Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 232: Tự G·i·ế·t Lẫn Nhau, Huyễn Trận Khủng Bố
Bên ngoài Tứ Tượng Huyễn Sát Trận, đám người Khương Ly chưa vội ra tay mà lẳng lặng quan sát.
Năm ngàn Ngư Cổ Doanh di chuyển gần một canh giờ, tưởng rằng khoảng cách rất xa, nhưng thực chất giống như con ruồi không đầu, chạy qua chạy lại trong phạm vi của đại trận mà thôi.
"Huyễn trận của thiếu chủ thật lợi hại, coi như lão phu đi vào cũng chưa chắc đã tìm được đường ra" Thẩm Vận đứng ở bên cạnh Khương Ly, nhìn thấy đại quân của Diệp Bạch Quỳ lạc lối ở giữa mê trận, nhẹ nhàng cảm khái nói.
Khương Ly mỉm cười, tủm tỉm nói: "Đây chỉ là món khai vị thôi, trò hay còn ở phía sau"
Hắn nói xong, chợt tiện tay bấm quyết.
Bên trong đại trận, đám người Diệp Bạch Quỳ chưa vội di chuyển mà lẳng lặng chờ đợi tại chỗ.
Cổ Hằng nhảy xuống ngựa, lấy ra một chiếc la bàn bằng đồng cũ nát, tiếp đó nặn ra một giọt tinh huyết, khởi động la bàn.
Chỉ thấy la bàn xoay tít mấy vòng, cuối cùng mũi kim chỉ về phía bắc.
Cổ Hằng nhướng mày, lần thứ hai khởi động la bàn, lần này mũi kim chỉ về phía đông, để sắc mặt của lão khó coi vô cùng.
"Như thế nào rồi?" Diệp Bạch Quỳ trầm giọng hỏi.
Cổ Hằng thở dài nói: "Huyền Nguyên La Bàn không có tác dụng..."
Diệp Bạch Quỳ hai mắt âm trầm, chợt hướng về phía trước ôm quyền gầm lớn: "Diệp mỗ là thủ hạ dưới trướng Dương Minh Công, chỉ tiện đường đi qua nơi đây, không có ác ý, xin mời các hạ hiện thân"
"Ha ha ha các ngươi hùng hổ dẫn quân tiến đánh Đúc Kiếm Sơn Trang, thật là không có ác ý sao?'
Một tiếng cười bất kham truyền tới, rơi vào trong tai tất cả chiến sĩ, để đầu óc của bọn họ ông ông choáng váng, Diệp Bạch Quỳ đưa mắt nhìn xung quanh, muốn bắt lấy vị trí của âm thanh kia, chỉ là âm thanh vừa rồi giống như từ bốn phương tám hướng truyền tới, khó lòng phân biệt.
Tiếp theo, bỗng nhiên toàn bộ Kỳ Liên Sơn bỗng nổi lên sương mù dày đặc, đồng thời bốn phương tám hướng vang lên tiếng hô g·iết.
"Có mai phục?" Diệp Bạch Quỳ sầm mặt, lập tức hạ lệnh: "Tất cả xuống ngựa đề phòng!"
Lập tức năm ngàn Ngư Cổ Doanh nhao nhao nhảy xuống ngựa, kết thành quân trận, ánh mắt nghiêm nghị nhìn xung quanh.
Chỉ thấy từ trong sương mù, ẩn hiện lượng lớn binh sĩ mặc hắc giáp, số lượng chừng bảy tám ngàn, mỗi tên binh sĩ tu vi tối thiểu cũng là bát phẩm vũ giả.
"Hắc giáp chiến sĩ, đây tựa hồ là Đông Ly Vệ dưới trướng của Khương tiểu nhi"
"Có chút ý tứ" Diệp Bạch Quỳ lạnh lùng nói: "Đám binh sĩ này bất kể là tu vi hay khí tức đều vượt qua đại đa số quân chính quy khác, nhưng so với Ngư Cổ Doanh chúng ta vẫn chỉ là gà đất c·h·ó sảnh mà thôi"
"G·i·ế·t!"
Y hạ lệnh một tiếng, năm ngàn Ngư Cổ Doanh chiến sĩ lập tức tản ra, chủ động hướng về phía quân địch mà đánh tới.
Lập tức tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm, tiếng hô g·iết thảm thiết vang vọng bốn phương trời.
Đại chiến trôi qua chừng nửa canh giờ, hai bên chém g·iết kịch liệt, rừng núi, cây cối ở bốn phía bị huỷ diệt sành sanh.
Nhưng càng đánh Diệp Bạch Quỳ càng thấy kinh nghi, bởi vì thực lực của Đông Ly Vệ lại chẳng kém gì Ngư Cổ Doanh, hơn nữa mỗi người cũng cực kỳ thị huyết tàn nhẫn.
Chỉ đánh chừng nửa canh giờ, năm ngàn Ngư Cổ Doanh thiệt hại chừng một ngàn chiến sĩ, phía địch lại chỉ vẻn vẹn c·hết hơn một ngàn rưỡi.
"Không đúng" Diệp Bạch Quỳ trừng mắt, hú lên quái dị, đồng thời bên tai vang lên tiếng gọi của Cổ Hằng:
"Không tốt đại nhân, chúng ta trúng bẫy, mau để mọi người thu tay"
Diệp Bạch Quỳ sầm mặt, vội vàng gầm to: "Mau dừng tay!"
Chỉ có điều tất cả Ngư Cổ Doanh giống như g·iết điên rồi, vẫn như cũ điên cuồng chém g·iết.
Thấy thế, sắc mặt của y càng thêm khó coi, vội vàng vận dụng cương khí, gầm lên một tiếng:
"Dừng tay!"
Âm thanh mang theo cương khí hùng hậu tràn ra, hất văng không ít binh sĩ.
Mà rất nhiều chiến sĩ cũng tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn xung quanh.
Bấy giờ bọn họ mới kinh hãi phát hiện, xung quanh làm gì có địch nhân. Bọn họ vừa rồi bị trận pháp che mắt, ra tay chém g·iết q·uân đ·ội bạn.
Bốn phía rừng núi, xác c·hết la liệt, có hơn hai ngàn chiến sĩ bỏ mạng, những người khác đều mang theo khác biệt trọng thương.
Diệp Bạch Quỳ cùng chúng tướng lĩnh đứng c·hết trân tại chỗ, không thể tin vào mắt mình.
Những năm nay Ngư Cổ Doanh chinh chiến qua trăm trận, nhưng chưa bao giờ gặp phải t·hương v·ong lớn như vậy. Hơn nữa, bọn họ tổn thất hơn hai ngàn chiến sĩ, lại ngay cả mặt mũi của địch nhân cũng chẳng nhìn thấy.
Diệp Bạch Quỳ ánh mắt đỏ bừng, sắc mặt vặn vẹo, ngửa đầu gào lớn, như một con thú dữ trọng thương:
"Cút ra đây, mau cút ra đây!"
Y một bên gầm nhẹ, một bên vung vẩy bát xà mâu hướng về ngọn núi trước mặt mà đánh tới.
Bành bành banh
Từng chiêu từng chiêu trút xuống, bất kể rừng cây hay vách đá đều bị san bằng, toàn bộ mặt đất run rẩy như địa long xoay người, sức p·há h·oại của một vị Vũ Vương có thể thấy được lốm đốm.
Chỉ là vẫn không có tác dụng, khắp rừng núi vẫn cực kỳ tĩnh lặng, chỉ có âm thanh máu chảy róc rách, cùng vô số t·hi t·hể băng lãnh.
Bên ngoài đại trận, bất kể là Thẩm Vận hay Trần Thủ Nghĩa, Liên Thành Chiến hay các chiến vệ bình thường đều thần sắc nghiêm nghị.
Một màn vừa rồi bọn họ nhìn từ đầu đến cuối, tất cả đều không nhịn được mà hít vào hơi khí lạnh.
Khương Ly chỉ đơn giản điều động đại trận, liền làm cho năm ngàn Ngư Cổ Doanh sống mái với nhau, thê thảm vô cùng. Đồng thời bọn họ cũng âm thầm thấy may mắn.
Ngư Cổ Doanh không hổ là q·uân đ·ội vương bài của Dương Sứ Quân, chiến lực mạnh mẽ, từng người dũng mãnh không s·ợ c·hết, nếu bọn họ chính diện đối kháng, chưa chắc đã ăn được quả ngon. Cho dù may mắn dành chiến thắng thì cũng phải gánh chịu tổn thất nặng nề.
Quân hồn mặc dù rất mạnh, nhưng mỗi lần sử dụng đều hao tổn lượng lớn khí huyết cùng tâm lực, nên chỉ có thể dùng làm át chủ bài, không thể liên tục vận dụng.
Bởi vì nếu vận dụng quân hồn xong vẫn không thể g·iết sạch kẻ địch, đợi khí huyết và tâm lực giảm xuống, bọn họ chỉ có một con đường c·hết.
Trừ phi tất cả bọn họ đều đột phá lục phẩm đại vũ sư, mới có thể vận dụng quân hồn lâu dài.
Hãm Thiên Thiết Kỵ hay Long Tượng Giáp Vệ sở dĩ gọi là vô địch thần quân, là bởi vì tất cả binh sĩ đều là lục phẩm đại vũ sư trở lên, có thể tuỳ ý vận dụng quân hồn để tác chiến.
Đông Ly Vệ hiện tại còn chưa đạt tới trình độ đó.
Bên trong đại trận, Diệp Bạch Quỳ điên cuồng phát tiết hồi lâu, rốt cuộc bình tĩnh lại, ánh mắt rét lạnh như hàn băng ngàn năm.
"Vẫn không tìm được cách phá giải sao?" Y nhàn nhạt nhìn về phía Cổ Hằng. Người sau trán đầy mồ hôi, xấu hổ nói:
"Trận pháp trước mặt tối thiểu là thất phẩm thiên trận, người bố trận hẳn là một vị trận đạo tông sư, chỉ có tông chủ và thái thượng trưởng lão của tệ tông mới có khả năng phá giải, lấy tạo nghệ của thuộc hạ, hoàn toàn bất lực."
Diệp Bạch Quỳ hít sâu một hơi, hạ lệnh:
"Tất cả ngồi xuống xử lý viết thương cùng thu thập t·hi t·hể của các huynh đệ t·ử t·rận"
"Nếu địch nhận không động chúng ta cũng không cần động "
Cứ như thế, tất cả Ngư Cổ Doanh tụ tập cùng một chỗ, giúp nhau chữa thương.
Đám tướng lĩnh thì canh gác ở xung quanh, từng người tinh thần căng như giây đàn.
Từng giây từng phút trôi đi, thoáng cái đã qua ba canh giờ, bốn phía vẫn yên ắng, vắng lặng một cách quỷ dị.
Diệp Bạch Quỳ dựng bát xà mâu ở bên cạnh, ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, từ trong ngực lấy ra một tấm bản đồ bằng da dê. Bên trên bản đồ vẽ toàn cảnh lục quận ở Thanh Châu, trong đó có vẽ chi tiết Kỳ Liên Sơn Mạch, đem bản đồ cùng hoàn cảnh xung quanh đối chiếu với nhau, y cũng đại khái đoán ra, mình bị vây ở chỗ nào.
"Cổ Hằng, muốn phá giải mê trận có những phương pháp gì?" Y chợt hỏi:
Cổ Hằng vội vàng bẩm báo: "Mê trận cùng trận pháp bình thường khác biệt, thứ này tạo ra ảo giác, khiến cho tâm thần của chúng ta phán đoán sai lầm, cho nên trừ phi thực lực mạnh ngoại hạng, nếu không rất khó lòng dùng lực phá trận. Chỉ có nhắm chặt hai mắt, cẩn thủ bản tâm tránh bị ngoại vật mê hoặc, tiếp đó cẩn thận dò xét sinh lộ"
"Hoặc là Tinh Thần Niệm Sư sở hữu tinh thần lực mạnh mẽ, trực tiếp phá vỡ ảo cảnh, tìm kiếm mắt trận, đem nó huỷ đi, mỗi huỷ một cái mắt trận thì trận pháp sẽ yếu đi một chút, cuối cùng sụp đổ"
Nghe Cổ Hằng nói thế, ánh mắt Diệp Bạch Quỳ loé lên, chẳng biết đang nghĩ gì.