Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 165: Đúc Kiếm Sơn Trang, Động Thiên Phúc Địa?
Quận Thanh Hà cương vực rộng lớn, có núi, có sông, có đồng bằng, có biển cả, được chia thành tám cái phủ lớn nhỏ khác nhau.
Tám phủ này theo thứ tự là Bố, Hải, Tĩnh, Tế, Giang, Bình, Thanh, Hà.
Trong đó, Bố phủ và Hải phủ chiếm trọn vùng hạ lưu lưu vực sông Ngân Giang kéo dài ra biển, gọi chung là Bố Hải Khẩu, là địa bàn của Tào Bang.
Tế phủ, Giang phủ nằm hai bên Vũ Dương Sơn Mạch, từng là địa bàn của Vũ Dương Tông. Nhưng hiện tại Vũ Dương Tông thất thế, các gia tộc, tông môn nhỏ nổi lên, tránh thoát sự khống chế, tự lập môn hộ.
Thanh phủ, Hà phủ nằm ở phía bắc quận Thanh Hà, giao giới giữa hai phủ chính là Thanh Hà quận thành, tự nhiên nghe hiệu lệnh của Thái Thú Đặng Kinh.
Còn lại Tĩnh phủ và Bình phủ, bị các thế lực địa phương chưởng khống.
Trong đó, Tĩnh phủ là do Đúc Kiếm Sơn Trang một nhà độc đại. Mà Bình phủ thì do Đan Hà Phái, Quy Vân Bảo và Thạch gia cộng đồng chiếm lĩnh.
Khoảng cách từ Bố Hải Thành tới Đúc Kiếm Sơn Trang khoảng chừng bốn trăm dặm, đoàn người Khương Ly cưỡi khoái mã, xuất phát từ lúc sáng sớm, cho đến buổi trưa ngày hôm sau liền tới nơi.
Đúc Kiếm Sơn Trang nằm ở một chỗ sơn cốc ở phía tây Tĩnh phủ, bởi vì tác dụng của tụ nguyên trận, nên càng tới gần sơn trang, không khí càng tươi mát, dễ chịu.
Hai bên quan đạo là cánh đồng liên miên bất tận, trồng trọt lúa nước cùng bắp ngô, rất nhiều nông dân đang cần mẫn lao động, khung cảnh yên ả lạ thường. Nhìn khung cảnh yên bình trước mắt, đám người Liên Thành Chiến đều có cảm giác đây tựa hồ không phải là thời kỳ loạn lạc, mà là đang thái bình thịnh thế.
Chạy thêm mười mấy dặm, liền thấy phía xa xa, có một chỗ sơn cốc được bao phủ bởi lớp màn sáng màu xanh nhạt, trong suốt.
"Thiếu chủ, kia chính là Đúc Kiếm Sơn Trang?" Thiết Khai Sơn vươn tay chỉ về sơn cốc trước mặt hỏi.
"Đúng vậy" Khương Ly gật gù, giục ngựa tới gần.
Chỉ là lúc chạy đến bên ngoài sơn trang, hắn có chút sững sờ thắng ngựa dừng lại.
Bởi vì đằng trước sơn trang, chẳng biết từ khi nào xuất hiện một toà phường thị.
Phường thị cũng không lớn, chỉ có một đầu đường phố dài mấy dặm, hai bên đường phố là từng toà lầu các cổ phác cao hai tầng, ba tầng, trong đó phần lớn là các chủng cửa hàng, quán rượu cùng khách điếm, hai bên đường cái còn có rất nhiều võ giả bày quầy bán hàng.
Đám người Khương Ly chậm rãi giục ngựa đi qua, ngắm nhìn hai bên đường phố.
Ở trong phường thị, chủ yếu là võ giả tán tu cùng người bình thường, buôn bán đồ vật cũng không quá quý giá.
Nếu Khương Ly đoán không lầm, những tán tu này tới đây lập phường thị, là muốn hưởng ké nguyên khí của Đúc Kiếm Sơn Trang.
Tụ nguyên trận liên tục tụ tập nguyên khí từ bốn phương tám hướng về phía Đúc Kiếm Sơn Trang, dẫn tới nồng độ nguyên khí ở các khu vực xung quanh cũng theo đó mà tăng lên. Mặc dù không bằng bên trong sơn trang, nhưng còn đậm gấp rưỡi, thậm chí gấp đôi so với những nơi khác.
Tu luyện ở nơi đây, quả thực làm ít công to, tiếng lành đồn xa, dần dần thu hút không ít tán tu kéo theo gia quyến tới định cư.
Mà Đúc Kiếm Sơn Trang biết được chuyện ấy, cũng không xua đuổi, mà thuận nước dong thuyền, buông tay xây dựng phường thị.
Đối với quyết định này của Khương gia, hắn hoàn toàn đồng ý.
Bởi vì phường thị càng mở rộng, thu hút càng nhiều tán tu tới định cư, giao dịch, chẳng những Đúc Kiếm Sơn Trang thu lợi lớn, mà Khương gia còn có thể từ trong đám tán tu chiêu nạp một số nhân tài trở thành môn khách.
Chính giữa phường thị, toạ lạc một toà cửa hàng lớn ba tầng, tương đối hào khí:
Khương Thị Binh Khí Các.
Đọc mấy dòng chữ trên biển hiệu, hắn lập tức đoán ra, đây là cửa hàng nhà hắn, chỉ có điều Khương Ly không vào xem mà giục ngựa chạy thẳng về sơn trang.
"Thiếu chủ trở về!"
Một tiếng hô lớn, vang vọng bốn phương tám hướng, khiến cho toàn bộ sơn trang gà bay c·h·ó chạy.
Khương Ly bất đắc dĩ, nhìn hai gã hộ vệ đang cuồng nhiệt nhìn mình. Mà đám Liên Thành Chiến, Thiết Khai Sơn thì đang ngẩn người ngó nghiêng xung quanh.
"Thiên địa nguyên khí thật là nồng nặc, nếu tu luyện ở đây, tốc độ tu luyện chí ít tăng lên ba bốn lần"
"Nghe đồn Đúc Kiếm Sơn Trang là chỗ tu luyện thánh địa, quả nhiên danh bất hư truyền"
Có người than thở, trong mắt mỗi người xẹt qua lửa nóng và hưng phấn.
Khương Ly cũng đưa mắt quan sát bốn phía. Mấy tháng không trở về, toàn bộ sơn trang biến hoá rất nhiều, cây cối xanh ngát, hạc trắng lượn lờ, phía trung tâm sơn cốc, từng toà quỳnh lâu ngọc vũ san sát nhau, ngược lại có mấy phần giống nhân gian tiên cảnh.
Thoáng cái, từ trong trang, có rất nhiều võ giả kéo nhau ra tiếp đón. Dẫn đầu là trang chủ Khương Thượng cùng Khương Hạ thúc công.
"Tiểu Ly, ngươi rốt cuộc trở về, ha ha ha" Khương Thượng vỗ vỗ vai hắn, cười nói.
Khương Hạ thúc công vuốt vuốt râu dài, cũng toét miệng cười vui vẻ, nhưng tiếp theo hai mắt của ông ta chợt co rụt, giật mình:
"Không đúng, tiểu tử nhà ngươi đột phá ngũ phẩm vũ tướng rồi?"
Khương Ly gật đầu, không quan trọng đáp: "May mắn mà thôi"
"Ạch" Khương Hạ, Khương Thượng lẫn một đám trưởng lão của Khương gia đều trợn mắt nhìn nhau, chẳng biết nói gì cho phải.
Nửa năm trước, Khương Ly vừa mới đột phá thất phẩm vũ sư, hiện tại đã thành ngũ phẩm cường giả rồi. Mặc dù bọn họ biết Khương Ly chính là thiên kiêu thứ mười trên Tiềm Long Bảng, nhưng cũng không thể biến thái như vậy được.
Mà Khương Hạ thúc công, mấy hôm trước vừa đột phá lục phẩm trung kỳ, còn vui mừng khấp khởi, cảm giác chính mình gừng càng giả càng cay, hiện tại giống như nuốt phải con ruồi, mặt mày nhăn nhó.
Người ta nói, không có đối lập thì không có đả kích, hẳn là như vậy đi.
"Công tử"
"Công tử trở về rồi hì hì!"
Từ phương xa, hai đạo thân ảnh một xanh một đỏ lao tới, như chim sẻ sà vào lòng hắn, mừng rỡ kêu to, đúng là Lục Liễu cùng Hồng Miên.
Hai nha đầu này vậy mà cũng đã đột phá lục phẩm đại vũ sư, quả nhiên không phụ sự tài bồi của hắn.
"Đông Ly Vệ ra mắt thiếu chủ"
Chợt có tiếng hô hoán vang lên, tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy Lệ Phi Vũ dẫn theo hơn một ngàn Đông Ly Vệ nhanh chóng chạy tới, quỳ một chân hướng về phía Khương Ly hô to.
"Hả!"
Đằng sau Khương Ly, mấy người Liên Thành Chiến, đặc biệt là La Kiêu ánh mắt chợt co rụt, thầm hô.
"Tốt lắm, một chi hãn binh!"
Y từng là tham tướng dưới trướng Trấn Bắc Vương, lưu thủ biên giới mười mấy năm, nên ánh mắt cực kỳ tinh đời, chỉ cần nhìn qua liền phán đoán được sức mạnh của một đội quân.
Mà hơn một ngàn Đông Ly Vệ đang quỳ ở đằng kia, tu vi tối thiểu là bát phẩm sơ kỳ, trong đó có gần hai trăm thất phẩm vũ sư, cùng tám vị lục phẩm đại vũ sư. Điểm đặc biệt là hơn một ngàn binh sĩ này khí thế đồng nhất, huyết khí, sát khí nối liền với nhau, rõ ràng tu luyện cùng một môn công pháp.
"Huyết Sát Công? Không đúng, rất giống Huyết Sát Công nhưng so với Huyết Sát Công càng tinh diệu, thuần tuý hơn nhiều"
Huyết Sát Công là công pháp phổ biến trong q·uân đ·ội của Đại Nguỵ Vương Triều, La Kiêu cũng tu luyện, tự nhiên cực kỳ hiểu rõ đặc điểm của nó.
Còn một điều y phát hiện ra đó là, chi q·uân đ·ội này di chuyển, hành động trật tự rõ ràng, hiển nhiên là đã nhuần nhuyễn quân trận.
Mỗi tên chiến vệ ánh mắt trầm tĩnh, sắc bén, hiển nhiên đều đã kinh qua chiến trường.
Tổng hợp mấy điều trên lại với nhau, y có thể kết luận, đây là một chi tinh binh, cực kỳ cường hãn tinh binh.
Không ngờ bên trong Đúc Kiếm Sơn Trang lại ẩn giấu một đội quân như vậy.
La Kiêu chợt nhớ tới, mấy hôm trước Khương Ly từng nói, muốn cho hắn một đạo kỵ binh, lấy vũ sư làm sĩ tốt, lấy hung thú làm toạ kỵ. Y còn cho rằng hắn đang khoác lác.
Không nghĩ tới, đây đều là sự thật.
Một ngàn võ giả trước mặt, nếu huấn luyện thêm vài năm, còn không phải là một chi vũ sư chiến vệ hay sao.
P/s: Bắt đầu đánh đông dẹp bắc