Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 215: Hai Chi Hãn Binh, Ngư Cổ Doanh
Bên ngoài cửa Nam, Khương Ly dẫn theo hai ngàn Đông Ly Vệ tới gần cửa thành chừng một dặm, tiếp đó xuống ngựa, dựa theo trận hình chậm rãi tiến lên.
Cuối cùng tập kết ở sát tường thành chừng năm trăm bước, lặng lẽ chờ đợi.
Phía trên tường thành, đại thống lĩnh Thành Vệ Binh, Thạch Vân Hổ mặc áo giáp bạc, tay cầm chiến đao, cúi đầu nhìn xuống hai ngàn binh mã, ánh mắt co rụt.
Bên cạnh Thành Vệ Binh, cao tầng của mười hai đại thế gia và mấy chục cái hào môn trong thành, cùng lượng lớn đệ tử, hộ hệ, kéo nhau lên đầu thành chờ chiến.
Một lần này, gom góp được gần một vạn sáu ngàn võ giả, thanh thế tương đối hùng vĩ
Chỉ là sắc mặt của Thạch Vân Hổ lẫn đám cao tầng của các thế gia đều không được đẹp đẽ cho lắm.
Bởi vì hai ngàn binh sĩ mặc giáp đen bên dưới, khí thế thật mẹ nó quá doạ người.
Hai ngàn binh sĩ tinh nhuệ, tu vi thấp nhất cũng là thất phẩm vũ sư.
Con bà nó! Điên rồi, lại dám lấy thất phẩm vũ sư làm sĩ tốt!
Thất phẩm vũ sư cũng không phải rau cải trắng. Tại Thanh Hà Thành, một cái hào môn, chỉ có vài ba vị đến bốn năm vị thất phẩm vũ sư mà thôi.
Còn như các đại thế gia, mỗi nhà cũng chỉ có từ mười vị đến hai mươi vị thất phẩm vũ sư.
Riêng Bạch gia cùng Hồng gia, mỗi nhà có hơn ba mươi vị thất phẩm vũ sư.
Những thất phẩm vũ sư này đều là lực lượng trung kiên của các gia tộc, thậm chí nắm giữ vị trí trưởng lão, tộc trưởng....
Mà trong Thành Vệ Binh, thất phẩm vũ sư tối thiểu có thể làm bách phu trưởng, thậm chí nếu đạt tới vũ sư đỉnh cao còn có thể tranh cử vị trí phó thống lĩnh.
Nhưng đại quân ở ngoài thành, thất phẩm vũ sư chỉ có thể làm binh lính bình thường, vũ sư hậu kỳ làm ngũ trưởng, vũ sư đỉnh cao làm thập trưởng, mà bách phu trưởng hết thảy đều là lục phẩm đại vũ sư.
Không phải bọn họ cô lậu quả văn, mà quả thật chưa bao giờ chứng kiến một chi hãn binh như vậy.
Nhất thời, bất kể là Thành Vệ Binh hay đệ tử, hộ vệ của các thế gia đều âm thầm căng thẳng.
Đừng nhìn bọn họ người đông thế mạnh, quân số nhiều gấp tám lần đối phương, nhưng nếu chính diện chém g·iết, chưa hẳn đã đánh lại nha.
Đúng lúc này, trên đường phố bên trong nội thành, một chi giáp sĩ xuất phát từ phía quân doanh, dọc theo đường chính hướng về phía cổng thành mà đi tới.
Đội giáp sĩ này có tổng cộng tám ngàn chiến sĩ mặc trọng giáp màu bạc.
Mỗi một vị chiến sĩ đều được vũ trang đến tận răng.
Toàn thân cao thấp đều bị thiết giáp thật dày bao khỏa, chỉ lộ ra hai con mắt, giống như thùng sắt, đao thương bất nhập.
Mỗi một vị chiến sĩ đều được trang bị mạch đao, vô cùng sắc bén, trên chiến trường có thể đem cả kỵ binh lẫn ngựa chém đứt đôi
Tám ngàn giáp sĩ thần sắc nghiêm trang, bước đi chỉnh tề, sát khí xông thẳng lên trờ, chỉ nhìn thôi đều có thể khiến cho người ta không rét mà run, tràn ngập cảm giác áp bách.
Phía trước đại quân, thái thú Đặng Kinh ngồi trên lưng ngựa, khoác trên người một bộ trọng giáp màu hoàng kim, áo khoác phía sau được làm từ các sợi tơ vàng đan thành, một tay nắm dây cương, tay còn lại cầm chặt Kinh Tịch Đao, ánh mắt lạnh lùng vô hỉ vô bi.
"Thái thú đến rồi!"
Không biết là ai kinh hô một tiếng, lập tức vô số võ giả quay đầu nhìn xuống, tiếp theo bốn phía vang lên từng tiếng hít vào hơi khí lạnh.
"Mụ nội nó!" Có người không nhịn được mà chửi tục.
Bởi vì tám ngàn giáp sĩ sau lưng Đặng Kinh, tu vi thấp nhất cũng là bát phẩm vũ giả, mỗi người thần khí no đủ, ánh mắt tràn ngập chiến ý.
Từ khi nào, binh sĩ lại xa xỉ như vậy.
Nhìn tám ngàn giáp sĩ ở trong thành, cùng hai ngàn chiến vệ ở ngoài thành, đám Thành Vệ Binh nhìn nhau, âm thầm xấu hổ.
Bọn họ cũng xem như q·uân đ·ội nha, nhưng nhìn lại, chính mình hơn nửa đều là bất nhập lưu võ giả, gần một nửa còn lại mặc dù nhập lưu nhưng phần lớn đều là cửu phẩm sơ kỳ, trung kỳ vũ đồ, bát phẩm vũ giả ít càng thêm ít, đừng nói thất phẩm, lục phẩm.
Đối mặt với hai chi tinh binh ở dưới thành, bọn họ giống như một đám cừu non, vừa nhỏ yếu, vừa bất lực.
"Mở cửa thành!"
Đặng Kinh dẫn đầu tám ngàn giáp sĩ đi tới sát cổng thành, lạnh lùng hạ lệnh.
"Cái gì!" Tất cả mọi người đều giật mình cả kinh, Đặng Thái Thú là dự định ra thành nghênh chiến sao?
Không khôn ngoan, không khôn ngoan nha, q·uân đ·ội bên ngoài mặc dù đều là cao thủ, nhưng cũng chẳng biết bay, bọn họ người đông thế mạnh, chỉ cần tử thủ ở trên tường thành, liền dễ dàng đẩy lui đối phương, cần gì phải giao đấu chính diện.
Có điều, mặc dù vạn lần không muốn, nhưng Thạch Vân Hổ vẫn cắn răng, hô lớn:
"Mau mở cửa thành!"
Lập tức, cửa thành được mở rộng ra, tám ngàn giáp sĩ chầm chậm đi ra khỏi thành, cùng đoàn người Khương Ly đứng đối diện.
Khương Ly đưa mắt nhìn qua tám ngàn giáp sĩ, nội tâm khẽ động dung.
Đội quân trước mặt rất mạnh, so với hắn gặp được ngày trước còn mạnh hơn nhiều.
Mỗi chiến sĩ khí tức sắc bén, ánh mắt nghiêm nghị tràn đầy chiến ý. Đối mặt với hai ngàn thất phẩm chiến vệ của Khương Ly lại không có chút nào kiêng dè, sợ hãi, cũng không hề ngạo mạn, khinh địch, chỉ có thuần túy chiến ý.
Thời gian trước, Thái Thú Đặng Kinh dùng hết thảy gia sản, sản nghiệp của phủ Thái Thú, đổi thành tài nguyên cung cấp cho giáp sĩ tu luyện. Cũng đem toàn bộ năm tầng của Huyết Sát Thần Công truyền thụ cho từng người, không hề giữ lại chút nào.
Chỉ có một mệnh lệnh duy nhất, muốn bọn họ theo hắn đánh một trận ra trò, không làm nhục uy danh của tám ngàn giáp sĩ tạo dựng năm nào.
Vì vậy, thời gian qua, tất cả bọn họ đều liều mạng tu luyện, mỗi ngày ăn ngủ ở trên thao trường, chỉ vì không phụ lòng mong đợi của Đặng Kinh, cũng như giữ gìn uy danh của chính mình.
Hiện tại đã đến lúc bọn họ xuất chiến, tám ngàn giáp vệ sẽ lần nữa phóng xuất quang huy, cho nên dù đối thủ là ai, bọn họ cũng không sợ hãi.
Phía đối diện, Thái Thú Đặng Kinh cũng nhìn chăm chú hai ngàn Đông Ly Vệ, càng quan sát con ngươi của hắn càng lúc càng sáng rực, trên khuôn mặt cương nghị bất thình lình lộ ra vẻ hài lòng.
"Quả nhiên là một chi q·uân đ·ội vương bài, không thua gì Ngư Cổ Doanh năm đó...." Đặng Kinh thì thào, giống như lâm vào hồi ức.
"Đúc Kiếm Sơn Trang Khương Ly gặp qua Đặng Thái Thú"
Khương Ly chầm chậm giục ngựa ra chính giữa sân, cùng Đặng Kinh đối mặt, chợt ôm quyền nói.
Đặng Kinh nhìn lướt qua Khương Ly một chút, ôm quyền đáp lễ:
"Đông Ly thiếu chủ quả nhiên là nhân trung long phượng. Đặng mỗ mặc cảm!"
Khương Ly cười nói: "Thái thú quá khen. Đặng thái thú từ một giới hàn môn, đạt tới thành tựu hiện tại, chính là nhân kiệt hiếm có. Chi bằng tới dưới trướng ta, chúng ta cùng nhau triển khai hoành đồ cơ nghiệp, khai sáng một cái truyền kỳ?"
Đặng Kinh vẻ mặt không chút lay động, chỉ bình tĩnh nhìn Khương Ly nói:
"Đặng mỗ đã già, chỉ muốn giữ vững một mảnh đất, ba sào ruộng của mình, đã không còn ý muốn tranh đoạt thiên hạ"
Khương Ly cười nhạt, chưa đáp lời.
Mười năm trước, Đặng Kinh hùng tâm tráng chí, thống lĩnh giáp vệ quét ngang bốn phía, vốn định thống nhất quận Thanh Hà, lấy đó làm căn cơ lập nghiệp. Ai nghĩ tới, ngay lúc hắn đang đứng ở vị trí đỉnh cao, thì Dương thị trực tiếp điều động một vị Vũ Vương cùng ba ngàn vương bài q·uân đ·ội của Dương thị, Ngư Cổ Doanh tiến tới trấn áp.
Ba ngàn Ngư Cổ chiến vệ do một vị Vũ Vương dẫn đầu, trực tiếp đem tám ngàn giáp sĩ của Đặng Kinh đánh cho tan tác.
Đặng Kinh bất đắc dĩ phải thần phục với Dương thị. Mười năm qua, hắn một mực ẩn nhẫn, điệu thấp, tránh cho Dương thị nghi ngờ, khiến thế nhân cho rằng hắn đã đánh chí khí năm nào. Nhưng Đặng Kinh chưa bao giờ đánh mất hùng tâm, hắn vẫn đang chờ đợi, chờ đợi loạn thế xảy ra, chờ đợi một cơ hội.
Đáng tiếc, Đặng Kinh vốn đã chờ được thời cơ phù hợp, lại lật thuyền trong mương, lần nữa thất bại tan tác.
Hiện tại, Dương thị bên kia còn chưa hành động, quận Thanh Hà lại đi ra một thế lực khác, hơn nữa thế lực này còn lấy tốc độ kinh khủng kh·iếp, nhanh chóng quật khởi, khiến cho hắn trở tay không kịp.
Cho nên lời vừa rồi của Đặng Kinh đúng là nói thật, hắn đã không còn muốn tranh cường háo thắng, chỉ muốn đánh một trận cuối cùng thật xinh đẹp mà thôi.
Khương Ly tựa hồ đã nhìn ra suy nghĩ của đối phương, chợt hỏi sang chuyện khác:
"Trần phu tử nói, Đặng thái thú rất giỏi đánh cờ, toàn bộ quận Thanh Hà, chỉ có ngài là đối thủ của hắn"
"Chút tài mọn mà thôi!" Đặng Kinh khoát tay, ánh mắt chợt tản ra một tia hào quang sáng chói, khẽ nói: "Nghe nói kỳ nghệ của Khương thiếu chủ cũng không tầm thường, chi bằng chúng ta một bên đánh cờ, một bên quan chiến như thế nào?"
"Tại hạ cũng đang có ý đó!"