Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 251: Nhân Tộc Khí Vận, Vũ Hoàng Kiếm?
"Ngươi lẻn vào Đúc Kiếm Sơn Trang để tìm bảo kiếm, vì sao còn ra tay đả thương thủ hạ của ta?" Khương Ly nâng tay chỉ về phía Triệu Xích Hà cùng Trần Thủ Nghĩa hỏi.
Bạch Tiểu Man còn duy trì tư thế nằm uốn éo trên mặt đất, ngoẹo đầu nhìn phía hai gã tông sư cường giả, trợn mắt trừng bọn họ, rồi oan ức giải thích:
"Ta đối với các ngươi cũng không có ý xấu, chỉ muốn tìm về bảo kiếm mà thôi. Ai bảo hai người bọn họ vừa thấy ta liền kêu đánh kêu g·iết, bản cô nương không còn cách nào khác đành phải dạy dỗ bọn họ một xíu mà thôi"
"Nàng nói là thật sao?" Khương Ly quay đầu hỏi.
Triệu Xích Hà cùng Trần Thủ Nghĩa đưa mắt nhìn nhau, mặt già xấu hổ đáp:
"Bẩm thiếu chủ...tựa hồ là như vậy"
Khương Ly gật gù, mọi chuyện cuối cùng cũng hai năm rõ mười. Tả Từ lão đầu trộm Lăng Hư Kiếm của Bạch Tiểu Man giấu ở trong Đúc Kiếm Sơn Trang, đồng thời tiết lộ cho nàng biết. Bạch Tiểu Man vì tìm lại bảo kiếm, lẻn vào trong sơn trang, ai ngờ hành tung bị người phát giác, dẫn đến một loạt sự kiện đằng sau.
Còn về vì sao nàng có thể vô thanh vô tức vượt qua phòng ngự trận quang, chui vào bên trong sơn trang, Khương Ly cũng không mấy bất ngờ.
Thiếu nữ trước mặt thế nhưng là truyền nhân đương đại của Bạch Ngọc Kinh.
"Thiên thượng Bạch Ngọc Kinh. Ngũ lâu thập nhị thành. Tiên nhân phủ ngã đỉnh. Kết phát thụ trường sinh."
Bạch Ngọc Kinh là thế lực đứng đầu trong sáu cái thế lực siêu thoát ở Vũ Giới, truyền thừa vô số năm, nắm giữ nhiều loại thủ đoạn kinh người, hoàn toàn có thể lý giải.
Trên người Bạch Tiểu Man nhất định mang theo bí bảo hộ thân, tam phẩm Vũ Vương bình thường chưa hẳn đã làm gì được nàng. Xui xẻo cho nàng là Lệ Hồng Vũ cũng không phải một vị Vũ Vương bình thường, mà là tam phẩm hậu kỳ Vũ Vương.
Cường giả như vậy, ở toàn bộ Thanh Châu cũng không nhiều, có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bạch Tiểu Man còn chưa kịp vận dụng bí bảo, đã bị đối phương bắt lấy, gieo xuống cấm chế.
"Tự tiện xông vào Đúc Kiếm Sơn Trang, đả thương thủ hạ của ta, việc này nhất định phải truy cứu. Nhưng nể tình ngươi cũng không mang ý xấu, tội chưa đáng c·h·ế·t, như vậy đi, ngươi lấy ra một ít đồ vật bồi tội, bản thiếu chủ liền thả ngươi ra!"
Khương Ly nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn chăm chú vào mấy cái túi căng phồng cột bên hông của thiếu nữ.
Nếu hắn đoán không lầm, mấy cái túi đó đều là túi trữ vật. Không hổ là thế lực đứng đầu Vũ Giới, ngay cả Thiên Nhân cường giả như Tả Từ cũng không sở hữu túi trữ vật, nàng lại có tận ba cái.
Bắt gặp ánh mắt tham lam của Khương Ly, sắc mặt Bạch Tiểu Man lập tức lộ ra vẻ cảnh giác, lắc đầu nguầy nguậy:
"Trên người ta không có thứ gì đáng giá để bồi tội cả, nếu ngươi muốn chém muốn g·i·ế·t, cứ tuỳ tiện!"
"Thật sao?" Khương Ly cười tủm tỉm hỏi.
Thiếu nữ buông hai tay ra, như muốn nói, ta rất nghèo!
Khương Ly cũng không tức giận mà ngẩng đầu nói với Lục Liễu và Hồng Miên:
"Các ngươi giúp ta lột sạch quần áo của nàng rồi ném ra đường, tất cả đồ đạc trên người nàng đưa đến phòng ta"
"Tuân lệnh công tử!" Lục Liễu đáp, một bên cười hì hì, một bên xoa bóp đốt ngón tay hùng hổ đi tới.
Bạch Tiểu Man nghe thế, lập tức hoa dung thất sắc, vội vàng hô: "Từ từ, ta bồi tội còn không được sao?"
Khương Ly quay đầu nói với Lệ Hồng Vũ: "Làm phiền tiền bối mở cấm chế giúp nàng!"
Lệ Hồng Vũ hơi chần chờ chốc lát, nhưng vẫn tiến lên hai bước, nâng tay đánh ra mấy đạo kình khí lên người Bạch Tiểu Man, thiếu nữ được thả tự do, vội đứng dậy, hung tợn liếc Lệ Hồng Vũ một mắt, tiếp theo từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngọc đưa cho Khương Ly hỏi:
"Cái này đủ chưa?"
Khương Ly tiếp nhận thẻ ngọc, nhìn lướt qua, ánh mắt hơi đổi. Tấm thẻ ngọc này ẩn chứa công kích của một vị tam phẩm Vũ Vương.
Loại thẻ ngọc như vậy, ở Đông Hoang khá phổ biến, nhưng ở Vũ Giới thì cực kỳ hiếm có, không phải ai cũng biết phương thức chế tạo. Hơn nữa, mỗi lần chế tạo thẻ ngọc đều rất hao tổn tâm lực, tối thiểu cần mấy tháng, thậm chí nửa năm mới hồi phục hoàn toàn. Nên dù biết cách chế tạo, đa số võ giả sẽ không nguyện ý chế tạo ra chúng.
"Đã đủ rồi!" Khương Ly gật gật đầu bảo: "Bạch cô nương có thể rời đi!"
Nhưng Bạch Tiểu Man lại lắc đầu, ngồi xuống mặt đất, nói: "Ta không đi, ta còn phải đi tìm bảo kiếm!"
Khương Ly thấy Bạch Tiểu Man ỷ lại không chịu đi, có chút bất đắc dĩ, đành phải sai phái Lục Liễu và Hồng Miên dẫn nàng đi tìm kiếm Lăng Hư Kiếm.
"Để Lệ tiền bối chờ lâu!" Khương Ly chắp tay nói.
Lệ Hồng Vũ vội vàng nói: "Không dám nhận, Khương thiếu chủ cứ gọi ta là Lệ lão là được"
Khương Ly gật gù hỏi: "Lần này Lệ lão tới Đúc Kiếm Sơn Trang, phải chăng là Khí Tôn có gì muốn phân phó?"
Lệ Hồng Vũ đáp: "Chủ nhân để lão hủ tới tiếp Khương thiếu chủ đi Đúc Khí Tông một chuyến, chủ nhân nói, Thanh Hà Khương thị cùng Đúc Khí Tông Khương thị đồng khí liên chi, nên nhận tổ quy tông, ngoài ra, ngài ấy hình như còn có chuyện muốn trao đổi riêng với Khương thiếu chủ"
"Như vậy sao?" Khương Ly nhíu mày, đây không phải là lần đầu tiên vị Khí Tôn kia muốn mời hắn tới Đúc Khí Tông. Nhưng bởi vì sự vụ bừa bộn nên hắn chưa thể sắp xếp thời gian. Hiện tại, đối phương cử tới một vị Vũ Vương hậu kỳ, hiển nhiên là đang cho thấy thành ý và quyết tâm của mình, nếu tiếp tục cự tuyệt, nhất định sẽ làm phật ý đối phương.
Thầm suy ngẫm, Khương gia cùng Khương thị ở Hoan Châu quả thực đồng khí liên chi, hai trăm năm trước mới tách ra. Trở về nhận tổ quy tông là điều nên làm.
Bên cạnh đó, tu vi của hắn hiện tại đạt tới bình cảnh, muốn đột phá tới Hoán Huyết Cảnh không phải cứ bế quan là được, còn cần thêm cơ duyên.
Mà bất kể Đúc Khí Tông hay Khương thị đều là thế lực lớn, nội tình thâm hậu, nói không chừng cất giữ đồ vật có thể trợ giúp hắn đánh phá bình cảnh. Ngoài ra nếu được hai thế lực này cộng đồng chống đỡ, thì rất có lợi cho đại nghiệp của hắn.
Cho nên tổng thể mà nói, tiến về Đúc Khí Tông, lợi nhiều hơn hại.
Trầm tư chốc lát, Khương Ly quyết định đi gặp mặt vị Khí Tôn kia một lần.
"Khí Tôn đã có lời, vãn bối sao dám từ chối, mời Lệ lão chờ đợi vài ngày, ta an bài sự tình trong sơn trang rồi sẽ cùng ngươi tiến về Đúc Khí Tông"
Lệ Hồng Vũ gật đầu, không có dị nghị.
Phía bên khác, Lục Liễu, Hồng Miên dẫn theo Bạch Tiểu Man tìm khắp ngoại môn, nội môn, thậm chí cả quân doanh cũng chưa tìm thấy tung tích của Lăng Hư Kiếm, vội vàng tới bẩm báo.
"Bạch cô nương thật chắc chắn bảo kiếm của ngươi đang giấu ở trong Đúc Kiếm Sơn Trang?"
Bạch Tiểu Man chần chờ đáp: "Ta cảm ứng được vị trí của nó, đại khái là ở trong này, nhưng không biết vị trí chính xác là ở đâu..."
"Được rồi!" Khương Ly nhẹ điểm đầu, tản ra thần niệm quan sát mọi ngóc ngách của sơn trang, lát sau liền phát hiện vị trí của Lăng Hư Kiếm.
Cấm địa! Lăng Hư Kiếm bị giấu ở trong cấm địa, chẳng trách ba nữ không tìm thấy.
Sơn trang cấm địa là chỗ quan trọng nhất của Đúc Kiếm Sơn Trang, nên không phải ai cũng được phép tiếp cận.
Nhưng Tả Từ lại có thể vô thanh vô tức chui vào, đồng thời giấu bảo kiếm ở trong, quả nhiên bất khả tư nghị.
"Đi thôi, ta biết nó ở đâu!"
Khương Ly thu hồi thần niệm, thản nhiên nói, tiếp theo dẫn đầu hướng về phía cấm địa mà đi.
Bên trong cấm địa chỉ có thúc công Khương Hạ cùng Thẩm Vận đang tu luyện.
Khương Ly không làm phiền bọn họ bước tới đằng sau một cây cột trụ, Lăng Hư Kiếm bị giấu ở sau cột trụ đó.
Vươn tay cầm lấy thân kiếm, Khương Ly chợt giật nảy mình, ánh mắt khẽ run.
"Đây là..." Hắn thì thào, tinh tế cảm nhận, tiếp theo kinh ngạc đến ngây người.
Bởi vì thanh kiếm trước mặt lại là một thanh Vương Binh, mặc dù không rõ là lục chuyển, thất chuyển hay bát chuyển, nhưng rõ ràng là một thanh Vương Binh.
Nó sở dĩ trông bình thường như vậy, là bởi vì bị người cố ý phong ấn xuống.
Vũ Giới vì sao lại xuất hiện Vương Binh?
Bên cạnh đó, từ trên thân kiếm, hắn còn cảm nhận được một tia khí vận mờ mịt, rất giống quốc vận, lại càng thuần tuý, rộng rãi hơn nhiều, bao quát hết thảy nhân loại vào bên trong, tựa hồ là....
Nhân tộc khí vận! Thanh kiếm này không những là một thanh Vương Binh bình thường mà còn chứa đựng nhân tộc khí vận.
Nhìn thanh trường kiếm trong tay, lông mày Khương Ly giãn ra, không khỏi nhớ đến một thanh kiếm cực kỳ nổi danh..
Vũ Hoàng Kiếm.
Nghe nói vào thời thượng cổ, có cường giả thống nhất Vũ Giới, xây dựng vô thượng thần triều, tự xưng là Vũ Giới Thần Hoàng. Sau đó y tụ tập nhân tộc khí vận đúc ra một thanh thần kiếm, đặt tên là Vũ Hoàng Kiếm.
Thanh kiếm đó gánh chịu khí vận của toàn bộ nhân tộc ở Vũ Giới, uy lực vô song.
"Ta ngược lại muốn xem ngươi có gì cao minh... " Khương Ly thì thào, tiếp theo dùng sức định rút kiếm ra.
Nhưng tiếp theo, hắn liền kinh ngạc há hốc mồm, bởi vì lấy tu vi thân thể của hắn, không cần dùng cương khí liền có thể dễ dàng nâng lên đồ vật nặng mấy vạn cân, giờ lại không thể đem kiếm rút ra khỏi vỏ.
"Bản toạ cũng không tin!"
Khương Ly hừ nhẹ, tiếp theo toàn thân phồng lên, lực lượng tăng vọt mấy lần, gầm lớn một tiếng, trực tiếp đem trường kiếm rút ra khỏi vỏ.
Ông ——
Trường kiếm vừa ra vỏ, lập tức không khí bên trong cấm địa điên cuồng chấn động, có tử khí sôi trào, xuyên thủng trận pháp bay thẳng lên trời cao.
"Quả nhiên là nhân tộc khí vận!" Khương Ly thì thào, vươn tay vuốt ve thân kiếm, trên thân kiếm khảm nạm mười tám viên bảo ngọc, thực chất chính là là mười tám trọng cấm chế, đem lực lượng của Vũ Hoàng Kiếm phong ấn lại, biểu hiện ra chỉ tương đương với một thanh tam chuyển phàm binh. Nếu đem mười tám trọng cấm chế hết thảy đều giải khai, thần kiếm khôi phục, đây chính là một thanh Vương Binh.
........
Khương Ly vừa rút kiếm ra Vũ Hoàng Kiếm, thoáng cái tử khí phóng lên cao, bao trùm khắp toàn bộ bầu trời của Đúc Kiếm Sơn Trang.
"Chuyện gì xảy ra?"
Tất cả mọi người trong sơn trang đều nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Mà ở bên ngoài cấm địa, Bạch Tiểu Man ngẩn người tại chỗ hồi lâu mới hồi phục tinh thần, lắp bắp hô lên:
"Hắn...hắn...lại có thể rút ra Lăng Hư Kiếm!"