Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 243: Quận Thanh Hà Lãnh Hải, Do Bổn Cung Bảo Kê
Nữ nhân kia xinh đẹp và quyến rũ như thế nào?
Đó là một vị nữ tử tuyệt mỹ vô song, như mộng như ảo, như ma tiên như ma.
Nàng mặc váy đen dài, dùng lụa mỏng che mặt, bộ cung trang dù khá rộng rãi lại không thể che đậy nổi vóc dáng uyển chuyển của nàng.
Tràn đầy ma mị!
Mỗi một chỗ đường cong, đều phảng phất là Thần Ma miêu tả.
Đặc biệt là hai con mắt của nàng, quỷ dị mà đen nhánh, sinh ra ở trên khuôn mặt mỹ miều ấy, càng lộ ra vẻ yêu mị, hoặc nhân.
Con ngươi đen nhánh của nàng, nhẹ nhàng nhìn lướt qua Dương Kiếm Chi một chút, trong vài hơi thở liền biến ảo hơn mười loại sắc thái, có đẹp đẽ, có nhã nhặn lịch sự, có yêu kiều, có thục mỹ, có hồn nhiên, ngây thơ...cuối cùng biến thành băng lãnh vô tình.
Nữ nhân này, nhất định là một vị cao thủ diễn kịch, tâm cơ thâm trầm như biển, bằng không cũng không thể nào tuỳ ý liền nguỵ trang hơn mười loại tính cách.
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, nâng chân trần từ từ đi lên phía trước, cất tiếng nói, âm thanh thanh thuý như chim hoàng anh, lại giống như ma âm, mê hoặc chúng sinh:
"Ngươi chính là Dương Kiếm Chi?"
Dương Kiếm Chi trong lòng khẽ động, thầm nghĩ quả nhiên vị nữ tử này tới đây là vì chính mình, trong lòng của hắn ngoài sợ hãi và nghi hoặc ra còn là kích động. Bởi vì mặc dù chỉ gặp gỡ trong chốc lát, nhưng hắn có cảm giác chính mình đã mê luyến nữ nhân trước mặt rồi.
Dương Kiếm Chi gian nan bò lên trên tấm gỗ, ôm quyền thi lễ:
"Chính là Dương mỗ, không biết cô nương có gì chỉ giáo?"
Nữ tử nhàn nhạt nói:
"Đúng thì tốt!"
"Trở về nói cho Dương Minh Công, vùng lãnh hải bên ngoài quận Thanh Hà, từ nay do bổn cung bảo kê, nếu hắn dám cả gan điều động hải quân đi vào, thì Doanh thị chính là kết cục của hắn"
"Cái gì?" Dương Kiếm Chi sững sờ, lại quan sát vô số hải quái phô thiên cái địa ở xung quanh, trong đầu giống như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt co rụt, run rẩy nhìn về phía nữ nhân đứng ở trên đầu thuyền. Hắn rốt cuộc biết được nàng ta là ai.
Thủ lĩnh của hải tặc Nộ Triều Thành, Ngọc La Sát nữ vương.
Ngọc La Sát nữ vương vừa quật khởi chừng nửa năm trở lại đây, nhưng chiến tích của nàng thậm chí so với các đời vua hải tặc trước càng thêm kinh diễm.
Nghe nói, tam công tử của Doanh thị, Doanh Thiếu Dương chẳng hiểu sao lại đắc tội với nàng. Sau khi Ngọc La Sát trở thành thủ lĩnh hải tặc, lập tức phát động trả thù, điên cuồng tiến công hải vực của Doanh thị, nhấc lên vô biên sát lục.
Lực lượng hải quân của Doanh thị, chính là một trong những hạm đội mạnh nhất Đại Nguỵ Vương Triều, nhưng bị nàng liên miên tiến công, sớm đã mười không còn một, toàn bộ Thiên Châu lòng người bàng hoàng, như chim sợ cành cong.
Doanh thị vì ổn định Ngọc La Sát, chỉ có thể nhịn nhục đem Doanh Thiếu Dương giao ra, tuỳ nàng xử trí.
Mà kết cục của Doanh Thiếu Dương cũng thảm không chịu nổi.
Nghe đâu, gã bị sống sờ sờ phế sạch tu vi, đập nát gân mạch, sau đó trói ở trên cột thuyền cao nhất của chiến hạm, toàn thân bị lưới đánh cá cột chặt.
Mỗi ngày bị đao phủ cắt mười đao, ròng rã cắt hơn một tháng trời mới c·hết hẳn.
Doanh Thiếu Dương chịu cực hình như thế, mặc dù để rất nhiều người đại khoái nhân tâm, nhưng cũng khiến cho vô số võ giả âm thầm rét lạnh, sợ hãi chính mình vô duyên vô cớ đắc tội với Ngọc La Sát nữ vương. Bởi vì một khi đắc tội với nàng, chính là sống không bằng c·hết.
Tức giận nhất tự nhiên là Doanh thị, đường đường một cái thị tộc hàng đầu Đại Nguỵ Vương Triều, có nhị phẩm Vũ Tôn toạ trấn, lại phải chịu uất ức như vậy, sao mà mất mặt.
Chỉ là bọn họ mặc dù căm giận, cũng không thể làm gì, bởi vì Ngọc La Sát nắm giữ quá nhiều hải quái, số lượng mấy ngàn vạn con, quả thực g·iết mãi không hết, tuỳ tiện xuất thủ, liền đem bất kỳ chi hạm đội nào trấn áp. Hơn nữa, bên trong đám hải quái kia, còn có bảy tám con vương cấp hải quái, coi như nhị phẩm Vũ Tôn tự mình hạ tràng ra tay với nàng, chưa hẳn đã thành công, thậm chí còn có nguy cơ lật thuyền trong mương.
Nhị phẩm Vũ Tôn chính là định hải thần châm của các thế lực lớn, trừ phi là nguy cơ diệt tộc nếu không bọn họ rất ít khi hiện thân, coi như Doanh thị cũng chẳng dám mạo hiểm.
Còn như mời Sát Lục Điện g·iết nàng?Doanh thị chắc hẳn cũng từng nghĩ tới chuyện này, nhưng nửa năm trôi qua, nàng không phải vẫn như cũ nhảy nhót tưng bừng hay sao?
Hiện tại, Ngọc La Sát nữ vương bỗng nhiên xuất hiện ở Thanh Châu, còn muốn bảo kê lãnh hải của quận Thanh Hà.
Nghĩ đến đây, Dương Kiếm Chi âm thầm hâm mộ, ghen ghét.
Bởi vì hành động của nàng rõ ràng là muốn trợ giúp Khương Ly nha.
Vì cái gì? Vì cái gì? Nội tâm Dương Kiếm Chi điên cuồng gào thét, vì sao ngay cả nữ tử tuyệt mỹ, cường đại như nàng cũng muốn trợ giúp họ Khương kia.
Nhưng hắn rất nhanh liền thu hồi cảm xúc của mình, ôm quyền nói:
"Lời của nữ vương, tại hạ xin ghi nhớ, sau khi trở về ta sẽ nói rõ với gia phụ!"
"Tốt!" Ngọc La Sát gật đầu, không thèm nhìn hắn thêm nữa mà hạ lệnh:
"Rút lui!"
Lập tức, từng tiếng kình minh chói tai vang lên, vô số hải quái ở bốn phương tám hướng từ từ chìm xuống đáy nước, mà chiếc chiến hạm màu đen cũng lùi lại rồi rẽ lái, hướng về phía xa đại dương mà lao nhanh, để lại đám Dương Kiếm Chi đứng chơi vơi trên mặt biển.
"Thiếu chủ, chúng ta...." Trịnh lão sắc mặt tái nhợt, còn chưa hết bàng hoàng, do dự hỏi.
"Ghép mảnh thuyền lại, hợp lực chèo vào bờ"
Dương Kiếm Chi có chút thất hồn lạc phách, ngồi ở trên một tấm gỗ lớn, mệt mỏi khoát tay.
Hiện tại, hắn chỉ muốn trở về Dương thị tộc địa, an tâm tu luyện, dù bị phạt diện bích hai mươi năm cũng cam lòng. Dương danh thiên hạ, hoành đồ bá nghiệp cái gì, đã sớm bị hắn ném ở sau lưng.
........
Ngân Giang Thành
Những ngày này, Khương Ly cũng không nhàn rỗi, mà bận bịu cải tạo chiến hạm.
Mười hai chiếc chiến hạm của Dương Minh Công mặc dù to lớn đồ sộ, sức công kích cũng rất mạnh, nhưng nhược điểm của nó đó là sức phòng ngự không quá khả quan.
Nếu là binh lính bình thường, thì rất khó đánh vỡ phòng ngự của chiến hạm.
Nhưng bị lục phẩm đại vũ sư trở lên, hoặc là Linh Ngọc Pháo trực tiếp công kích liền sẽ bị hư hại.
Thậm chí một vị tông sư cường giả, thi triển tuyệt kỹ, có thể dễ dàng đem một cái chiến hạm chém vỡ làm đôi.
Đương nhiên, đối mặt với hàng trăm khẩu Linh Ngọc Pháo đồng thời nhắm tới, coi như tông sư cường giả cũng phải nhượng bộ lui binh.
Mục tiêu của Khương Ly tự nhiên là nâng cao khả năng phòng ngự của chiến hạm, đồng thời cải tạo Linh Ngọc Pháo, mở rộng tầm bắn cũng như tăng lên uy lực của chúng.
Lựa chọn của hắn, tự nhiên là trực tiếp bố trí trận pháp phòng ngự, cũng như điêu khắc thêm các loại trận văn lên Linh Ngọc Pháo.
Trước đây ở Đông Hoang, hắn từng khá nhiều lần sử dụng Tứ Hoang Lâu Thuyền, đối với trận pháp cùng trận văn trên lâu thuyền sớm đã hiểu rõ trong lòng bàn tay. Hiện tại chỉ cần đem bọn chúng đơn giản hoá rồi áp dụng lên chiến hạm là được.
Cứ như thế, Khương Ly bận bịu cả ngày lẫn đêm, trải qua ba ngày không nghỉ, chiếc chiến hạm đầu tiên đã được cải tạo thành công.
Chiến hạm sau cải tạo, bất kể là khả năng phòng ngự hay là sức mạnh tiến công đều tăng cường gấp bội.
Về lực phòng ngự, xung quanh chiến hạm, được bố trí hai loại trận pháp, một là trận pháp phòng ngự, một là trận pháp phản chấn. Phòng ngự trận quang, có thể đón đỡ vài ba kích toàn lực của tam phẩm Vũ Vương.
Vũ Vương phía dưới, muốn trong thời gian ngắn đánh phá phòng ngự của chiến hạm cũng khó khăn.
Còn về Linh Ngọc Pháo, bất kể là tầm bắn hay uy lực của đ·ạ·n pháo đều hơn xa ban đầu. Tầm bắn tối đa, đạt tới khoảng cách hơn hai mươi dặm, mà uy lực của một mai hoả pháo, tương đương với một kích của ngũ phẩm Vũ Tướng.
Đương nhiên, uy lực tăng thì tiêu hao cũng nhiều. Hiện tại mỗi phát đ·ạ·n, cần tối thiểu ba mai nguyên thạch để khởi động. Hai mươi khẩu Linh Hoả Pháo đồng thời khai hoả, một lần chính là sáu mươi mai nguyên thạch, rõ ràng là đang đốt tiền.
Trong túi của hắn, chỉ có chừng hai ngàn nguyên thạch, không đủ để cải tạo năm cái chiến hạm, chưa nói đến dùng làm nguyên liệu nã pháo,
Khương Ly thở dài, bỗng dưng cảm giác chính mình tựa hồ rất nghèo.
"Thiếu chủ, có người gửi thư tới, nói là cố nhân của ngươi" Tây Thành Dũng nhảy lên mạn thuyền, oang oang nói to.
"Cố nhân?" Khương Ly nhíu mày, tiếp nhận phong thư, nhẹ nhàng mở ra, tiếp theo đáy mắt của hắn xuất hiện một tia mừng rỡ.