Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 192: Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh
Khương Ly uống nốt bát rượu mới đứng dậy ra về. Tả Từ là Các Chủ của Thiên Nhai Hải Các, hắn mặc dù tương đối bất ngờ, nhưng cũng chỉ thế thôi, chưa thể nào khiến cho tâm tình của hắn chập chờn.
Ngược lại vị tiểu cô nương Bạch Tiểu Man kia, để hắn lưu ý.
Trong sáu cái thế lực siêu thoát ở Vũ Giới, thì Bạch Ngọc Kinh là thế lực cổ lão và thần bí nhất.
Bạch Ngọc Kinh xuất hiện từ bao giờ, không ai biết rõ, tương truyền thế lực này tồn tại từ thời thượng cổ đến nay.
Trước khi thần vật hạ phàm, võ đạo hưng thịnh, thì Bạch Ngọc Kinh đã là thế lực siêu thoát rồi.
Cho nên bất kể là Thiên Nhai Hải Các, Thông Thiên Tự, Kiếm Sơn, Đạo Cung hay Đại Nguỵ Vương Triều, đều không thể nào so sánh với Bạch Ngọc Kinh.
Trong dân gian có câu:
"Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh. Ngũ lâu thập nhị thành. Tiên nhân phủ ngã đỉnh. Kết phát thụ trường sinh."
Ý nói Bạch Ngọc Kinh chính là chốn tiên môn cực lạc, cao cao tại thượng, thống ngự ở phía trên bầu trời.
Cứ mỗi ba trăm năm sẽ có một vị truyền nhân của Bạch Ngọc Kinh xuất thế, hành tẩu nhân gian.
Mỗi một lần như vậy, nhất định sẽ khuấy động thiên hạ phong vân.
Chỉ có điều truyền nhân Bạch Ngọc Kinh thường thường hành tẩu nhân gian một thời gian ngắn rồi sẽ đột nhiên biến mất, không có chút tăm tích.
Giống như ba trăm năm trước, thần vật hạ phàm, các thế lực trong thiên hạ giống như phát điên chạy tới Vũ Di Sơn tranh đoạt Lục Nguyên Châu. Chém chém g·i·ế·t g·i·ế·t ba năm, xác c·h·ế·t chất thành núi, máu tươi chảy thành sông, mãi chưa có kết quả.
Lúc ấy, truyền nhân Bạch Ngọc Kinh xuất hiện, một người một kiếm trấn áp quần hùng, đoạt lấy viên nguyên châu đầu tiên rồi thong dong rời đi.
Viên nguyên châu đầu tiên được lấy đi, những viên nguyên châu khác cũng lần lượt tìm được chủ nhân của mình, trận đại chiến kia mới kết thúc.
Sáu trăm năm trước, Đại Vũ Đế Quân hoang d·â·m vô độ, tàn bạo gian ác, coi mạng người như cỏ rác.
Đại Vũ Hoàng Triều sưu cao thuế nặng, phục dịch liên miên. Lại bởi vì thiên tai hoành hành mà đất cằn ngàn dặm, đâu đâu cũng có bá tánh c·h·ế·t đói, dẫn đến lòng người oán thán. Ngặt nổi, Đại Vũ Hoàng Triều thế lớn, vô số cuộc khởi nghĩa nổ ra, đều bị trấn áp thảm khốc.
Ngày nọ, truyền nhân Bạch Ngọc Kinh xuất thế, một đường g·i·ế·t vào hoàng cung lấy mạng Đại Vũ Đế Quân, diệt đi Đại Vũ hoàng tộc. Từ đó, Đại Vũ Hoàng Triều chia năm xẻ bảy, các nước chư hầu thi nhau nổi dậy, chia cắt Trung Vực, nhiều năm trôi qua biến thành Trung Vực mười ba nước như hiện tại.
Hôm nay, truyền nhân Bạch Ngọc Kinh lần nữa xuất thế, tất sẽ lần nữa nhấc lên một trận phong ba lớn.
Nhưng là nghĩ tới thiếu nữ Bạch Tiểu Man kia, Khương Ly âm thầm nghi ngại. Nha đầu này rõ ràng là một tiểu cô nương chưa rành thế sự, để cho nàng khuấy động thiên hạ, so với dạy heo mẹ leo cây còn khó hơn.
Sờ sờ túi trữ vật, hôm nay thu nhập tương đối khá, tuỳ tiện trò chuyện chốc lát liền thu được năm phần tài liệu luyện chế túi trữ vật, có thêm mấy cái túi trữ vật, sắp tới hành động sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Rời khỏi phượng nhai, Khương Ly tuỳ tiện tìm một tiệm may vá, dùng Tuyết Tằm Ti may thành túi nhỏ. Tả Từ ngược lại hào phóng, cung cấp cho Khương Ly năm phần tài liệu, nhưng đến khi hoàn thành, chế tạo ra tám cái túi, thừa ra ba cái.
Tiếp đó, hắn cũng hết hứng thú dạo chơi mà quay trở về Hồng Môn khách điếm, đóng cửa bế quan.
Vỗ túi trữ vật, lấy ra năm viên Không Tinh Thạch, dùng thần niệm thăm dò, sắc mặt của Khương Ly lập tức kinh hỉ.
Bởi vì năm viên Không Tinh Thạch này, bất cứ một viên nào cũng sở hữu không gian rộng hơn viên Không Tinh Thạch mà Khương Thanh Hàn đưa tặng ngày trước.
Trong đó, viên nhỏ nhất ẩn chứa không gian là ba trượng vuông, thêm ba viên có không gian nội bộ khoảng bốn trượng vuông, viên Không Tinh Thạch sở hữu không gian lớn nhất là năm trượng vuông.
Những ngày tiếp theo, Khương Ly toàn tâm toàn lực luyện chế túi trữ vật, bởi vì đã có kinh nghiệm lần trước, lần này bất kể là khắc hoạ trận văn, cấm chế hay câu thông Không Linh Thạch đều suôn sẻ hơn nhiều.
Ba ngày trôi qua, năm cái túi trữ vật được hắn luyện chế thành công.
"Công tử, hôm nay diễn ra Khí Đan Đại Hội, mọi người đều đã đi xem rồi, công tử có đi không?"
Vừa ra khỏi phòng, Lục Liễu đã chạy tới khoác lấy cánh tay hắn, nũng nịu hỏi:
"Đi thôi!"
Khương Ly gật đầu, sủng nịch vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng để thiếu nữ cười híp mắt. Hồng Miên đứng ở bên cạnh hâm mộ nhìn muội muội mình.
Khương Ly thấy thế, cũng vươn tay vuốt tóc nàng. Lập tức, hai má thiếu nữ ửng hồng, ngượng ngùng cười nhẹ.
Hôm nay, bên trong khách điếm tương đối vắng vẻ, phần lớn khách trọ đã đi quan sát Khí Đan Đại Hội, chỉ còn chưởng quầy đang tính toán sổ sách cùng mấy tên tiểu nhị đang lau chùi bàn ghế.
Lúc ba người Khương Ly chạy tới quảng trường, thì nơi đây đã chật kín khán giả, vòng đầu tiên của Khí Đan Đại Hội cũng đã bắt đầu.
Chính giữa quảng trường, các thí sinh đang cặm cụi viết lách, trông chẳng khác gì triều đình tổ chức thi cử.
Nhìn lướt qua, có chừng bốn trăm võ giả dự thi, già có trẻ có, đa phần đều là võ giả hạ tam phẩm, chỉ có lác đác vài ba tên lục phẩm đại vũ sư.
Phía trên đài cao sắp xếp từng hàng ghế gỗ chuyên dành cho đại nhân vật ngồi, có thể ngồi ở trên đài, hoặc là cao tầng của ba đại thế lực hoặc là khách mời tới xem lễ.
Khương Ly dùng thầm niệm, âm thầm dò xét qua.
Ngồi ở vị trí cao nhất là Tiết Ngọc Xuân đại sư, đây là một lão nhân râu tóc hoa râm, mặc cẩm bào, mặc dù tuổi già nhưng da dẻ vẫn như cũ trắng nõn, ngược lại có mấy phần phong phạm cao nhân. Bên trái Tiết Ngọc Xuân là một người đàn ông trung niên mặt tam giác, thái dương nhô cao, tướng mạo nham hiểm, chính là tông sư cường giả Âm Dương Quỷ Kiếm Trần Thủ Nghĩa.
Ngoài ra còn có các trưởng lão của Đan Hà Phái, chủ sự của Quy Vân Bảo và Thạch gia.
Nhìn lướt qua đám người kia một lượt, ánh mắt Khương Ly lấp loé, tựa hồ nghĩ ra chủ ý.
Bấy giờ, ở trên bục đá, một gã thanh niên tầm ba mươi tuổi, mặc áo bào tím, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái lớn tiếng thúc giục:
"Chỉ còn thời gian nửa nén hương, ai làm xong thì lên nộp bài, chưa làm xong, mau chóng hoàn thành!"
"Liền chọn ngươi!" Khương Ly thì thào, trong đầu nhớ tới thông tin của đối phương.
Tiết Bán Xuyên, ba mươi hai tuổi, tu vi lục phẩm trung kỳ, là tứ phẩm sơ cấp luyện đan sư, cũng là trưởng lão trẻ tuổi tiềm năng nhất của Đan Hà Phái hiện nay.
Đồng thời gã còn sở hữu một thân phận khác, chính là con trai duy nhất của Tiết Ngọc Xuân. Tiết Ngọc Xuân cả đời say mê đan đạo, dẫn đến hơn bảy mươi tuổi lại chỉ có một đứa nhi tử, là Tiết Bán Xuyên.
Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, gã được Tiết Ngọc Xuân toàn lực bồi dưỡng. Có thể nói, chức vị chưởng môn của Đan Hà Phái sau này, ngoài gã ra, không có ai khác.
"Hắc hắc hắc, Khương tiểu hữu rốt cuộc đã tìm được ngươi"
Trong lúc Khương Ly đang suy tư, thì chợt bên tai vang lên tiếng cười hèn mọn. Ngẩng đầu nhìn lại, Tả Từ chẳng biết lúc nào đã đứng ở bên người hắn.
"A" Hai nữ gặp lão ta xuất hiện, giống như chim sợ cành cong, vội vàng nép sau lưng Khương Ly. Mặc dù miệng thì nói không sợ, nhưng từ lúc biết lão đầu này là Thiên Nhân cường giả, các nàng vẫn cực kỳ khẩn trương.
"Thì ra là Tả tiên sinh" Khương Ly cười nhạt, từ trong ống tay áo lấy ra một cái túi gấm đưa cho lão, nói:
"Không làm nhục mệnh"
Tả Từ ánh mắt nóng rực, vội vàng cầm lấy túi trữ vật, dò xét, tiếp theo kinh dị nhìn Khương Ly một chút.
Lần trước lão đưa cho Khương Ly năm viên Không Tinh Thạch, ẩn chứa không gian lớn nhỏ khác nhau, không nghĩ Khương Ly lại bàn giao cho lão túi trữ vật có thể tích lớn nhất.
"Hắc hắc, đây là một ngàn nguyên thạch" Tả Từ thò tay vào trong ống áo, lấy ra một túi tiền nặng trĩu, ném cho hắn.
Khương Ly gật đầu, đem nguyên thạch thu vào trong túi trữ vật, mỉm cười nói với đối phương:
"Sau này Tả tiên sinh cần luyện chế thứ gì, cứ liên hệ với ta, giá cả có thể thương lượng...."
Tả Từ nội tâm lộp bộp, chẳng hiểu vì sao, lão có cảm giác, có người đem mình trở thành dê béo.
"Rồi nói sau, rồi nói sau, lão nhân gia ta đi trước" Tả Từ vừa nói, thân hình đã như cá chạch chui vào trong đám đông, biến mất.
Đợi lão nhân đi rồi, hai nữ mới dám thò đầu ra, vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn.
"Doạ c·h·ế·t ta rồi!" Lục Liễu thở dài một hơi nói.
Nhìn bộ dáng của các nàng, Khương Ly bật cười, lắc lắc đầu, chợt bảo:
"Các ngươi ở đây xem lễ, ta rời đi có chút chuyện"
Nói xong, không đợi hai nữ phản ứng, liền hoá thành tia sáng biến mất tại chỗ.
........
Đan Hà Phái chiếm lĩnh khu vực phía bắc của Bình Thành, lưng dựa vào Bình Sơn.
Nơi đây tường cao cổng lớn, cho dù là ban ngày cũng có lượng lớn đệ tử tuần tra bốn phía.
Lúc này, bên ngoài cửa chính có một gã thanh niên mặc áo tím, thản nhiên đi vào đại môn.
"Gặp qua Tiết trưởng lão!" Hai gã đệ tử canh cổng thấy thanh niên kia, vội vàng hành lễ.
Người nọ chẳng thèm ngó ngàng bọn họ, nghênh ngang bước vào trong ngoại đường.
Đợi thanh niên đi rồi, hai gã hộ vệ mới nhỏ giọng thảo luận:
"Hôm nay không phải Tiết trưởng lão phải chủ trì Khí Đan Đại Điển ư, sao lại trở về rồi?"
"Ai mà biết được, hừ hừ, đây là chuyện của người ta, chúng ta chớ nên bàn luận thì tốt hơn"