Chương 217: Quân Hồn Vô Địch, Ngựa Tốt Phối Yên Tốt
Khương Ly sở dĩ chưa vận dụng Kinh Dương Thần Trận, hay quân hồn để giải quyết chiến đấu, một phần là vì tôn trọng đối thủ, tôn trọng tám ngàn giáp sĩ, một phần khác là để rèn giũa Đông Ly Vệ.
Hai ngàn Đông Ly Vệ, phân nửa đều là tân binh, chưa từng trải qua c·hiến t·ranh tàn khốc, cho dù thực lực cao cường, cũng chỉ giống như hoa trong nhà kính, nhìn thì đẹp mà không dùng được.
Tám ngàn giáp vệ của phủ thái thú chính là đá thử lửa tốt nhất của bọn họ, cho nên trận đấu vừa rồi trực tiếp tổn thất gần ba trăm chiến vệ, Khương Ly mặc dù đau lòng, lại vẫn có thể chấp nhận.
Hiện tại đã đến lúc kết thúc trận chiến, cũng như phô diễn ra sức mạnh thật sự của Đông Ly Vệ, chấn nh·iếp tất cả mọi người.
Quả nhiên quân hồn vừa xuất hiện, lập tức khiến cho võ giả ở bốn phía sững sờ, run sợ.
Chủ sự của các đại thế gia đang quan chiến ở trên thành, từng người sắc mặt xám xịt như cha c·hết mẹ c·hết.
Đám tộc nhân, hộ vệ của các gia tộc hay năm ngàn Thành Vệ Binh càng không lật nổi một tia chiến ý.
Quân hồn!
Toàn bộ Đại Nguỵ Vương Triều, chỉ có hai đội quân sở hữu quân hồn, mỗi đội quân đó đều là vô địch thần quân, không gì cản nổi.
Dưới trướng Trấn Bắc Vương có một chi thần quân, gọi là Hãm Thiên Thiết Kỵ, vẻn vẹn ba ngàn người, lại có thể đại phá mười vạn đại quân. Lấy ba ngàn thiết kỵ, săn g·iết một vị tân tấn Vũ Tôn.
Dưới trướng Trấn Tây Vương có một chi đại kích vệ, gọi là Long Tượng Giáp Vệ, vẻn vẹn năm ngàn người liền dọa cho Đại Ly sĩ tốt sợ mất mật.
Cho nên một đội quân có thể ngưng tụ ra quân hồn, từ trước đến nay đều đại biểu cho hai chữ vô địch.
Bất kể là thiên binh vạn mã, hay là võ đạo cường giả mỗi khi gặp phải tồn tại như thế đều phải nhượng bộ lui binh.
Năm trượng hư ảnh sừng sững giữa chiến trường, Lệ Phi Vũ hai mắt nghiêm nghị, nâng chiến kích lên, hướng về phía trước đâm tới.
Kinh Dương Diệt Thế Kích!
Từ mũi chiến kích đột nhiên bắn ra một luồng hào quang màu đen như mực, dần dần hình thành một đạo cực quang.
Theo từng tiếng xé gió chói tai vang lên, chùm sáng kia nháy mắt nổ nát trường không, nhắm thẳng trận bình Bát Môn Kim Toả.
Lấy Lệ Phi Vũ làm trung tâm, mặt đất bắt đầu hướng về hai bên vỡ vụn, chấn động không ngừng khuếch tán ra bốn phía, trên đường đi, tạo thành một cái rãnh lớn, quan đạo bị cày nát, giống như thiên băng địa liệt.
"Phòng thủ!"
Bạch Vô Kỵ gầm lớn, cương khí phồng lên.
Hơn sáu ngàn giáp vệ đồng thời cúi người, điều động nội khí, truyền vào trong đại thuẫn, xếp thành hình một cái mai rùi.
Trận thế phòng thủ này, vốn là dùng để đối ứng với công kích của Vũ Vương cường giả, được bọn họ luyện tập vô cùng nhuần nhuyễn.
Bành!
Trận pháp phòng ngự mặc dù chắc chắn, có thể chống đỡ một kích của tam phẩm Vũ Vương, nhưng đối mặt với Kinh Dương Dương Diệt Thế Kích của Đông Ly Vệ lại giống như giấy rách, toàn bộ trận hình tựa hồ bị lưỡi kiếm xuyên thủng, chẻ làm đôi.
Một kích này, lấy đi tính mạng gần một ngàn giáp vệ, những nơi cực quang đi qua, bất kể là đại thuẫn, trọng giáp hay nhân loại đều hoá thành bụi mịn, chớp mắt hoá thành một vùng chân không, uy lực kinh khủng không gì đỡ nổi.
Ực!
Vô số võ giả quan chiến nuốt nước bọt, sắc mặt tái nhợt, một ít võ giả tâm trí yếu kém, ngồi xụi lơ ở trên mặt đất.
Một kích vừa rồi, coi như Vũ Vương bình thường cũng không đánh ra được chứ?
Bọn họ mặc dù chưa từng chứng kiến Vũ Vương xuất thủ, nhưng nội tâm đều có cảm giác như vậy.
"Đây là sức mạnh của quân hồn ư?" Trần phu tử thì thào, ánh mắt phiêu hốt.
Một kích ban nãy, ngay cả hắn cũng không đỡ nổi, nói gì q·uân đ·ội bình thường.
Chẳng trách, thế gian đồn đãi, q·uân đ·ội nắm giữ quân hồn, chính là vô địch thần quân.
Đặng Kinh thu hồi ánh mắt, trong lòng loé lên một tia đau xót, tám ngàn giáp vệ theo hắn nhiều năm, trải qua rất nhiều trận chiến, nhưng coi như trận chiến với Ngư Cổ Doanh mười năm trước cũng không tổn thất nhiều như vậy.
Chưa đến một canh giờ liền thiệt hại hơn hai ngàn chiến sĩ, dù tâm tình của Đặng Kinh rắn chắc như đá cũng cảm thấy đau lòng.
"Thu binh đi!" Hắn thở dài, nói vọng ra.
Trận chiến hôm nay đã không cần phải đánh.
Hít sâu một hơi, Đặng Kinh ngước mắt nhìn về phía Khương Ly nói:
"Những giáp sĩ đằng kia, tặng cho Khương thiếu chủ, như thế nào?"
"Cái này!" Khương Ly giật mình, còn chưa kịp nói gì, thì đã nghe Đặng Kinh nói thêm.
"Thanh Hà giáp sĩ chính là kiêu ngạo cả đời của ta, mỗi người đều được tỉ mỉ lựa chọn, bất kể là tư chất hay tâm tính đều là trăm người chọn một. Bọn họ theo Đặng mỗ nhiều năm, trung thành cảnh cảnh, lại chưa từng đạt được vinh quang nên có."
"Ngựa tốt phối yên tốt, bọn họ cần một vị chủ quân mới, một người cường đại hơn, mạnh mẽ hơn."
Khương Ly âm thầm suy tư, tiếp theo chân thành nói: "Chi bằng Đặng thái thú cũng gia nhập Đúc Kiếm Sơn Trang, tiếp tục thống lĩnh giáp vệ, cùng ta gây dựng truyền kỳ"
Đặng Kinh lắc đầu, vuốt ve Kinh Tịch Đao, đạm bạc nói: "Đặng mỗ còn có chuyện dang dở cần làm, trước kia một mực bận bịu, vướng víu, chưa thể đi làm, hiện tại ta cũng nên hoàn thành nó"
Khương Ly nhíu mày, cũng không nói gì thêm mà phất tay lấy ra mấy đàn rượu, đặt ở trên bàn nói.
"Nếu Đặng thái thú đã có chuyện, vậy Khương mỗ cũng không miễn cưỡng, thái thú tặng ta một chi hãn binh, tại hạ không có gì, đành lấy rượu ra cảm tạ"
Nói xong lại lấy ra một chiếc bồ đoàn, đặt ở bên cạnh, mỉm cười nói:
"Mời Trần phu tử"
"Trần mỗ xin thất lễ"
Trần phu tử cười ha hả, phất áo ngồi xuống, vươn tay cầm lấy một vò rượu, ngửa đầu ra sức uống rầm rầm.
Đặng Kinh ngẩn người, cũng cầm lên vò rượu, cười ha ha, ra sức uống, sau đó nhìn Trần phu tử nói:
"Trần huynh cùng Đặng mỗ quen biết nhiều năm, giao thủ mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên, ngươi ta ngồi uống rượu với nhau!"
Trần phu tử trầm ngâm đáp: "Tựa hồ là như thế!"
"Không biết Trần huynh đường đường là Vũ Đế cao đồ, chạy tới quận Thanh Hà cằn cỗi này để làm gì?" Đặng Kinh chợt hỏi.
Thế nhân đều cho rằng, Trần phu tử tới Văn Viện là để áp chế hắn, ngăn cản dã vọng của Đặng Kinh, nhưng những tin đồn kia, thực chất là do hắn tự mình sai người truyền ra, để thế nhân nhìn mà thôi.
Mười năm qua, Trần Bình An đến Thanh Hà Thành, chỉ ru rú ở trong Văn Viện dạy học, chưa từng công khai đối nghịch với hắn. Ngược lại Đặng Kinh mượn Trần Bình An làm tấm mộc, che chắn ánh mắt của Dương thị.
Những năm qua, hắn vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc kẻ này không ở Đế Kinh, chạy đến đây làm gì?
Trần phu tử ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn, chậm rãi đáp:
"Hơn mười năm trước, sư tôn từng tính một quẻ, nói rằng ở quận Thanh Hà có Đại Nguỵ trung hưng chi chủ, bèn sai ta tới tìm kiếm cũng như phò trợ người đó..."
"Trần mỗ tới quận Thanh Hà, nghe được danh tiếng của Đặng huynh, cho rằng ngươi chính là nhân vật mà sư tôn đề cập tới, bèn định cư ở Thanh Hà Thành, lặng lẽ quan sát ngươi"
"Đáng tiếc, Đặng huynh mặc dù xuất chúng, lại không phải là người ta tìm kiếm"
Đặng Kinh nghe thế, mỉm cười chua chát, đưa mắt nhìn sang phía Khương Ly, khẽ hỏi: "Như vậy, nhân vật mà Trương phu tử nhắc đến, hẳn là Khương thiếu chủ chứ?"
Trần phu tử nhẹ gật đầu, rồi lại lắc đầu đáp: "Không biết! Hẳn là vậy!"
Khương Ly nhíu nhíu mày, chính mình sao lại trở thành cái gì trung hưng chi chủ rồi, bật cười nói:
"Khương mỗ đối với Đại Nguỵ Vương Triều không có lòng trung thành, thậm chí còn muốn lật đổ hoàng thất đây, sao lại là Đại Nguỵ trung hưng chi chủ được!"
Trần phu tử lắc lắc đầu nói:
"Khương thiếu chủ hiểu nhầm, Đại Nguỵ trong lòng sư tôn, cũng không phải Đại Nguỵ Vương Triều hay Đại Nguỵ hoàng thất"
"Ồ, vậy là cái gì?" Khương Ly ngạc nhiên hỏi.
Trần phu tử đáp:
"Đại Nguỵ trong lòng hắn chính là thiên hạ vạn dân, những năm qua hắn cố gắng ngăn cản c·hiến t·ranh, bảo hộ Đại Nguỵ hoàng thất, cũng không phải trung quân ái quốc mà là vì muốn tránh cho bách tính rơi vào cảnh lầm than"
"Đáng tiếc, lấy sức của một mình sư tôn hay của Văn Viện, căn bản không thể nào ngăn cản nổi trận loạn thế này. Đại thế trong thiên hạ, cứ tan lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi sẽ tan, thế gian vốn không có bất hủ vương triều, khí vận của Đại Nguỵ sớm đã tận từ hơn ba mươi năm trước, đã đến lúc phải lụi tàn, không ai có thể cưỡng cầu. Cho nên sư tôn hao tốn tuổi thọ tính ra ở Quận Thanh Hà sẽ xuất hiện một nhân vật kiệt xuất có thể thống nhất thiên hạ, chấm dứt loạn thế. Bèn sai Trần mỗ tới đây chờ đợi"
"Trương phu tử đại nghĩa!" Khương Ly cùng Đặng Kinh nhìn nhau, đối với lòng dạ của Trương phu tử, sinh ra lòng cảm phục.
Đồng thời tương đối ngạc nhiên, không nghĩ Trương phu tử lại là một vị Chiêm Bặc Sư, hơn mười năm trước liền tính toán được ra sự xuất hiện của Khương Ly.
Là trùng hợp sao? Khương Ly nhíu mày, chợt lắc đầu, đây hẳn là vận mệnh sắp đặt đi. Nếu không có Khương Ly vô tình xuyên qua nơi này, quận Thanh Hà biết đâu sẽ xuất hiện một nhân vật khác quật khởi thì sao? Ai mà biết được!