Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 242: Phô Thiên Cái Địa Hải Quái, Ngọc La Sát Nữ Vương Đăng Tràng
Lời của hắn vừa dứt, bên dưới sân, sáu ngàn thuỷ binh đưa mắt nhìn nhau, do dự chốc lát, rồi đồng loạt giơ tay lên.
Mặc dù lo sợ liên luỵ tới gia quyến ở quê nhà, nhưng bọn họ cũng đồng dạng s·ợ c·hết.
Hiện tại đầu hàng Khương Ly, Dương Minh Công chưa chắc đã làm khó dễ gia quyến của bọn họ, dù sao bọn họ cũng là thân bất do kỷ. Ngược lại nếu từ chối, vậy thì chỉ có một con đường c·hết.
Cỏ cây còn muốn sống tạm, nói chi là người?
Nhưng trong số sáu ngàn thuỷ binh, cũng có chừng ba trăm người không giơ tay lên, chẳng biết là vì trung thành với Dương thị, hay là lo lắng gia quyến bị liên luỵ, nhưng từng người ánh mắt lộ ra vẻ quyết tuyệt, khẳng khái chịu c·h·ế·t.
Khương Ly có chút ngoài ý muốn nhìn về phía ba trăm người nọ, hạ lệnh:
"Người đâu, đem những người kia bắt lại"
"Rõ!"
Lệ Phi Vũ hô lớn, dẫn theo Đông Ly Vệ hùng hổ xông tới, bắt giữ đám thuỷ binh kháng lệnh. Những người này đối mặt với Đông Ly Vệ chẳng khác gì gà con, bị túm lấy liền không thể giãy dụa.
Những thuỷ binh còn lại chứng kiến tình cảnh đó, đều thở nhẹ một hơi.
"Các ngươi đã đồng ý gia nhập dưới trướng của Khương mỗ, từ nay chúng ta chính là người một nhà, chỉ cần ta có một miếng cơm, các ngươi cũng không lo bị đói. Đãi ngộ của các ngươi cùng bọn họ giống nhau, cụ thể như thế nào về sau sẽ có thông báo"
"Về phần gia quyến của các ngươi, nếu có cơ hội, ta sẽ sai người đưa bọn họ tới quận Thanh Hà!"
Khương Ly chậm rãi nói.
Đám thuỷ binh nghe vậy, nội tâm loé lên một tia cảm kích, đồng loạt ôm quyền:
"Tạ ơn đại nhân!"
Khương Ly nhìn sang Lý Lập, dặn dò: "Một vạn binh sĩ này, tạm thời do ngươi cai quản, làm được sao?"
"Lý mỗ làm được!" Lý Lập kiên định nói.
Khương Ly gật đầu, khoát khoát tay: "Tản đi đi!"
Sáu ngàn thuỷ binh cùng bốn ngàn bang chúng dưới sự dẫn dẫn dắt của Lý Lập, trở về vị trí cũ.
Bấy giờ trên sân chỉ còn đám Khương Ly, Đông Ly Vệ cùng ba trăm tên binh sĩ quỳ ở trên mặt đất.
"Họ Khương, ta đã giao lại thuỷ binh cho ngươi, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình" Dương Kiếm Chi lạnh lùng nói.
"Tốt!" Khương Ly cười nhạt, thần niệm quét qua vài vòng, đem niệm cấm trong người của Dương Kiếm Chi cùng đám thủ hạ của hắn xoá bỏ. Cảm nhận được niệm cấm biến mất, Dương Kiếm Chi thở dài một hơi, nội tâm lướt qua một tia sát khí, nhưng rất nhanh bị hắn ép xuống.
Hắn cũng không phải người ngu, hiện tại Khương Ly người đông thế mạnh, nếu chính mình phát tác, thì chưa chắc đã có quả ngon để ăn.
Cúi đầu nhìn lướt qua ba trăm binh sĩ đang quỳ ở dưới sân, nội tâm phức tạp. Những người nọ xem như binh sĩ dòng chính của hắn ah.
Trong sáu ngàn thuỷ binh, có gần hai ngàn người là dòng chính của Dương Kiếm Chi, được hắn tự tay chiêu mộ, bồi dưỡng, hiện tại chỉ có ba trăm người thà c·h·ế·t cũng không hàng.
Mặc dù chưa rõ nguyên do vì sao bọn họ lựa chọn như vậy, nhưng Dương Kiếm Chi vẫn âm thầm cảm động.
Bèn thấp giọng nói:
"Khương thiếu chủ có thể nể mặt Dương mỗ, tha cho bọn họ một mạng được chứ?"
Nghe Dương Kiếm Chi thay chính mình cầu tình, đám binh sĩ vốn đã chờ c·h·ế·t đều thay đổi sắc mặt, cảm kích nhìn hắn.
Khương Ly thản nhiên nói:
"Được nha, chẳng hay Dương huynh lấy gì để đổi?"
Tính mạng của đám binh sĩ kia, hắn không để vào trong mắt, g·i·ế·t hay thả đều tuỳ tâm, chỉ cần Dương Kiếm Chi xuất ra đồ vật đủ để hắn động tâm.
Dương Kiếm Chi cắn răng, cầm hai quyển công pháp đưa cho Khương Ly trầm giọng nói:
"Đây là hai môn Địa giai thượng phẩm công pháp, đủ rồi chứ?"
Khương Ly tiếp nhận công pháp, tuỳ ý nhìn lướt qua một xíu, cười tủm tỉm:
"Đã đủ rồi, Dương huynh có thể dẫn bọn họ rời đi!"
Tiếp theo, âm thanh của hắn chợt trở nên lạnh lẽo: "Nội trong ngày hôm nay, ta không muốn nhìn thấy các vị còn vãng lai ở quận Thanh Hà!"
"Cáo từ!"
Dương Kiếm Chi đáp lời, tiếp đó xoay người dẫn theo thủ hạ rời đi, bước chân vội vã, giống như sợ Khương Ly đổi ý vậy.
"Cho ngươi!" Khương Ly tuỳ ý đem hai quyển sách ném cho Triệu Xích Hà.
Hai quyển công pháp nọ, một cái là Lôi Cang Kình, một cái là Điện Cang Kình. Theo hắn nhớ không nhầm, chúng tựa hồ là hai trong bốn môn kình pháp trực thuộc Hiên Viên Tam Cang Thần Công do Tứ Tuyệt Cư Sĩ sáng tạo ra.
Môn công pháp này bao gồm Phong Cang Kình, Lôi Cang Kình, Điện Cang Kình cùng Bắc Đẩu Quy Nguyên Kình. Ba môn kình khí đầu tiên mỗi môn tương đương với Địa giai thượng phẩm công pháp, sở hữu thuộc tính khác biệt.
Môn kình khí cuối cùng, đem cả ba môn kình khí hợp lại với nhau, sản sinh biến hoá về chất, hoá thành Thiên giai hạ phẩm công pháp.
Triệu Xích Hà tiếp nhận hai quyển sách, nhíu mày nhìn xuống, tiếp theo nội tâm kinh hỉ, vội vàng ôm quyền:
"Tạ ơn thiếu chủ!"
Khương Ly lắc đầu, chẳng để trong lòng, bất kể là Địa giai công pháp hay Thiên giai công pháp, hắn tiện tay liền có thể sáng tạo ra. Nhưng đối với võ giả bình thường ở Vũ Giới, muốn chiếm được công pháp tu luyện, nhất là công pháp cao cấp, đều vô cùng gian nan.
Nghỉ ngơi chốc lát, Khương Ly dẫn theo mấy người Thẩm Vận, Trần phu tử, Liên Thành Chiến....đi khảo sát chiến hạm vừa đoạt được.
Tới bến tàu Ngân Giang, nhìn ngắm mười hai chiếc chiến hạm đậu ở phía xa, ánh mắt của hắn sáng lên.
Những chiến hạm này cực kỳ hùng vĩ, dài trên năm mươi trượng, rộng hai mươi trượng, thân tàu bọc lá sắt, hai bên boong tàu lắp đặt hai mươi khẩu Linh Ngọc Pháo. Những khẩu Linh Ngọc Pháo này cùng hỏa pháo mà Kim Hà Thập Tam Trại từng mang theo để công phá Bố Hải Thành tương tự nhau, uy lực rất mạnh.
Hai mươi khẩu đại pháo đồng thời khai hoả, coi như ngũ phẩm Vũ Tướng cũng phải nhượng bộ lui binh.
Trong lúc Khương Ly đang thị sát chiến hạm, thì Dương Kiếm Chi dẫn theo ba trăm thủ hạ, bỏ tiền mua bốn chiếc thương thuyền, cấp tốc rời bến tàu, dọc theo sông Ngân Giang chạy ra cửa biển.
Từ quận Thanh Hà tới quận Xích Hà, có thể lựa chọn đi đường bộ hoặc là đường biển.
Đường bộ phải vượt qua Kỳ Liên Sơn Mạch, sau đó đi ngang qua quận Kim Hà mới tới nơi, lộ trình cực kỳ xa xôi.
Còn đường biển thì chỉ cần một mạch hướng về tây bắc, đi thẳng là có thể đến nơi, quãng đường chỉ tương đương một phần ba, thời gian cũng rút ngắn chỉ còn phân nửa.
Thuyền lớn giong buồm rời đi, Dương Kiếm Chi đứng trên đầu thuyền, nhìn về phương hướng Ngân Giang Thành, ánh mắt lạnh lẽo tràn đầy hận ý cùng không cam lòng.
Hắn từ nhỏ sống trong nhung lụa, một đường hát vang, tuổi trẻ liền g·i·ế·t lên Tiềm Long Bảng thứ ba mươi sáu, được xưng tụng một tiếng thiên chi kiêu tử, đã bao giờ bị nhục nhã như vậy?
"Họ Khương, Dương Kiếm Chi chi hôm nay thề với trời, ngày sau nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi c·h·ế·t không có chỗ chôn"
Dương Kiếm Chi chi gầm nhẹ, thề độc.
Thương thuyền vượt qua cửa sông, dọc theo ven biển mà đi, ngày thứ hai liền rời khỏi lãnh hải của quận Thanh Hà, chỉ cần năm sáu ngày nữa liền sẽ cập bến Trấn Hải Thành.
Ngày thứ ba, trong lúc thương thuyền đang lênh đênh trên biển, thì bỗng nhiên, khắp vùng biển phương viên mười dặm trở nên yên tĩnh một cách c·h·ế·t chóc.
Mặt biển tĩnh lặng không chút sóng gió, không khí trầm muộn đè nén, để cho tất cả mọi người đều nao nao trong lòng.
"Xảy ra chuyện gì?"
Đám Dương Kiếm Chi, Trịnh lão cùng sáu gã thiên phu trưởng vội vã lao ra đầu thuyền, ngước mắt nhìn xung quanh, tiếp theo tất cả bọn họ đều sững sờ tại chỗ, sắc mặt đại biến.
Mặt biển nguyên bản không có vật gì, bỗng nhiên xuất hiện vô số bóng ma khổng lồ, từ bốn phương tám hướng bủa vây mà tới.
Là hải quái, vô số hải quái đang từ bốn phương tám hướng tụ tập, phô thiên cái địa, căn bản không có bất kỳ đường lui nào có thể nói.
Vô số âm thanh nặng nề tựa như tiếng kình minh, vang vọng tận trời xanh, chấn động khiến cho màng nhĩ của đám Dương Kiếm Chi sắp nát
"Hải quái, là hải quái, vì sao vùng biển này lại xuất hiện nhiều hải quái như vậy?" Trịnh lão run rẩy hô lên.
Trong biển sâu có hải quái, thậm chí có thể so với Vũ Vương, Vũ Tôn cấp bậc hải quái, bọn họ đều biết. Nhưng những hải quái này đều sẽ trốn ở ngoài khơi xa, rất hiếm khi tiến sát gần bờ. Nếu không các thành trì, làng chài ven biển sớm đã bị bọn chúng quấy cho long trời lở đất rồi.
Hiện tại bọn họ điều khiển thương thuyền, khoảng cách đất liền chỉ mười mấy hải lý, về lý thuyết mà nói, hẳn là không gặp hải quái mới phải.
Chỉ là nhìn phô thiên cái địa hải quái vây quanh mình, đám Dương Kiếm Chi có một cảm giác hoang đường, bọn họ vốn là vì mình mà đến.
Hống hống hống hống rống
Vô số rống vang trời, đinh tai nhức óc, cùng với đó là từng đợt sóng biển cao hơn mười trượng thì bốn phía đánh tới, muốn đem thương thuyền đánh chìm.
Mười trượng sóng biển đập xuống, khí thế nặng nề, ép cho không khí vặn vẹo biến hình, tất cả mọi người trên thuyền, bao quát Dương Kiếm Chi đều tuyệt vọng nhắm mắt.
"Ngăn không được, sẽ c·h·ế·t, sẽ c·h·ế·t. . ."
Oành!
Đối mặt với sóng biển công phá, bốn chiếc thương thuyền giống như giấy rách, trong chớp mắt bị đánh vỡ tan tành, trừ mấy vị lục phẩm đại vũ sư trở lên, dùng nội khí, cương khí bao quanh người, miễn cưỡng giữ được tính mạng ra, những người khác đều thịt nát xương tan.
Dương Kiếm Chi ánh mắt sững sờ, ôm chặt một tấm gỗ, chỉ cảm thấy vận khí của mình từ lúc rời Trấn Hải Thành tới quận Thanh Hà đến nay vô cùng hỏng bét. Mang theo thuỷ binh tiến đánh Ngân Giang Thành, còn chưa kịp triển khai bản lĩnh, thì đã mất cả chì lẫn chài, hiện tại vất vả lắm mới quay trở về, thì gặp ngay hải quái.
Ngẩng đầu nhìn về phía vô tận hải quái đang tiếp cận, nội tâm Dương Kiếm Chi đã sớm c·h·ế·t lặng.
Chỉ là tiếp theo, ánh mắt của hắn chợt co rụt, bởi vì đám hải quái kia, bỗng dưng tách làm đôi, nhường đường cho một chiếc chiến thuyền to lớn, treo cờ có hình đầu lâu.
Phía trên đầu thuyền tập trung lượng lớn võ giả, nổi bật nhất là một người ngồi vắt vẻo ở trên ghế rồng.
Đó là một nữ nhân mặc váy đen, đeo khăn che mặt.
Chiến thuyền càng tới gần, Dương Kiếm Chi căng mắt nhìn chằm chằm đối phương, tiếp theo thần sắc của hắn trở nên thẩn thờ.
Bởi vì cả đời hắn chưa bao giờ chứng kiến nữ nhân nào xinh đẹp và quyến rũ như vậy.