Chương 216: Cối Xay Thịt, Hoa Lệ Đại Chiến
Khương Ly cười ha hả, xoay người nhảy xuống ngựa, tiếp đó phất tay, trước mặt hắn bất thình lình xuất hiện một cái bàn gỗ thấp cùng hai cái bồ đoàn.
Ánh mắt Đặng Kinh loé lên một tia kinh ngạc, thầm khen: "Đúng là thần hồ kỳ kỹ"
Sau đó bình thản nói: "Đặng mỗ cũng sở hữu một bàn cờ, gọi là Thượng Thương, xin lấy ra góp vui!"
Khương Ly gật đầu, thu tay, hắn còn định lấy bàn cờ Lạn Kha mà Thẩm Vận tặng cho hôm trước ra, nhưng đối phương đã có sẵn bàn cờ, vậy thì khỏi cần.
Đặng Kinh quay đầu, hướng về phía trên cổng thành nhìn lại, nơi đó có một thiếu nữ mặc váy vàng đang dắt tay một nữ đồng, nữ đồng kia cõng một cái bàn cờ ở sau lưng.
Bên trên cổng thành, đám Thành Vệ Binh cùng người của các đại thế gia bắt gặp Đặng Kinh và Khương Ly chưa vội đánh nhau, mà chẳng biết từ chỗ nào lấy ra một cái bàn gỗ cùng hai cái bồ đoàn, kinh nghi nhìn nhau, không hiểu bọn họ đang định chơi trò gì.
Phía xa xa bên ngoài Thanh Hà Thành, cũng có rất nhiều thám tử của các thế lực hoặc là nhân sĩ giang hồ đang lặng lẽ quan chiến, tất cả đều nhíu mày thật chặt. Chỉ cảm thấy lần công thành này của Đông Ly thiếu chủ vô cùng không hợp thói thường.
Khương thiếu chủ cùng Đặng thái thú tựa hồ chẳng giống kẻ địch, càng giống bạn thâm niên.
Thiếu nữ áo vàng đứng ở trên đầu thành như hiểu ra điều gì đó, ngồi xuống cõng nữ đồng lên, nhẹ giọng nói: "Đồng Đồng ôm chặt lấy ta"
"Được nha!" Nữ đồng cái hiểu cái không, ôm chặt lấy sư tỷ mình.
Thiếu nữ hít một hơi thật sâu rồi đột nhiên thi triển khinh công, đạp vách tường ba bốn bước rồi từ từ rơi xuống mặt đất, thân hình nhẹ nhàng như chim yến.
Thiếu nữ thân pháp nhanh thoăn thoắt, mấy hơi thở đã xông tới chính giữa hai quân, thả nữ đồng xuống, hành lễ:
"Ngưng Thường ra mắt sư tôn, ra mắt Khương thiếu chủ"
Mà nữ đồng thì dùng đôi mắt to tròn tò mò nhìn Khương Ly.
Khương Ly cười đáp lễ, nói với Đặng Kinh:
"Đây là cao đồ của Thái Thú sao?"
Đặng Kinh gật đầu nói:
"Nàng là Hạ Ngưng Thường, còn nàng là Đặng Tiểu Đồng, sau hôm nay, Đặng mỗ muốn đưa bọn họ tới Đúc Kiếm Sơn Trang tu luyện được chứ?"
"Tuỳ thời hoan nghênh!" Khương Ly đáp.
Đặng Kinh mỉm cười, hướng nữ đồng khoát khoát tay, nữ đồng vội vàng chạy tới bên người hắn, rất tự giác đem bàn cờ bày xuống bàn, rồi đứng lùi lại.
Khương Ly cúi đầu quan sát bàn cờ đôi chút, bàn cờ này làm từ gỗ cây hoè, đã hơi cũ kỹ, bên mép khắc hai chữ Thượng Thương.
Đăng Kinh giải thích:
"Thượng Thương kỳ bàn là do ân sư truyền nghiệp cho Đặng mỗ năm xưa ban tặng, nó đã đi theo ta ba mươi năm"
Nói xong, hắn vươn tay ra khách khí bảo:
"Mời!"
"Mời!"
Nhất thời bầu không khí lập tức thay đổi, lộ ra một cỗ khí thế bén nhọn, nghiêm nghị.
Mà hai ngàn Đông Ly Vệ, tám ngàn giáp sĩ cũng bắt đầu dựng thẳng thân thể, ánh mắt đăm đăm, lăm le v·ũ k·hí trong tay, chực chờ chiến đấu.
"Ha ha ha, ván cờ hay như vậy, sao có thể thiếu người chứng kiến cơ chứ?"
Một tiếng cười bất kham vang vọng bốn phía, chỉ thấy có bóng xanh loé lên, một người đàn ông trung niên mặc nho sam thoáng cái đã xông tới giữa chiến trường. Người nọ không ai khác chính là Trần phu tử.
Khương Ly cùng Đặng Kinh đồng thời nhìn sang, nhẹ gật đầu, xem như chào hỏi.
"Có bàn cờ, có kỳ thủ, cũng có người xem cờ, vậy Khương mỗ mạn phép đi trước!"
Khương Ly nói, nhẹ nhàng đặt quân cờ đen xuống.
Ô thứ sáu, vị trí phía dưới bên trái.
Đặng Kinh híp mắt, nhìn ra Khương Ly là đang lấy lễ tiếp đón, hắn đương nhiên sẽ không thất lễ.
Cờ trắng hạ xuống, ô thứ mười lăm, vị trí phía trên bên phải.
Khương Ly cùng Đặng Kinh vừa hạ cờ, q·uân đ·ội hai bên cũng bắt đầu dựa theo trận hình mà di chuyển.
Ban đầu là là đi bộ, nhưng dần dần chuyển thành chạy, cuối cùng cùng là xung phong.
Khoảng cách ba trăm bước chân thoáng cái liền bị thu hẹp, hai bên chiến tuyến, tiếng trống trận dồn vang.
Tiếp tục xung phong.
Hai mươi trượng, mười trượng.
Nháy mắt!
Hai chi q·uân đ·ội hung mãnh mà xông vào cùng nhau.
Giáp sĩ bên phía phủ Thái Thú, mỗi người mặc trọng giáp màu bạc, tay cầm mạch đao.
Mỗi một cây mạch đao dài chừng bảy thước, nặng gần trăm cân.
Đông Ly Vệ vừa vọt tới trước mặt, đám giáp sĩ lập lức dùng mạch đao huy trảm, các chiến vệ cũng nâng lên chiến kích hung hăng đâm tới.
Giống như sao hoả v·a c·hạm địa cầu.
Hai chi chiến vệ tiến hành chiến đấu nguyên thuỷ nhất.
Lực lượng tuyệt đối v·a c·hạm, không cần quân trận sâm nghiêm, không cần vũ kỹ hoa lệ, trực tiếp cận thân bác đấu.
Nếu xét về lực lượng, chiến sĩ bên phía Khương Ly mạnh hơn một bậc, mỗi người tu vi thấp nhất cũng là thất phẩm vũ sư, cao hơn giáp vệ bên phía phủ thái thú.
Chiến kích trong tay bọn họ cũng cực kỳ nặng nề, nặng mấy trăm cân, một kích đập tới liền có thể đem tấm chắn của đối phương đập vỡ toang.
Lại một kích đâm tới liền có thể đâm thủng áo giáp, nhưng mạch đao trong tay giáp sĩ cũng không phải hạng xoàng, mặc cho áo giáp của Đông Ly Vệ vô cùng rắn chắc, hai ba lượt liền chém vỡ toang.
“Phanh!”
“Phanh!”
“Phanh!”
Mấy ngàn người đồng thời v·a c·hạm với nhau, lực lượng chồng chất lên, coi như là thất phẩm vũ sư cũng giống như dưa hấu dập nát, thân thể trực tiếp bị tạp đến sụp đổ, thoáng cái, mấy trăm chiến sĩ c·hết ngay tại chỗ.
Hai nhóm hãn binh, đều lấy mấy trăm người thành một đoàn, lẫn nhau v·a c·hạm, từng người hung hãn không s·ợ c·hết, tất cả đều bị mùi máu tươi kích thích bản năng, cuồng hống cuồng kêu, điên cuồng chém g·iết.
Đại địa đều đang than khóc.
Chiến trường nháy mắt như một cái cối xay thịt khổng lồ, máu tươi tung toé, máu thịt rời ra, một vị lại một vị chiến sĩ ngã xuống.
Một màn này!
Hoàn toàn khiến cho tất cả võ giả quan chiến đều sợ ngây người.
Bọn họ chưa bao giờ gặp qua tràng chiến đấu nào nguyên thuỷ và khủng kh·iếp như thế.
Chưa từng gặp qua, chân chính lực lượng v·a c·hạm là hoa lệ, là thảm thiết như vậy.
Chủ sự của các gia tộc, càng xem càng đau lòng.
Những chiến sĩ kia đều là là võ giả tinh anh, gia tộc bọn họ dù cất công bồi dưỡng cũng không được mấy người, nhưng bây giờ cứ như thế c·hết đi, để bọn họ tiếc nuối thổn thức. Dù đó không phải chiến sĩ dưới trướng bọn họ.
Chính giữa chiến trường, có một khu vực trống rỗng, bị cương khí bao bọc, Khương Ly cùng Đặng Kinh chăm chú đánh cờ, đại chiến thảm thiết ở xung quanh tựa hồ không hề ảnh hướng đến bọn họ.
Đảo mắt đã hơn mười lượt cờ đi qua, lông mày của Đặng Kinh nhíu chặt. Trần phu tử từng nói, tài đánh cờ của Khương Ly rất khá, chỉ thua mình một bậc mà thôi nhưng hiện tại vừa mới tiến vào giai đoạn bố cục, Khương Ly đã khiến cho hắn cảm nhận được một loại áp lực, thậm chí so với Trần phu tử còn mạnh hơn.
Tài nghệ đánh cờ của Đặng Kinh, chỉ thua Trần phu tử nửa bậc, bình thường hai người cùng nhau đánh cờ, hắn cảm thấy áp lực, nhưng áp lực này thực ra là chênh lệch kinh nghiệm. Thiên phú đánh cờ của Trần phu tử cao hơn hắn, kinh nghiệm cũng nhiều hơn, tự nhiên sinh ra chênh lệch, nhưng áp lực từ Khương Ly mang lại là xuất phát từ sức tính toán chênh lệch.
Đảo mắt đã qua năm mươi lượt cờ.
Chiến trường xung quanh chém g·iết càng ngày càng kịch liệt, xét về chiến lực cá nhân, Đông Ly Vệ của Khương Ly mạnh hơn nhiều, nhưng giáp vệ của phủ Thái Thú lại áp đảo về số lượng, cho nên hai bên rơi vào trạng thái giằng co.
Bên này, trên trán của Đặng Kinh sớm đã ứa mồ hôi lạnh, mà Trần phu tử đứng quan chiến ở bên cạnh cũng loé lên dị sắc.
Đặng Kinh có thể cảm nhận, thế cờ của mình càng lúc càng khó đi, từng bước từng bước bị áp sát.
Lại một nước cờ rơi xuống, Đặng Kinh đột nhiên biến sắc, lần đầu tiên thất thố.
Chỉ gặp Khương Ly đặt quân đen thứ năm mươi xuống bàn, lại cùng bốn mươi chín nước đầu tiên đối ứng với nhau, lẫn nhau kết hợp, hoá thành một thanh lợi kiếm chẻ đôi thế cờ của hắn.
"Hí"
Cả Đặng Kinh cùng Trần phu tử đầu hít vào một hơi khí lạnh.
"Năm mươi nước cờ của Khương tiểu hữu đánh ra đều có tính toán từ trước, đều đang bố cục, bốn mươi chín nước cờ ban đầu vốn để chuẩn bị cho một nước cuối cùng...."
Bại cục đã định, không cần đánh thêm nữa.
Ba người đều là cờ thủ chuyên nghiệp, liếc mắt liền thấy rõ tỷ lệ thắng bại trên bàn cờ. Giờ phút này tỷ lệ thắng của Đặng Kinh khả năng ngay cả một phần vạn cũng chưa tới.
Thế là Đặng Kinh thở dài một hơi, như trút được gánh nặng, lại như tiếc nuối, không cam lòng.
Chiến trường xung quanh, đồng thời vang lên một tiếng hô lớn.
"Bày trận!"
Đông Ly Vệ vừa nghe thấy mệnh lệnh, lập tức từ bỏ chiến đấu, bảo hộ nhau theo thứ tự lùi lại, dần dần hình thành một cái chiến trận. Trải qua nửa canh giờ đại chiến, hai ngàn chiến vệ tổn thất ba trăm người, nhưng lại g·iết được hơn một ngàn kẻ địch, mỗi người con mắt đỏ lừ, tràn đầy chiến ý.
"Lùi lại, bày trận!"
Giáp vệ tham tướng Bạch Vô Kỵ nội tâm co rụt, cũng đồng dạng ra lệnh.
Mấy ngàn giáp sĩ lập tức hình thành một cái chiến trận, đây là quân trận của phủ Thái Thú, gọi là Bát Môn Kim Toả Trận.
Bát Môn Kim Toả Trận là một loại trận pháp tương đối nổi danh ở Đại Nguỵ Vương Triều, trận này có tám cửa là hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai.
Tám ngàn giáp sĩ, chia thành tám đội, mỗi đội trấn thủ một cửa, có thể chính diện chống đỡ mấy vạn đại quân.
Chỉ thấy gần bảy ngàn giáp vệ toả ra tám hướng, như hình bát quái, khí huyết bốc lên nối liền cùng một chỗ, thanh thế kinh người.
Bên phía Đông Ly Vệ, hơn một ngàn bảy trăm chiến sĩ, theo thứ tự sắp xếp thành hàng, huyết sát chi khí bốc lên cao, hoá thành một đạo hư ảnh cao năm trượng, tay cầm chiến kích, uy áp rợn người.
"Quân hồn!"
Từng tiếng kinh hô vang lên bốn phía!
"Rốt cuộc cũng sử dụng đến quân hồn ư?" Bạch Vô Kỵ ngắm nhìn năm trượng hư ảnh, nội tâm đắng chát, bởi vì gã biết rõ đại cục đã định.