Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 202: Liên Miên Đột Phá, Thêm Một Vị Ngũ Phẩm Thủ Hạ
"Công tử, người của Đan Hà Phái vừa tới đây định tìm Cừu lão nha" Lục Liễu ríu rít như chim sẻ, vây quanh người hắn kể lể.
"Hì hì, Hồng Môn khách điếm cũng thật lợi hại, ngay cả mặt mũi của tông sư cường giả cũng không cho. Nghe nói thế lực đứng sau bọn họ càng thêm ghê gớm. Hồng Lâu Bát Diễm, công tử hẳn là nghe qua rồi chứ. Nghe nói tám vị lâu chủ của Hồng Lâu không chỉ dung nhan diễm lệ mà còn là tuyệt thế thiên tài, mỗi người tu vi cao cường, tính cách hào sảng chẳng kém gì bậc mày râu"
"Ai nha, nô tì sau này cũng muốn được như họ, trở thành nữ trung hào kiệt, vung tay một cái trăm ngàn tỷ muội đến đợi lệnh "
"Hì hì công tử ngươi nói...."
Bành!
"Ai ui!"
"Ngươi nói quá nhiều, muốn bằng bọn họ thì mau đi tu luyện đi" Khương Ly có chút phiền muộn, nâng ngón tay hướng trán ngọc của thiếu nữ búng một cái, đem nàng đuổi đi.
Lắc lắc đầu, hắn cầm lấy vò rượu ngửa đầu uống một ngụm, tiếp tục công cuộc luyện hóa Đại Địa Linh Cao.
Bất kể là tam đại thế lực hay là tông sư Trần Thủ Nghĩa, Khương Ly đều chẳng để trong lòng. Hiện tại thân thể của hắn đã đạt tới tới cảnh giới Luyện Tuỷ, thân thể mạnh mẽ, phối hợp với các loại thủ đoạn tinh diệu, đối phó một tên tông sư trung kỳ không phải chuyện khó.
Trừ Khương Ly ra, Liên Thành Chiến, La Kiêu, Thiết Khai Sơn, Tây Thành Dũng, Hoàng Vạn Quân...thực lực ở cùng cảnh giới hầu như khó có đối thủ. Hắn sở dĩ chưa ra tay, là bởi vì lười biếng, muốn tranh thủ tu luyện.
Một khi hắn đã xuất thủ, chính là lôi đình nhất kích, triệt để khống chế Bình Thành.
Cứ như thế, đoàn người Khương Ly ẩn núp ở trong khách sạn nhàn nhã tu luyện, tam đại thế lực thì nghiêm ngặt phong toả bốn phía, do Trần Thủ Nghĩa tự mình toạ trấn, nhìn chằm chằm Hồng Môn khách điếm.
Ba ngày sau, bên trong một gian phòng ở tầng ba của khách điếm truyền ra một đạo khí thế ngột ngạt, từng luồng nguyên khí được thu hút mà tới, không ngừng xoay tròn ở trên đỉnh khách sạn, nửa khắc đồng hồ vẫn chưa tan.
Trên lầu hai quán trà đối diện, Trần Thủ Nghĩa mở mắt, kinh nghi nhìn về phía đối diện, nhíu mày:
"Có người đột phá đại cảnh giới, động tĩnh lớn như vậy, hẳn là tấn thăng ngũ phẩm vũ tướng đi"
"Hừ!" Gã vuốt ve lưỡi kiếm sắc lẹm trong tay, cười gằn: "Tấn thăng vũ tướng thì thế nào, dám nhúng chàm đồ vật của bản tọa, dù ngươi là ngũ phẩm vũ tướng cũng phải c·hết"
Bên dưới lầu một của Hồng Môn khách điếm, Liễu chưởng quỹ mí mắt trực nhảy, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm một gian phòng ở tầng ba, thản nhiên hỏi:
"Ai ở gian phòng đó?"
"Bẩm chưởng quỹ, chính là vị Cừu Thiên Sát kia" Một tên tiểu nhị bẩm báo.
"Ừm" Liễu chưởng quỹ nhếch miệng cười khẽ, thu hồi ánh mắt.
Mấy ngày này, bên trên tầng ba liên tục xuất hiện động tĩnh, truyền ra từng vòng uy áp lớn nhỏ dài ngắn khác nhau. Những vòng uy áp ấy là do võ giả đột phá tiểu cảnh giới tạo nên. Mà hôm nay động tĩnh lớn nhất, hẳn là có người đột phá đại cảnh giới.
Theo suy đoán của lão, đám người Khương Ly sở dĩ ẩn núp ở trong khách điếm không ra, là để tiêu hoá chiến lợi phẩm thu được từ Đan Hà Phái.
Nghĩ đến tam đại thế lực canh chừng ở bên ngoài, chờ đợi h·ung t·hủ xuất hiện, còn đám h·ung t·hủ thì nhởn nhơ ở bên trong khách điếm dùng tài nguyên của Đan Hà Phái tu luyện đột phá. Đợi đến khi bắt được, tài nguyên cũng đã bị bọn họ tiêu hao sạch sẽ rồi.
Nhưng có một điều lão nghĩ không ra, đó là đám người Khương Ly vận chuyển tài nguyên vào khách sạn bằng cách nào?
"Không đúng, bọn họ hẳn là đem phần lớn tài nguyên giấu ở nơi bí mật nào đó trong thành, trên người chỉ mang theo đan dược, bảo vật gia tăng tu vi mà thôi"
Liễu chưởng quỹ thì thào, âm thầm suy đoán.
Trên tầng thứ ba, Cừu Thiên Sát mở mắt, thở ra một ngụm khí trọc, tiếp đó vui mừng khôn xiết.
Bị vây khốn ở lục phẩm đỉnh cao nhiều năm, rốt cuộc đột phá, Cừu Thiên Sát suýt chút nữa nước mắt lưng tròng, nội tâm trăm mối cảm xúc.
Lão vận chuyển công pháp, củng cố cảnh giới thêm nửa canh giờ, mới đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, liền thấy đám Khương Ly đã đứng đợi sẵn:
"Cừu lão tiền bối, chúc mừng, chúc mừng"
"Chúc mừng Cừu tiền bối"
"Ha ha cùng vui cùng vui" Cừu Thiên Sát cười to ôm quyền đám lễ, tiếp theo đưa mắt nhìn về phía Khương Ly, cúi đầu thật sâu:
"Ân tái tạo của thiếu chủ, Cừu mỗ ghi nhớ trong lòng, sau này thiếu chủ bảo ta đi hướng đông, Cừu Thiên Sát ta không dám đi hướng tây"
Khương Ly khoát tay cười nhạt nói: "Đều là người một nhà, không cần nghiêm trọng như thế"
"Người một nhà...." Nội tâm Cừu Thiên Sát chợt lay động, trong lòng chảy xuôi một dòng nước ấm. Những võ giả khác cũng ngẩn người, nhất là tán tu giống như Liên Thành Chiến, Thiết Khai Sơn hay Tây Thành Dũng đều khoé miệng run run.
Đối với tán tu mà nói, ba chữ "người một nhà" này quả thực quá mức xa xỉ.
Liên Thành Chiến từ nhỏ cha mẹ c·hết sớm, năm mười bảy tuổi, lão bộc cùng hắn nương tựa lẫn nhau cũng c·hết đi, từ đó trên đời hắn, đã không còn thân nhân bằng hữu, chỉ có kẻ thù cùng kiếm.
Thiết Khai Sơn càng thê thảm hơn, bởi vì y là con của tỳ nữ, từ nhỏ không được chào đón, b·ị b·ắt nạt đủ điều. Sau đó mẫu thân bạo bệnh mà c·hết, y lưu lạc đầu đường xó chợ, được sơn tặc đầu lĩnh thu lưu. Nhưng vị sơn tặc đầu lĩnh kia thu lưu Thiết Khai Sơn là bởi vì nhìn trúng thiên phú của y, muốn biến y trở thành công cụ của mình. Trong sơn trại toàn là một đám ác ôn, đầu trộm đuôi cuộc, không việc xấu gì không làm. Thiết Khai Sơn sinh sống ở sơn trại nhiều năm, lại chưa bao giờ coi đó là nhà.
Còn Tây Thành Dũng thì khỏi cần nói, con hàng này cả ngày không phải đang khiêu chiến, chính là đang trên đường khiêu chiến, người khác thấy gã lập tức tránh như xà hạt, nói gì kết bạn.
Cho nên bọn họ đi theo Khương Ly, ban đầu là bởi vì thủ đoạn cao minh của hắn cũng như đãi hộ hậu hĩnh, nhưng hiện tại, bọn họ đã sớm quen thuộc không khí hiền hoà thoải mái ở Đúc Kiếm Sơn Trang.
Giống như Khương Ly nói, bọn họ chính là người một nhà.
Đối với cảm xúc của đám thủ hạ, Khương Ly chưa chú ý tới, mà khẽ hỏi:
"Một tuần trôi qua, thu hoạch của các vị thế nào rồi?"
"Hắc hắc Đại Địa Linh Dịch của thiếu chủ thật khó lường, ta đã đột phá tới lục phẩm trung kỳ"
"Lữ mỗ mặc dù chưa đột phá, nhưng cũng sắp rồi"
"Ách tiểu đệ vừa mới tấn thăng lục phẩm trung kỳ, muốn tấn thăng lục phẩm hậu kỳ thật khó, chắc phải tu luyện thêm nửa tháng nữa"
"Mẹ nó ngươi đừng được tiện nghi còn khoe mẽ"
"Hắc hắc thiếu chủ, Tây mỗ đã đạt tới lục phẩm đỉnh phong, nếu không hai ta xuống lầu đánh một trận" Tây Thành Dũng xoa xoa ót nói.
Khương Ly nhìn gã một mắt, khoát tay: "Vẫn là thôi đi, tiếp tục củng cố cảnh giới, sắp tới sẽ có cơ hội để ngươi đánh thoải mái"
"Khà khà khà, ta đã sớm chờ không nổi rồi" Tây Thành Dũng hăng hái nói.
Khương Ly quay sang phía Liên Thành Chiến. Nhìn lướt qua khuôn mặt của hắn, vẫn trắng bệch như xác c·hết, nhưng đã có một chút huyết sắc, hiển nhiên Đại Địa Linh Cao mang tới hiệu quả không tệ.
"Liên huynh thấy thế nào?"
Liên Thành Chiến hiếm khi cao hứng nói: "Bản nguyên thiếu hụt đã được bổ sung về chừng một thành, liên tục phục dụng linh cao một tháng, hẳn là không sai biệt lắm"
Khương Ly gật gật đầu, Đại Địa Linh Cao là tinh hoa của Đại Địa Chi Lực, công hiệu tự nhiên chẳng cần nghi ngờ.
Mấy ngày nay, hắn phục dụng rất nhiều linh cao, nên hiểu rất rõ ràng, đánh giá tu vi của đám thuộc hạ một lượt, phát hiện có sáu người đột phá, bao gồm La Kiêu đột phá ngũ phẩm hậu kỳ, Thiết Khai Sơn đột phá ngũ phẩm trung kỳ. Hoàng Vạn Quân đột phá lục phẩm hậu kỳ, ngoài ra còn ba gã bách phu trưởng khác là Lữ Tiểu Xuân, Đường Tam và Trần Hữu Lượng đồng thời đột phá tới lục phẩm trung kỳ.
Những người khác, mặc dù chưa tấn thăng, nhưng cũng sắp chạm tới bình cảnh.
Khương Ly mỉm cười hài lòng, tiếp đó hạ lênh:
"Chư vị tu luyện thêm ba ngày nữa, ba ngày sau chúng ta bắt đầu hành động, nhất cổ tác khí bắt lấy Bình Thành"
"Hiểu rõ"
"Hoàng huynh thay ta truyền tin tức cho Đông Ly Vệ, chuẩn bị chiến đấu"
"Hoàng mỗ đi ngay"