Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 203: Kỵ Binh Áp Cảnh, Trời Mưa G·i·ế·t Người

Chương 203: Kỵ Binh Áp Cảnh, Trời Mưa G·i·ế·t Người


Trời đổ mưa, cơn mưa đầu đông trút xuống, mang theo hơi lạnh bao phủ khắp Bình Thành.

Mưa rào xối xả, khiến cho khung cảnh bốn phía trở nên nhạt nhòa.

Bấy giờ, bên ngoài quan đạo cách Bình Thành chừng hai mươi dặm, có một đội nhân mã mặc giáp đen đội mưa mà đến.

Đội kỵ binh này chừng hơn một ngàn người, trong lúc lao nhanh, khí huyết bốc lên, hoá thành một lớp tường khí cao hơn một trượng, ngăn cách hết thảy nước mưa, từ phía xa nhìn lại trông vô cùng quỷ dị.

Kỵ binh lấy tốc độ thật nhanh, vẻn vẹn nửa canh giờ đã chạy tới, dừng ở trước cổng Bình Thành.

Thủ thành binh sĩ phát hiện ra đội nhân mã nọ, sắc mặt cả kinh, vội vàng gõ vang trống hiệu.

"Xin hỏi chư vị tướng quân là người phương nào?'

Thủ thành thống lĩnh Lưu Vân Tiêm cúi đầu nhìn xuống đội kỵ binh ở ngoài thành, trầm giọng hô lớn.

Đáng tiếc, bên dưới tường thành chỉ có tiếng mưa rơi bì bõm, không ai trả lời hắn, hơn một ngàn binh sĩ vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, tay cầm chặt chiến kích giống như pho tượng, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó.

"Ngươi đi báo cáo với chư vị đại nhân. Tất cả mọi người cầm lên cung tiễn, điều khiển cự nỏ, chuẩn bị chiến đấu!"

Lưu Vân Tiêm sầm mặt, lập tức điều binh khiển tướng.

Nhất thời cầu treo ở ngoài cổng thành được kéo lên, bên trên tường thành, từng tốp từng tốp cung thủ giương cung tên, gần một trăm chiếc cự nỏ được điều chỉnh, hướng về phía đội quân dưới thành mà nhắm tới, tuỳ thời phóng tiễn.

Bầu không khí trở nên nghiêm nghị, túc sát.

"Có q·uân đ·ội áp cảnh, rốt cuộc là chuyện gì?" Tiết Ngọc Xuân sầm mặc hỏi.

"Bẩm chưởng môn, có hơn một ngàn kỵ binh chạy đến ngoài thành, nhưng bọn họ chưa vội t·ấn c·ông, mà dàn trận chờ đợi, giống như đang chờ hiệu lệnh." Người kia đáp.

"Chờ đợi hiệu lệnh?" Tiết Ngọc Xuân nhíu mày, liên tưởng đến mấy hôm trước, có người trộm sạch bảo khố của Đan Hà Tông, hiện tại lại có q·uân đ·ội xuất hiện.

"Hừ muốn trong ứng ngoại hợp sao?"

Tiết Ngọc Xuân cười lạnh phân phó: "Mau đi mời cao tầng của Quy Vân Trang cùng Thạch gia, bảo với bọn họ tập trung toàn bộ cao thủ tới Hồng Môn khách điếm"

Mục đích của lão tự nhiên là chuẩn bị ra tay với đám Khương Ly, còn một ngàn kỵ binh bên ngoài thành, lão chưa để trong lòng.

Bình Thành dễ thủ khó công, đừng nói kẻ hèn hơn ngàn nhân mã, coi như mấy vạn đại quân đồng thời kéo đến cũng chưa hẳn đã có tác dụng.

Đây là tự tin của Tiết Ngọc Xuân, hơn nữa sự tự tin này cũng không phải vô căn cứ.

Hơn mười năm trước, Thái Thú Đặng Kinh dẫn dắt tám ngàn giáp sĩ đánh đông dẹp bắc, đầu tiên ép Vũ Dương Tông cúi đầu, tiếp đó trấn áp Tào Bang, khiến cho Tào Vũ Sinh không dám thò chân ra khỏi Bố Hải Thành, rồi đánh lên Kỳ Liên Sơn, ba ngày diệt năm trại, uy phong bát diện. Duy chỉ có mỗi Bình Thành khúc xương cứng này là Đặng Kinh chưa thể đánh hạ, đành phải ảo não lui binh.

Hiện tại, lại có thế lực muốn nhúng chàm vào Bình Thành, đúng là tự tìm phiền phức.

Hồng Môn khách điếm tầng thứ ba, Khương Ly mở bừng hai mắt, khí thế quanh thân bùng lên, mang theo một luồng uy áp trầm trọng như núi.

Ngũ phẩm hậu kỳ!

Tu vi như vậy, vừa vặn đạt tới tu vi bình quân của thiên tài top mười trên Tiềm Long Bảng.

Mười vị trí đầu trên Tiềm Long Bảng, tu vi thấp nhất là ngũ phẩm hậu kỳ. Bài danh càng về phía trước thì tu vi càng cao, thậm chí bốn vị thiên kiêu đứng đầu Tiềm Long Bảng tu vi đã sớm đạt tới ngũ phẩm cực hạn, tùy thời đột phá tứ phẩm tông sư.

Ngoài tu vi gia tăng một cảnh giới nhỏ ra, bởi vì liên tục sử dụng Đại Địa Linh Cao, lượng khí huyết ẩn chứa trong nhục thân của hắn cuồn cuộn không dứt, chẳng thua bất kỳ loài hung thú nào, Đại Lực Thần Ma Quyền cũng trực tiếp đạt tới Luyện Tuỷ trung kỳ.

Hiện tại, không cần sử dụng vũ kỹ, chỉ dựa vào cường độ nhục thân, Khương Ly có tự tin đánh với Trần Thủ Nghĩa một trận.

"Hả" Đúng lúc này, nội tâm của hắn khẽ động, tiếp theo nở nụ cười nhạt:

"Đến thật đúng lúc!"

Bên ngoài Hồng Môn khách điếm, mưa phùn lất phất, Tiết Ngọc Xuân dẫn theo hết thảy cao tầng của ba đại thế lực, cùng mấy vị tán tu bằng hữu khí thế hung hăng chạy tới trước cửa điếm.

"Liễu Thiên Ân, ngươi thực sự muốn bao che cho phản đồ của Đan Hà Phái ta?"

"Hừ, lão phu đã nói, ân oán giữa các ngươi, Hồng Môn khách điếm chúng ta không can dự, lão phu chỉ giữ gìn quy củ của khách điếm mà thôi" Liễu chưởng quỹ hừ nhẹ nói.

"Quy củ cái c·h·ó má! Bản toạ cho ngươi mười hơi thở, nếu không đem bọn Cừu Thiên Sát giao ra đây, thì đừng trách bản toạ ra tay độc ác"

Tiết Ngọc Xuân gằn giọng, lão sớm đã ngứa mắt Hồng Môn khách điếm từ lâu.

Một đám kỹ nữ, dựa vào chút tư sắc, không xem ai ra gì, còn cho rằng ai cũng phải sợ mình rồi.

"Tiết huynh..." Gặp Tiết Ngọc Xuân thái độ ác liệt như vậy, chủ sự của Quy Vân Bảo, Thạch gia là Lưu Vân Huy và Thạch Tuyền biến sắc, vội vàng nhỏ giọng định khuyên can, thì bị lão khoát khoát tay nói:

"Toà khách điếm này chỉ là một chi nhánh của Hồng Lâu mà thôi, cho chút mặt mũi bọn họ liền tưởng chính mình là thiên vương lão tử rồi"

"Hôm nay bản toạ phải cho thế nhân biết rõ, ai mới là chủ nhân thật sự của Bình Thành"

Nghe Tiết Ngọc Xuân nói thế, chủ sự của hai thế lực còn lại không còn khuyên can nữa.

Đúng vậy, một cái chi nhánh nhỏ mà thôi, coi như đem cả toà khách điếm t·hiêu r·ụi, Hồng Lâu thật muốn khai chiến với bọn họ rồi? Nếu thật sự muốn khai chiến, thì Bình Thành cũng không sợ.

"Mười"

"Chín"

"Tám"

....

"Năm"

Tiết Ngọc Xuân hai mắt híp lại thành một khe, chầm chậm đếm ngược, âm thanh lạnh lùng mang theo vô biên sát khí.

Chỉ là vừa mới đọc tới số năm, thì từ trong khách điếm, có một đoàn người chầm chậm bước ra, đứng đối diện với bọn họ, trong đoàn người có một lão nhân mặc đấu bồng, không ai khác chính là Cừu Thiên Sát.

"Một đám rùa đen, rốt cuộc xuất đầu lộ diện" Tiết Ngọc Xuân cười lạnh, nhìn lướt qua đám võ giả ở phía đối diện một chút, chỉ là tiếp theo con ngươi của lão chợt co rụt, nội tâm âm thầm cả giận.

"Mười mười sáu người, tất cả đều là lục phẩm đại vũ sư trở lên, mẹ nó thám báo đường làm ăn kiểu gì vậy. Nhiều cao thủ như thế chui vào Bình Thành, lại không người hay biết"

Vốn tưởng điều động toàn bộ lực lượng của ba đại thế lực, liền có nhẹ nhõm bắt gọn đám tặc nhân, đoạt về bảo khố, không nghĩ tới lại là một trận ác chiến.

"Cừu Thiên Sát, những năm này Đan Hà Phái đối xử với ngươi không tệ, vì cớ gì liên hợp với người ngoài, ám hại Đan Hà Phái chúng ta?"

Tiết Ngọc Xuân nhìn hằm hằm Cừu Thiên Sát, lớn giọng chất vấn.

Cừu Thiên Sát bật cười nói: "Chim khôn tìm cành mà đậu, lão phu gia nhập Đan Hà Phái tám năm, nhiều lần xuất lực, chỉ cầu một cơ hội đột phá ngũ phẩm, nhưng các ngươi rõ ràng có Phá Tướng Đan, lại giấu diếm không chịu cho ta. Lão phu đành phải đầu nhập vào người khác mà thôi"

"Hay cho một câu chim khôn tìm cành mà đậu, rõ ràng là hạng tiểu nhân bỉ ổi, qua cầu rút ván, lại còn nói thật hoa mỹ!" Tiết Bán Xuyên chế giễu nói.

"Người lớn đang nói chuyện, không phải chỗ cho ngươi xen vào, hừ" Cừu Thiên Sát hừ lạnh, khí thế trên người ầm ầm toả ra, hướng Tiết Bán Xuyên đè ép tới, để người sau trán nổi gân xanh, lùi về sau mấy bước.

"Ngũ phẩm Vũ Tướng!"

"Thì ra là vậy, chẳng trách lại khiến cho Cừu Thiên Sát ngươi bằng lòng phản bội Đan Hà Phái" Tiết Ngọc Xuân khẽ nói.

"Thì ra kẻ vừa đột phá chính là ngươi" Trần Thủ Nghĩa đứng bên cạnh lão, híp mắt nhìn Cừu Thiên Sát, tiếp theo nghĩ tới điều gì âm trầm hỏi:

"Chính là ngươi hấp thu sạch dược lực trong Dược Trì?"

"Đúng là ta!"

"Hắc, vậy thì tốt" Trần Thủ Nghĩa nhếch miệng lên, từ từ rút ra một thanh kiếm có lưỡi hình răng cưa, liếm liếm môi nói:

"Cả gan nhúng chàm tới đồ vật của bản tọa, vậy thì ngươi cũng cần thiết gánh chịu hậu quả tương ứng...."

Lời chưa nói xong, thân hình của gã đã biến mất tại chỗ, nháy mắt đã xuất ở trước mặt Cừu Thiên Sát, mũi kiếm sắc nhọn vô thanh vô tức đâm ra.

Keng!

Một tiếng kim loại giao kích vang lên, khí kình bắn ra bốn phía, đem tất cả mọi người đẩy lùi về sau.

Đợi lúc đám võ giả định thần lại, lập tức há hốc mồm, kinh ngạc đến ngây người.

Chương 203: Kỵ Binh Áp Cảnh, Trời Mưa G·i·ế·t Người