Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 250: C·h·ó Ngoan Không Cản Đường

Chương 250: C·h·ó Ngoan Không Cản Đường


Khương Ly khẽ thu hồi thần niệm, thần sắc âm trầm bất định, dẫn theo Lục Liễu cùng Hồng Miên tiến đến Nghị Sự Điện, dự định triệu tập tất cả cao thủ trong sơn trang tiến hành nghị sự. Thì đúng lúc này có một gã nô bộc hớt hải chạy tới, ôm quyền nói:

"Gặp qua thiếu chủ"

"Có chuyện gì vậy?" Khương Ly hỏi.

Người kia nói: "Bẩm báo thiếu chủ, bên ngoài sơn cốc có một vị lão nhân đến thăm, nói muốn gặp thiếu chủ!"

Khương Ly hơi híp mắt lại hỏi: "Ông ta có nói lai lịch của mình là gì không?"

Người kia lắc đầu: "Bẩm không, nhưng vị lão nhân nọ để thuộc hạ đem vật này chuyển giao cho thiếu chủ, nói là chỉ cần thiếu chủ chứng kiến liền biết được"

Gã nói xong, hai tay dâng lên một tấm lệnh bài.

Khương Ly hồ nghi tiếp nhận lệnh bài, ánh mắt đảo qua đôi chút liền phát hiện mặt sau của lệnh bài khắc chìm một chữ 'Khương' mang theo khí thế mãnh liệt, trầm trọng. Hắn hơi đăm chiêu, tiếp theo như chợt hiểu ra điều gì bèn phân phó gã nô bộc:

"Mời ông ta tới Nghị Sự Điện, ta sẽ chờ ở đó"

"Rõ!" Gã nô bộc lên tiếng, ôm quyền hành lễ rồi xoay người rời đi.

Lục Liễu hiếu kỳ nhìn lệnh bài trong tay Khương Ly, khẽ hỏi: "Thiếu gia, vị lão nhân nọ là ai vậy?"

"Là người của Đúc Khí Tông!"

"Đúc Khí Tông?" Hai nữ nhìn nhau, các nàng sinh sống ở Đúc Kiếm Sơn Trang mười mấy năm, tự nhiên biết tới lai lịch của Khương gia. Nghe đâu, Khương gia bọn họ là chi nhánh của Khương thị ở Đúc Khí Tông.

Một lát sau, bên trong Nghị Sự Điện, một lão nhân thân hình cao lớn cất bước đi vào. Lão nhân này cốt linh đã ngoài tám mươi nhưng toàn thân khí huyết vẫn bừng bừng, giống như có trường hà vờn quanh, hiển nhiên là một vị tam phẩm Vũ Vương.

Tam phẩm Vũ Vương đặt ở bất kỳ thế lực nào cũng là nhân vật hàng đầu, cũng không biết ông ta có địa vị gì ở Khương thị. Có điều để Khương Ly cảm thấy ngoài ý muốn chính là trong tay lão nhân còn cầm một người, người kia còn gắng gượng giãy dụa, đáng tiếc bị lão nhân thi triển cấm chế nên không thoát ra được.

"Lão hủ Lệ Hồng Vũ gặp qua Khương thiếu chủ!"

Lão nhân tiện tay đem người kia vứt ở trên mặt đất, cũng mặc kệ đối phương trợn mắt nghiến răng, hai tay ôm quyền hành lễ với Khương Ly.

Khương Ly đứng dậy ôm quyền hỏi: "Tiền bối là người của Đúc Khí Tông?"

Ban nãy nhìn thấy tấm lệnh bài kia, hắn liền đoán ra, đối phương hẳn là do vị Khí Tôn Khương Thần Cơ kia phái đến.

"Đúng vậy!" Lệ Hồng Vũ gật đầu nói: "Lão hủ là nô bộc bên người Khí Tôn!"

"Chẳng trách!" Khương Ly âm thầm gật đầu, đối phương nói thế nào cũng là một vị Vũ Vương, bình thường rất ít khi xuất hành ra ngoài, nếu là nô bộc bên cạnh Khí Tôn vậy thì nói thông.

Lại hiếu kỳ nhìn người đang giãy dụa nhúc nhích trên mặt đất một chút, khó hiểu hỏi: "Vị này là...?"

Nằm co quắp trên mặt đất là một nữ nhân mặc váy trắng, tạm thời không thấy rõ khuôn mặt, cho dù bị giam cầm lực lượng toàn thân, vẫn giống như giòi bọ liên tục ngọ nguậy, nhúc nhích về phía cửa chính như muốn bỏ trốn, tràng diện trông cực kỳ buồn cười.

Lệ Hồng Vũ nói: "Ban nãy lão hủ lên núi, cảm giác nàng ta che giấu khí tức ẩn thân ở chỗ tối, hành tung khả nghi, liền thuận tay đưa nàng bắt giữ, nếu là đệ tử của Đúc Kiếm Sơn Trang, còn xin Khương thiếu chủ thứ tội!"

Khương Ly nhếch miệng cười nói: "Đây không phải người của Đúc Kiếm Sơn Trang!"

Tiếp đó quay đầu nhìn về phía Triệu Xích Hà cùng Trần Thủ Nghĩa:

"Là nàng sao?"

Cả hai vị tông sư đều lắc lắc đầu: "Không thể xác định!"

"Hỏi một chút là biết!" Khương Ly cười tủm tỉm, đi tới phía trước mặt nữ tử, chặn đường nhúc nhích của nàng, nữ tử lập tức ngẩng đầu lên, nhìn hằm hằm hắn quát mắng:

"C·h·ó ngoan không cản đường!"

Khương Ly vén áo bào, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đưa tay nắm lấy cằm của nàng lên quan sát, phát hiện nữ tử này niên kỷ không lớn, cùng Lục Liễu và Hồng Miên tương đương với nhau. Dung nhan xinh đẹp, da thịt trắng nõn, giống như thổi qua liền rách vậy. Hơn nữa, tựa hồ có chút quen thuộc.

Ah! Lại là nàng? Nụ cười trên khuôn mặt của Khương Ly càng thêm nồng đậm.

Thiếu nữ cực kỳ nổi giận, há miệng liền muốn cắn tới, nhưng Khương Ly hơi vận lực, miệng của nàng lập tức không có cách nào khép lại, chỉ có thể ô ô mấy tiếng.

"Thời gian vừa qua, là ngươi lén lút nhảy tới nhảy lui ở trong Đúc Kiếm Sơn Trang?" Khương Ly hỏi.

"Ô ô ô..."

Khương Ly khẽ ồ một tiếng nói: "Ta buông tay ra, ngươi không được cắn người, nếu không bản thiếu chủ đập nát hàm răng của ngươi!"

Thiếu nữ trừng Khương Ly một chút, nghiêng đầu sang bên khác xem như chấp nhận.

Khương Ly cười nhẹ, từ từ buông bàn tay ra, trên da thịt rắng nõn của nàng lập tức lưu lại dấu vết hai ngón tay.

"Nói đi, thời gian qua, có phải là ngươi quấy phá ở trong Đúc Kiếm Sơn Trang, cũng là ngươi đả thương thủ hạ của ta?"

"Đúng thì sao? Hừ hừ!"

Thiếu nữ nhìn mặt mày xinh đẹp như tranh vẽ, tính tình lại cực kỳ táo bạo, hung hăng nói: "Có bản lĩnh ngươi thả bản cô nương ra, hai ta đại chiến ba trăm hiệp!"

Khương Ly cười ha hả, âm thầm cảm ứng tu vi của nàng, rất nhanh, khoé miệng của hắn khẽ run rẩy.

Tông sư hậu kỳ!

Thiếu nữ trước mặt vừa mới mười sáu mười bảy tuổi, tu vi đã đạt tới tứ phẩm hậu kỳ, không hổ là truyền nhân của Bạch Ngọc Kinh.

Đúng vậy, thân phận của thiếu nữ mặc váy trắng này, không ai khác chính là truyền nhân đương đại của Bạch Ngọc Kinh, Bạch Tiểu Man. Chỉ là không rõ vì sao nàng lại có mặt ở Đúc Kiếm Sơn Trang?

Chẳng trách, Triệu Xích Hà cùng Trần Thủ Nghĩa liên thủ đều bị nàng đánh ngã. Bạch Tiểu Man đường đường là truyền nhân của thế lực thần bí, mạnh mẽ nhất Vũ Giới, thực lực khó lường, không phải hai gã tông sư xuất thân tán tu có khả năng so sánh.

Coi như Khương Ly hay Thẩm Vận tự mình xuất thủ, cũng chưa chắc đã làm được gì nàng. Đáng tiếc, nàng quá xui xẻo, gặp ngay Lệ Hồng Vũ, b·ị b·ắt lại.

"Ngươi tên gì? Đến từ nơi nào?" Mặc dù biết được thân phận của nàng, nhưng Khương Ly vẫn trầm giọng hỏi.

Bạch Tiểu Man trợn mắt nhìn hắn, nghiêng đầu hừ nhẹ: "Ngươi cảm thấy ta sẽ nói cho ngươi biết?"

"Tính tình cũng không nhỏ nha!" Khương Ly cười ha ha, hô một tiếng: "Trần Thủ Nghĩa!"

"Có thuộc hạ!" Trần Thủ Nghĩa liền vội vàng tiến lên.

"Kéo ra ngoài, quất một trăm roi trước, sau đó kéo vào đây để ta hỏi tiếp!"

Trần Thủ Nghĩa giật mình, thầm nghĩ thiếu chủ thật không biết thương hoa tiếc ngọc nha, nhưng rất nhanh liền đáp lời:

"Tuân lệnh!"

Gã nói xong liền cất bước hướng về phía thiếu nữ.

Thiếu nữ trợn trắng mắt, trên người nàng có bí bảo hộ thể, bị quất một trăm roi cũng không phải là đại sự gì, nhưng nếu bị quất xuống một trăm roi thì quần áo khẳng định không giữ được, đến khi đó xuân quang ngoại tiết, nàng còn mặt mũi đâu mà nhìn người?

Trên đời này sao lại có nam nhân độc ác như vậy?

"A a ta gọi là Bạch Tiểu Man!" Bạch Tiểu Man vội hô lên.

"Thì ra là Bạch cô nương!" Khương Ly gật đầu hỏi: "Ngươi lẻn vào Đúc Kiếm Sơn Trang là có m·ưu đ·ồ gì?"

Bạch Tiểu Man tròng mắt xoay tròn, tuỳ tiện nói: "Nếu ta nói là nơi đây sơn thanh thuỷ tú, thích hợp tu thân dưỡng tính, cho nên cố ý chạy tới chơi mấy ngày, ngươi có tin không?"

Khương Ly ngẩng đầu lên hô: "Trần Thủ Nghĩa!"

"Chờ một chút, nếu ngươi không tin, để ta nghĩ thêm một cái lý do khác nha!" Bạch Tiểu Man vội vàng hô to.

Khương Ly lắc đầu, khoát khoát tay: "Kéo ra ngày, quất một trăm roi!"

"Đừng đừng!" Bạch Tiểu Man hoảng hốt kêu lên: "Ta tới Đúc Kiếm Sơn Trang là để tìm bảo kiếm của mình"

"Ồ?" Khương Ly nhíu mày, nhìn về phía sau lưng thiếu nữ, hôm nay nàng đúng là không đeo Lăng Hư Kiếm trên người, hiếu kỳ hỏi.

"Bảo kiếm của ngươi bị thất lạc, chạy tới Đúc Kiếm Sơn Trang chúng ta làm gì?"

Thiếu nữ lung lay đầu, tiếp theo nghiến răng nghiến lợi nói:

"Chính là lão già l·ừa đ·ảo kia, hắn trộm mất bảo kiếm của ta, rồi giấu ở trong Đúc Kiếm Sơn Trang, nên bản cô nương mới phải tới đây tìm kiếm!"

Khương Ly yên lặng nhìn nàng một chút, nhìn biểu cảm của Bạch Tiểu Man, không giống như đang nói láo. Xem ra có người trộm lấy Lăng Hư Kiếm của nàng rồi giấu ở trong Đúc Kiếm Sơn Trang.

Khoan đã! Khương Ly híp mắt. Bị nàng gọi là lão già l·ừa đ·ảo, chỉ có một người, đó chính là Tả Từ.

Âm thầm nghi hoặc, vị Thiên Nhân cường giả này không ăn no chờ c·hết ở Thiên Nhai Hải Các, năm lần bảy lượt chạy tới nhảy nhót trước mặt mình là muốn làm cái gì?

Chương 250: C·h·ó Ngoan Không Cản Đường