán tu, tu luyện vũ kỹ không mạnh bằng ngươi, sử dụng v·ũ k·hí không tốt bằng ngươi, nên dù ngươi thắng ta cũng không phục. Nếu đã muốn cược, thì yêu cầu ngươi thay đổi binh khí bình thường, không cho phép dùng vũ kỹ cường đại, đồng thời cùng cảnh giới đánh với ta một trận. Nếu vẫn thua, Tây mỗ nguyện ý nghe lệnh của ngươi"
Tây Thành Dũng vừa nói ra điều kiện, lập tức để cho mấy người Liên Thành Chiến nhíu mày.
Bởi vì điều kiện này, thật mẹ nó quá vô lại.
Cùng cảnh giới, không cho người ta dùng vũ kỹ cường đại, cũng không cho dùng v·ũ k·hí tốt, chẳng khác nào chặt tay chặt chân của đối phương rồi khiêu chiến.
Có điều, Khương Ly vẫn ung dung mỉm cười đồng ý.
"Tốt"