Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 231: Ôm Cây Đợi Thỏ
Sau khi hoàn thành xong Tứ Tượng Huyễn Sát Trận, Khương Ly tiện tay bố trí thêm vài cái cấm chế, đem trận pháp ẩn giấu đi, coi như trận pháp sư cũng khó lòng phát giác, chỉ khi khởi động thì trận pháp mới biểu hiện ra ngoài, đồng thời còn để ẩn giấu khí tức của Đông Ly Vệ.
Ngư Cổ Doanh là q·uân đ·ội vương bài của Dương Minh Công, ngoài Diệp Bạch Quỳ ra, hẳn là sẽ tồn tại không ít cao thủ, thậm chí tinh thần niệm sư. Cho nên, tốt nhất vẫn nên cẩn trọng.
Bố trận xong xuôi, công việc tiếp theo rất đơn giản, đó là ôm cây đợi thỏ, chờ đợi địch nhân sa lưới.
Ngày thứ hai, Khương Ly đứng ở trên đỉnh Thanh Hạc Sơn, đưa mắt nhìn toàn cảnh Kỳ Liên Sơn Mạch, chợt có một con chim nhỏ màu đen bay tới rơi vào trên bờ vai hắn, Khương Ly vươn tay nhẹ nhàng túm lấy chim nhỏ, từ dưới chân nó lấy ra một tờ thư tín, bên trên chỉ ghi chú mấy chữ:
"Kiến Hưng phủ, ngày 28 tháng 11"
Thư tín này truyền tới từ một chi nhánh của Hồng Môn khách điếm tại quận Kim Hà. Đây là loại phương thức truyền tin đặc biệt của Hồng Lâu, chỉ có cấp bậc lâu chủ cùng khách quý như Khương Ly mới được phép sử dụng.
Loại chim nhỏ này gọi là Mặc Nha, là một loại yêu cầm tương đối hiếm thấy, tốc độ phi hành cực nhanh, ngày có thể bay mấy ngàn dặm. Hơn nữa nó sở hữu một loại năng lực cực kỳ thần dị, đó là chỉ cần nhớ kỹ khí tức của một người, thì dù ở xa ngàn dặm cũng có thể tìm tới đối phương, cho nên được Hồng Lâu dùng làm vật truyền tin.
Tuy nhiên Mặc Nha rất khó bồi dưỡng, cũng khó sinh sản, Hồng Lâu bồi dưỡng nhiều năm, cũng chỉ bồi dưỡng được hơn hai mươi đầu.
Đầu Mặc Nha này là Liễu Như Thị cố ý cử ra để hỗ trợ cho Khương Ly, nhiệm vụ chủ yếu là truyền tin tức hành quân của Ngư Cổ Doanh.
"Ngư Cổ Doanh đã đi qua Kiến Hưng phủ rồi sao, tốc độ rất nhanh nha" Khương Ly thì thào, diện tích của quận Kim Hà nhỏ hơn quận Thanh Hà một chút, được chia thành năm phủ, Kiến Hưng phủ nằm ở vị trí trung tâm võ quận, tộc địa của Kim Hà Hạ thị nằm tại đây. Mà khoảng cách từ Kiến Hưng phủ tới Kỳ Liên Sơn, phải đi qua một cái phủ khác là Hà Trung phủ, lộ trình ước chừng trên dưới ba trăm dặm. Lấy tốc độ hành quân của Ngư Cổ Doanh, hẳn là trưa ngày mai sẽ tới nơi.
Khương Ly vỗ túi trữ vật, lấy ra một cái bình gốm nhỏ, từ trong bình gốm đổ ra một giọt Đại Địa Linh Dịch, nâng lên. Mặc Nha nhìn thấy Đại Địa Linh Dịch, ánh mắt sáng rực, bay tới há miệng đem linh dịch uống sạch sẽ, tiếp theo bộ lông đen tuyền xù lên, hai mắt đỏ bừng lung la lung lay như say rượu. Thật lâu sau nó mới đem linh dịch luyện hoá xong, trong ánh mắt lộ ra một tia linh tính, thân thể cũng lớn hơn một vòng, đã to bằng nắm tay.
Vũ giới nguyên khí khôi phục, võ đạo hưng thịnh, các loài phi cầm tẩu thú cũng được hưởng lợi, chuyển hoá thành yêu thú, hung thú.
Chỉ là so với ở Đông Hoang mà nói, yêu thú, hung thú ở Vũ Giới tương đối ít ỏi, chỉ xuất hiện ở những nơi rừng sâu núi thẳm, hoặc là ở ngoài đại dương.
Yêu thú, hung thú ở Vũ Giới cũng được phân thành chín cấp bậc giống như võ giả.
Trong đó nhất phẩm đến tam phẩm là tiểu yêu. Tứ phẩm đến lục phẩm là đại yêu, thất phẩm trở lên chính là yêu vương.
Đạt đến cấp bậc yêu vương, có thể mở miệng nói tiếng người, đồng thời sở hữu trí tuệ không thấp.
Đầu Mặc Nha này là một đầu nhất phẩm đỉnh phong tiểu yêu, tương đương với cửu phẩm vũ đồ.
Hiện tại uống một giọt Đại Địa Linh Dịch, vừa vặn đột phá nhị phẩm tiểu yêu.
Mặc Nha đột phá xong, vui sướng bay vòng vòng quanh người Khương Ly, kêu chiêm ch·iếp mấy tiếng, sau đó hướng về phương xa mà bay v·út đi.
Còn Khương Ly thì ngồi xếp bằng ở trên đỉnh núi, lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, lại một ngày đi qua.
Khoảng cách Kỳ Liên Sơn Mạch chừng ba mươi dặm, có một đoàn kỵ binh đang lấy tốc độ cao mà phóng tới, mỗi nơi đi qua bụi mù giăng đầy trời.
Nhìn kỹ, đoàn kỵ binh kia trên người mặc huyết giáp, khí huyết bốc lên cao, uy áp tràn ra, bất kỳ võ giả nào nhìn thấy đều sợ mất mật.
Đây chính là nỗi kh·iếp sợ của tất cả các thế lực lớn nhỏ nào ở Thanh Châu, Ngư Cổ Doanh.
Ngư Cổ Doanh thành lập đã gần ba mươi năm, trải qua trăm trận chiến, chưa bại một lần, coi như Vũ Vương cường giả cũng phải nhượng bộ lui binh.
Dẫn đầu đoàn kỵ binh, là một vị tướng lĩnh thân hình cao lớn, để râu quai nón, ánh mắt lạnh lùng hung ác, tay y cầm một thanh bát xà mâu, cán mâu dài một trượng, mũi thường dài tám tấc, hai cạnh là lưỡi sắc bén và uốn lượn hình con rắn, toả ra huyết quang chói mắt.
Vị tướng lĩnh nọ chính là Bách Thắng Vương Diệp Bạch Quỳ, thực lực thâm hậu, là cánh tay phải dưới trướng Dương Minh Công.
"Tướng quân, phía trước chính là Kỳ Liên Sơn Mạch, chỉ cần vượt qua sơn mạch này liền sẽ tới địa phận của quận Thanh Hà" Một tên tham tướng nói.
Diệp Bạch Quỳ hững hờ hỏi: "Từ đây đến Đúc Kiếm Sơn Trang còn bao xa?"
Người kia đáp: "Còn khoảng sáu trăm dặm, khu vực phía trước là Bố Hải Khẩu, nếu không chúng ta trước tiên công phá Bố Hải Thành rồi tiến đánh Đúc Kiếm Sơn Trang sau?"
"Không cần phiền phức như vậy, chỉ cần đem Đúc Kiếm Sơn Trang san bằng, lại bắt lấy Khương Ly, những thế lực khác ở quận Thanh Hà còn dám phản kháng chúng ta sao?" Diệp Bạch Quỳ lạnh lùng nói, hạ lệnh:
"Tất cả tăng tốc độ, tranh thủ thời gian hoàn thành công việc rồi trở về"
Mặc dù nghe nói Đúc Kiếm Sơn Trang có một vị tam phẩm Vũ Vương cùng một chi q·uân đ·ội rất mạnh, nhưng y lại chả để trong lòng. Đúc Kiếm Sơn Trang lại mạnh hơn nữa cũng không so được với Bá Tuyệt Đao Thành hay Thất Huyền Kiếm Tông.
Nhưng cả hai thế lực đó đều vẫn như cũ bị Ngư Cổ Doanh chính diện khuất phục, nói chi một cái tân tấn tam phẩm thế lực?
Cho nên theo ý nghĩ của Diệp Bạch Quỳ liền là trực tiếp dẫn quân đánh thẳng tới Đúc Kiếm Sơn Trang, đem cao tầng của Khương thị bắt giữ, rồi triệu tập hết thảy các thế lực ở quận Thanh Hà tới, công khai xử quyết.
Để cho tất cả mọi người đều biết ai mới là chủ nhân chân chính của Thanh Châu.
Mệnh lệnh của Diệp Bạch Quỳ vừa hạ xuống, năm ngàn Ngư Cổ Doanh nhao nhao điều khiển khoái mã dọc theo con đường độc đạo mà lao nhanh.
Chốc lát liền bước vào trong địa phận của Tứ Tượng Huyễn Sát Trận mà không biết.
Kỵ binh một mực chạy về phía trước, chỉ là hơn một canh giờ sau, Diệp Bạch Quỳ sắc mặt khẽ biến đổi, phất tay để kỵ binh dừng lại.
"Tướng quân, có chuyện gì sao?" Mấy tên tướng lãnh nghiêm mặt hỏi.
Diệp Bạch Quỳ nhíu mày, đưa mắt nhìn bốn phía, cảnh vật vẫn như thường, không có gì khác biệt, chỉ là y chợt có cảm giác là lạ.
"Phong Vu Tu, đoạn đường xuyên qua Kỳ Liên Sơn dài bao nhiêu?"
Vị tướng lãnh tên là Phong Vu Tu chắp tay đáp: "Bẩm tướng quân khoảng chừng ba mươi dặm"
"Không đúng!" Lông mày của Diệp Bạch Quỳ càng nhíu chặt hơn, trầm giọng: "Từ lúc chúng ta tiến nhập sơn mạch đến giờ đã gần hai canh giờ, theo lý mà nói lấy tốc độ của chúng ta hẳn là đã đến được Bố Hải Khẩu, nhưng hiện tại vẫn loay hoay ở đây...."
Tiếp đó y đưa tay chỉ về bốn phía nói: "Kỳ Liên Sơn Mạch có mười ba ngọn núi, nhưng từ nãy đến giờ nếu ta nhớ không nhầm, chúng ta đã đi qua tổng cộng mười sáu ngọn núi. Nên chúng ta chỉ sợ đã vô thanh vô tức lọt vào một cái mê trận"
"Cổ Hằng, ý của ngươi như thế nào?" Diệp Bạch Quỳ nói xong, quay đầu nhìn một người đàn ông trung niên, người này ngoại trừ là tham tướng của Ngư Cổ Doanh ra, còn từng là trưởng lão của Huyền Nguyên Trận Tông, đồng thời là một vị ngũ phẩm trận pháp đại sư.
Cổ Hằng gật đầu đáp: "Chúng ta quả thật vô tình lọt vào một cái mê trận, hai khắc đồng hồ trước, thuộc hạ đã phát hiện ra điều bất thường, nên mỗi lần đi qua một ngọn núi, ta đều để lại một ám hiệu để tránh cho lọt vào mê hoặc, không đi lặp lại lộ tuyến cũ"
"Kết quả như thế nào?" Diệp Bạch Quỳ hỏi.
Cổ Hằng có chút ảo não nói: "Ám hiệu kia là thứ ám hiệu đặc biệt mà Huyền Nguyên Trận Tông ta sáng tạo ra, dùng để đối phó với mê trận, chỉ cần đánh giấu ám hiệu ở đâu, thì sẽ lưu lại khí tức ở đó, từ đấy có thể tìm ra địa thế của mê trận, tiến hành phá giải. Nhưng từ nãy đến giờ, thuộc hạ để lại ám hiệu, chưa bao giờ trùng lặp, phỏng chừng nơi đây có vô cùng vô tận ngọn núi. Cái mê trận này đẳng cấp rất cao, tối thiểu phải đạt tới lục phẩm đại trận"
Đối với ảo trận bình thường, nếu bị mê thất ở trong trận pháp, chỉ cần tiến hành đánh dấu, phàm là nhìn thấy vị trí có đánh dấu, thì bỏ qua không tiến nhập, quay đầu tìm kiếm những địa phương không có đánh dấu, dần dần liền có thể tìm thấy đường ra ngoài.
Chỉ là huyễn trận của Khương Ly cũng không đơn giản như thế, muốn dựa vào thủ đoạn thông thường để phá giải chính là điều viễn vông.