Chương 254: Đại Nguỵ Khí Tôn Khương Thần Cơ, Thiên Địa Chi Bình
Ánh mắt của Khương Ly loé lên, âm thầm thở dài, xem ra phiền phức đã tìm tới cửa.
Mặc dù không biết lão ta gọi hắn tới để làm gì, nhưng việc đã đến nước này, cũng không thích hợp từ chối.
Khương Ly dứt khoát quay đầu lại, nở nụ cười hướng về cửa hàng binh khí của lão mà đi.
Hắn chả muốn dính líu phiền phức, nhưng cũng không làm việc gì trái lương tâm, hơn nữa nơi đây là địa bàn của Đúc Khí Tông, không sợ vị cường giả này làm khó dễ chính mình.
Khương Ly dừng ở bên ngoài đại môn, ôm quyền thi lễ: "Xin hỏi tiền bối có gì muốn chỉ giáo?"
Thị nữ đi sau lưng Khương Ly thấy thế, âm thầm kinh ngạc. Nàng biết lão đạo kia, tựa hồ tên là Khương Lâm là một vị đệ tử nội môn của Đúc Khí Tông, hơn nữa mới tấn cấp chưa được bao lâu. Nhìn dáng vẻ của lão ta, tuổi tác chỉ sợ có thể so với ông nội của nàng, lại vẫn cố chấp làm một vị đệ tử học tập luyện khí thuật, tại khu vực ngoại môn cũng xem như danh nhân.
Mà vị Khương công tử đây thân phận rất ghê gớm nha, được Lệ Hồng Vũ tiền bối xưng là thiếu chủ. Lệ tiền bối là ai, nàng mặc dù là thị nữ nhưng cũng nghe qua, ông ta chính là một vị Vũ Vương cường giả, ngay cả tông chủ cũng phải khách khí ba phần. Cho nên, thân phận của Khương Ly như thế nào có thể thấy được lốm đốm
Nhưng hiện tại Khương Ly lại đi xưng hô một vị nội môn đệ tử làm tiền bối, quả thực bất khả tư nghị.
Tại Đúc Khí Tông, đạt giả vi tiên, thân phận địa vị không chỉ dựa vào tu vi, tuổi tác mà còn dựa vào trình độ luyện khí thuật.
Đừng nhìn lão đạo trước mặt là một vị lục phẩm đại vũ sư, nhưng nếu gặp phải một vị tứ phẩm luyện khí sư đệ tử nội môn, đều phải hạ mình gọi đối phương một tiếng sư huynh, dù tu vi hay tuổi tác của đối phương thấp hơn mình.
Nhưng nàng cũng không dám nói cái gì mà rất hiểu chuyện xoay người rời đi.
Bấy giờ, bên ngoài tiệm binh khí chỉ còn Khương Ly và lão đạo kia.
"Định lực của tiểu hữu rất tốt nha!" Lão đạo cười nhẹ nói.
"Tiền bối quá khen, không biết tiền bối hô hoán vãn bối là vì chuyện gì?"
Khương Ly chắp tay hỏi. Từ trên người của lão đạo, hắn không cảm nhận được huyết sát chi khí, hiển nhiên đối phương chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội, ngược lại có một loại thong dong, độ lượng, rất có phong thái trưởng giả.
Sau khi cảm nhận được điều đó, Khương Ly cũng thản nhiên hơn nhiều, không còn lo lắng đối phương sẽ gây sự với mình.
Đối với thái độ của Khương Ly, lão đạo càng thêm thoả mãn.
Thiếu niên này chỉ mới mười tám mười chín tuổi, nhưng trên người lại biểu hiện ra vẻ trấn định, loại trấn định đó, tuyệt đối không phải người bình thường có thể nắm giữ.
Lão cũng chú ý tới, ban đầu lúc Khương Ly phát hiện ra mình bị người thăm dò mới hơi kinh ngạc một phen. Sau khi xác định được thân phận cường giả của lão xong, Khương Ly liền không có bất kỳ biểu lộ khác lạ nào nữa, ánh mắt như một đầm nước sâu, nhìn không ra bất kỳ chấn động nào.
Loại trấn định như vậy, thông thường phải là những võ giả đã thấy qua vô số cảnh tượng hoành tráng, trải qua vô số hung hiểm mới có thể nắm giữ, không nên xuất hiện trên người một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi.
Nghĩ đến những thành tựu mà Khương Ly đạt được thời gian vừa qua, quả nhiên không có lửa làm sao có khói.
"Tiểu hữu chớ nên lo lắng, lão phu gọi ngươi tới, cũng không có ác ý gì, ngược lại có vài phần ý tốt. Lão phu vừa gặp liền thấy ngươi cùng ta có duyên, muốn chỉ điểm ngươi luyện khí thuật, ngươi nguyện ý học sao?"
Lão đạo nở nụ cười, tuy rằng mặc một bộ trang phục lôi thôi lếch thếch, nhưng quanh thân lại có một luồng khí chất xuất trần không linh, phiêu miễu như tiên.
Đây là cỗ khí độ của luyện khí tông sư, dường như hoa sen ở trong hồ, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Ánh mắt Khương Ly lập tức loé lên một tia kinh ngạc, hắn đoán được vị cường giả này không có ác ý với mình, gọi mình lại là có chuyện muốn hỏi. Chưa từng nghĩ, đối phương vừa mở miệng liền muốn chỉ điểm hắn luyện khí thuật.
Nếu là người bình thường, tất nhiên đã vui sướng lâng lâng, dập đầu bái sư.
Nhưng Khương Ly thì chỉ kinh ngạc một chút liền mất đi hứng thú. Hắn mặc dù không quá chú tâm nghiên cứu luyện khí thuật, nhưng nói thế nào cũng là một vị tam phẩm Chân Vương, từng tiếp xúc qua cao cấp luyện khí thuật, tiện tay liền có thể luyện chế ra một kiện chân binh.
Nếu nói về thuật luyện khí thuật, vị lão đạo này mặc dù là luyện khí tông sư nhưng cũng vẻn vẹn là phàm cấp luyện khí sư thôi, chưa đủ trình độ để chỉ điểm cho hắn.
Đổi lại hắn chỉ điểm đối phương còn được.
Lão đạo bắt gặp Khương Ly không có hứng thú, âm thầm kinh ngạc.
Chính mình đường đường là Đại Nguỵ Khí Tôn, phóng tầm mắt toàn bộ Vũ Giới cũng là nhân vật danh chấn thiên hạ.
Không biết bao nhiêu Luyện Khí Tông Sư chạy tới Đúc Khí Tông, chỉ cầu lão chỉ điểm một câu, nhưng dù tính cách của lão tương đối hiền hoà, lại một mực rất ít khi chỉ điểm người khác.
Hiện tại, chính mình nguyện ý chỉ điểm Khương Ly, Khương Ly lại chả mấy mặn mà.
Quả thực chẳng còn lời gì để nói.
"Tiểu hữu không nguyện ý ư?" Lão đạo nhướng mày hỏi.
Khương Ly ôm quyền nói: "Ta không có hứng thú với luyện khí thuật, cảm tạ ý tốt của tiền bối"
"Ah!" Lão đạo tiếc nuối nói: "Ngươi chẳng những trời sinh là Tinh Thần Niệm Sư, còn nắm giữ Dị Hoả, nếu học tập luyện khí, quả thực làm ít công to, tương lai bất khả lượng, bỏ qua, thật là đáng tiếc...."
Khương Ly nói: "Đối với Khương mỗ, bất kể là luyện đan, luyện khí hay trận pháp đều là phụ trợ mà thôi, tu hành mới là chủ yếu nhất"
Lão đạo nghe thế, nhíu mày có chút không vui: "Tu hành thì có tiền đồ gì chứ, chỉ cần ngươi trở thành luyện khí tông sư, thì sẽ có rất nhiều tông sư, thậm chí Vũ Vương cường giả đi theo, nghe lời của ngươi"
Khương Ly nhàn nhạt nói: "Tông sư, Vũ Vương mà thôi...đều là phàm cảnh võ giả, Thiên Nhân bên dưới đều là sâu kiến...."
"Ừm, ngươi muốn thành Thiên Nhân?" Lão đạo kinh ngạc thốt lên, hiển nhiên nhìn ra Khương Ly chẳng đem Vũ Vương, tông sư để vào trong mắt. Mục tiêu của hắn là Thiên Nhân cảnh.
"Không được sao?" Khương Ly hỏi.
Lão đạo nhíu mày, dò xét Khương Ly một lượt, nội tâm âm thầm chấn kinh. Ban nãy lão chưa nhìn kỹ, giờ mới phát hiện, tu vi của Khương Ly đã đạt tới ngũ phẩm đỉnh phong, tuỳ thời có thể đột phá tứ phẩm. Điều đặc biệt nhất đó là khí huyết trên người hắn, cuồn cuộn như trường hà, hoàn toàn không thua gì Vũ Vương cường giả.
Mẹ nó, tiểu tử này không phải là thiên tài, mà phải xưng là yêu nghiệt.
Lấy thực lực của hắn, sao có thể xếp thứ mười trên Tiềm Long Bảng cơ chứ, đem vị trí đầu tiên đưa cho hắn mới đúng, không không không, nếu dựa vào tu vi luyện thể, tiểu tử này thậm chí có thể g·iết lên Tông Sư Bảng rồi.
Quái thai!
Đáng nói nhất là Khương Ly còn chưa đầy hai mươi tuổi, lấy thiên phú như vậy, tương lai đột phá Vũ Vương, Vũ Tôn, thậm chí Vũ Đế cũng không phải không thể.
Còn như Thiên Nhân....lão chưa vội giải thích, mà hỏi hắn:
"Ngươi biết vì sao chỉ có lục đại siêu thoát thế lực mới tồn tại Thiên Nhân cường giả sao?"
Khương Ly lắc đầu, chăm chú nhìn lão.
Lão đạo thở dài nói: "Bởi vì Vũ Giới hôm nay vốn không cho phép Thiên Nhân xuất hiện, nhưng bởi vì Lục Nguyên Châu nên mới có người đột phá. Ngươi từng nghe qua thuyết pháp thiên địa chi bình bao giờ chưa?"
"Ồ" Khương Ly kinh dị nhìn đối phương, ở Vũ Giới lại cũng có người biết đến thuyết pháp ấy.
Thiên địa chi bình, nói đơn giản là nếu đem thiên địa ví như một cái bình nhỏ, thì chúng sinh ở trong thiên địa liền giống như cát đá cùng nước.
Chúng sinh bình thường là nước ở trong bình, mỗi một phần đều nhỏ bé không thể nhận ra, mà võ giả cường đại thì được ví như hạt cát, thực lực càng cao thì chiếm thể tích càng lớn, những cường giả đỉnh cao thì xem như những hòn đá tảng.
Bình nhỏ sở hữu dung lượng có giới hạn, vậy nên số lượng đá tảng có thể nhét vào trong bình là thì cũng sẽ có giới hạn, không thể nhiều hơn.
Nếu hòn đá tảng kia quá lớn, vượt qua thể tích của bình nhỏ có thể chứa đựng được, vậy thì tất nhiên không thể nhét vào.
Nhìn b·iểu t·ình của Khương Ly, lão đạo liền hiểu hắn cũng biết thuyết pháp này nên không giảng giải thêm mà nói.
"Vũ Giới vào thời điểm hiện tại giống như một cái bình nhỏ, mà Thiên Nhân cường giả trở lên lại là hòn đá lớn, căn bản không thể nhét vừa. Nên Vũ Đế cường giả cho dù thiên tư tuyệt luân đến cỡ nào, cũng không thể đột phá Thiên Nhân. Đây là thiên địa ràng buộc, không phải phàm cảnh võ giả có khả năng đánh vỡ."
"Những cường giả của các thế lực siêu thoát sở dĩ có thể đột phá Thiên Nhân là bởi vì bọn họ nắm giữ Lục Nguyên Châu"
"Còn vì sao Lục Nguyên Châu có thể trợ giúp Vũ Đế đột phá Thiên Nhân, điều này lão phu cũng không rõ, dù sao ta chưa chứng kiến vật đó bao giờ"
Khương Ly nhíu mày, khẽ trầm ngâm.
Nếu theo lời của đối phương, Vũ Đế bình thường là chẳng thể nào đột phá Thiên Nhân, nhất định phải có Lục Nguyên Châu hỗ trợ, cho nên Nguyên Châu chính là nền tảng căn bản của từng cái thế lực siêu thoát.
Chính mình muốn c·ướp đoạt Nguyên Châu, tương đương với đào đi nền tảng của đối phương, nhất định sẽ phải chịu đựng các thế lực siêu thoát phản công mãnh liệt.
Người ta nói, Chân Nhân phía dưới đều là sâu kiến, võ giả phàm cảnh muốn chiến thắng Chân Nhân cường giả, vô cùng khó khăn.
Ngày trước hắn có thể làm được, là bởi vì sở hữu thần niệm cường đại, cùng nhiều loại thủ đoạn kinh người.
Hiện tại, muốn đối phó với một vị Thiên Nhân, thì hoặc là thần niệm hồi phục về cảnh giới Niệm Như Thác Đổ, hoặc là thân thể đột phá Niết Bàn, hoặc là huấn luyện ra một chi thần quân lấy Vũ Vương làm sĩ tốt, đồng thời vận dụng Kinh Dương Thần Trận, nếu không rất khó đánh bại Thiên Nhân cường giả.
Nhìn dáng vẻ trầm tư của hắn, ánh mắt lão đạo lộ ra vẻ cổ quái, tiểu tử này không lẽ đang nghĩ cách đối phó Thiên Nhân cường giả ư?