Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 257: Già Mà Không Kính

Chương 257: Già Mà Không Kính


Thiếu nữ mặc quần áo võ sĩ màu đen này, không ai khác chính là Khương Thanh Hàn mà Khương Ly từng gặp ở Bố Hải Thành.

Đừng nhìn Khương Thanh Hàn trước đó bị Khương Ly khi dễ thảm như vậy, nhưng ở Đúc Khí Tông, địa vị của nàng cũng không thấp.

Nhất là trong đám đệ tử cùng trang lứa, hết thảy đều xem nàng là thủ quân của thế hệ trẻ tại Đúc Khí Tông.

Nghe đâu vài tháng trước, Khương Thanh Hàn mới đột phá ngũ phẩm Vũ Tướng, đồng thời cũng vượt qua khảo hạch, thăng cấp thành ngũ phẩm luyện khí sư.

Thành tích như vậy, quả thực vô cùng chói mắt. Có thể nói nàng chính là thiên tài có tiềm năng nhất của Đúc Khí Tông sở hữu trong vòng một trăm năm trở lại đây.

Tất cả mọi người đều đinh ninh rằng, chủ nhân của đoá dị hoả mới đản sinh ở trong Thánh Hoả Quật, ngoài nàng ra không còn ai khác.

Chỉ là đối với cái danh hão đệ nhất thiên tài này, Khương Thanh Hàn không mặn mà cho lắm.

Lần trước đi tới quận Thanh Hà một chuyến, nàng mới biết như thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Những thành tích của nàng, nếu so sánh với Khương Ly, quả thật chẳng tính là cái gì.

Còn về dị hoả, cùng những người ngoài khác biệt, nàng là đệ tử dòng chính của Khương thị, tự nhiên cũng nghe được phong thanh.

Nghe nói, lão tổ có ý định đem đoá dị hoả kia tặng cho Khương Ly. Mặc dù đây chỉ là tin đồn, nhưng Khương Thanh Hàn biết, tin tức ấy quá nửa là sự thật.

Khí Tôn tại Khương thị hay Đúc Khí Tông trước nay vẫn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, coi như đương nhiệm tông chủ, chính là gia gia của nàng cũng không dám ngỗ nghịch.

Hiện tại, hay tin Hồng Vũ Vương ra ngoài đồng thời mang về một thiếu niên, thậm chí để hắn tới tạm trú tại Thiên Tuyền Cung, Khương Thanh Hàn liền có tám phần chắc chắn, người thiếu niên nọ chính là Khương Ly.

"Là ngươi sao?"

Khương Thanh Hàn thì thào, nội tâm tương đối phức tạp. Khương Ly là người đầu tiên khiến cho nàng cảm phục, ngưỡng mộ, nhưng cũng là kẻ đã c·ướp đi cơ duyên của nàng.

.......

Triêu Dương Phong, tông chủ thư phòng.

Bên thư án có một lão giả đang ngồi đọc sách chăm chú, lão giả này tướng mạo đường đường, không giận tự uy, vừa nhìn qua hẳn là một người uy nghiêm, cương nghị .

Đáng tiếc, tư thế đọc sách của y đã bán đứng bản thân, chỉ thấy lão giả một bên đọc sách, miệng thì không ngừng chậc chậc, chốc chốc nở một nụ cười d·â·m đãng.

Quyển sách mà y đọc cũng không phải là thư tịch đứng đắn gì mà là quyển hoàng văn đang nổi đình nổi đám ở Đại Nguỵ Vương Triều, Tây Ly Thiếu Chủ Liệp Diễm Ký.

Bấy giờ bên ngoài thư phòng, một thiếu nữ chậm rãi đi vào, nhìn thấy dáng vẻ của lão giả, cũng không lấy làm ngạc nhiên mà ho nhẹ một tiếng, hô:

"Gia gia!"

Vài tiếng soạt soạt vang lên, lão giả cuống cuồng gấp quyển sách lại, giấu vào ống tay áo, điều chỉnh quần áo đầu tóc, rồi ngẩng đầu lên, đợi sau khi nhìn rõ là ai đến, mặt y lập tức cau lại, như gặp phải đống phân.

Khương Thanh Hàn chống nạnh, giận dữ hỏi:

"Ánh mắt của ngươi có ý gì?"

Lão giả trợn mắt nhìn nàng hỏi:

"Ngươi đến đây làm chi?"

Khương Thanh Hàn điềm đạm nói:

"Tự nhiên là có chuyện tìm gia gia ngươi nha"

"Hừ vào phòng không chịu gõ cửa, ảnh hưởng tới tâm tình đọc sách của lão phu, tiểu nha đầu nhà ngươi có biết thế nào là tôn lão ái ấu không?"

Khương Thanh Hàn hạ thấp giọng hỏi:

"Quyển sách này có nhiều mỹ nhân sao?"

Lão giả nghe thế, chợt tỉnh táo hẳn lên, lau miệng chuẩn bị nói chuyện với nàng, thì nhìn thấy ánh mắt chê cười của thiếu nữ, lập tức tỉnh lại, lấy tay vỗ bịch bịch lên bàn quát ầm lên:

"Ngươi hỏi như vậy, quả thực làm ô uế danh dự của lão phu! Lý nào lại như thế?"

Khương Thanh Hàn tựa hồ không sợ hãi, mà vẫn điềm đạm hỏi:

"Có thục nữ không?"

"Có"

"Có tiên nữ lạnh lùng không?"

"Có"

"Có hoả bạo nữ vương không?"

"Có"

"Có l·ẳng l·ơ kiều diễm ma môn thánh nữ không?"

"Có"

"Ực ực ực"

Lão giả gật đầu lia lịa, nhìn về phía thiếu nữ giống như một người bạn tri âm.

"Ha ha..."

Khương Thanh Hàn cười cợt.

Lão giả chợt hiểu ra điều gì, lắp ba lắp bắp trong họng, mặt già đỏ như đít khỉ, quả thực có chút xấu hổ, hận là không thể đào một cái lỗ chui xuống đất.

"Hừ, đúng là già mà không kính!"

Khương Thanh Hàn khinh thường liếc gia gia của nàng một mắt, nội tâm buồn bực. Phụ thân nàng không đáng tin cậy thì thôi, đến gia gia cũng không đáng tin cậy nốt, quả thực chẳng còn gì để nói.

Lão giả trước mặt tên là Khương Nguyên là đương nhiệm tông chủ của Đúc Khí Tông, là một vị tam phẩm Vũ Vương đức cao vọng trọng, thường ngày tỏ ra cực kỳ uy nghiêm, lạnh lùng. Nhưng chỉ mỗi nàng mới biết, gia gia của nàng chính là một lão dê già, có sở thích cực kỳ quái đản, đó chính là đọc hoàng văn, nhất là tác phẩm của Tả tiên sinh.

"Tiểu nha đầu nhà ngươi tới tìm ta là có chuyện gì sao?" Lão giả bày ra dáng vẻ nghiêm chỉnh, lớn tiếng hỏi.

"Hôm nay Hồng Vũ tiền bối về tông, đồng thời mang theo Khương Ly trở về, gia gia ngươi biết chưa?"

"Khương Ly, chính là cái tên Tây Ly...khục...Đông Ly thiếu chủ kia ư?" Khương Nguyên hỏi.

Khương Thanh Hàn gật đầu: "Đúng là hắn, nghe nói Hồng Vũ tiền bối để hắn tạm trú tại Thiên Tuyền Cung đâu"

"Hắn đang ở Thiên Tuyền Cung?" Khương Nguyên nhíu mày.

Tại Đúc Khí Tông, không phải ai cũng có tư cách ở lại Thiên Tuyền Cung đấy. Nơi đây chỉ yếu để tiếp đón khách quý, giống như Vũ Tôn, Vũ Đế cường giả hoặc là tông chủ, gia chủ của lục đại tông môn cùng bát đại thế gia.

Hiện tại, Khí Tôn lại cho phép một thiếu niên vắt mũi chưa sạch vào ở, chứng tỏ ông ta coi trọng Khương Ly như thế nào.

Khương Nguyên tiếc rẻ nhìn cuốn tiểu thuyết đang đọc dở đôi chút, rồi đứng dậy nghiêm chỉnh nói:

"Đi, chúng ta đi gặp kẻ này một chút, xem hắn là thần thánh phương nào, lại được nhiều mỹ nhân...khụ khụ, được lão tổ coi trọng như vậy"

Khương Nguyên hùng hổ đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng vừa bước ra thềm liền thấy Lệ Hồng Vũ cũng vừa vặn đi vào.

"Gặp qua tông chủ"

"Lệ tiền bối đến tìm ta có chuyện gì không?" Khương Nguyên ôm quyền đáp lễ rồi hỏi. Lệ Hồng Vũ mặc dù chỉ là nô bộc bên người Khí Tôn, nhưng bất kể là tu vi hay bối phận đều cực kỳ cao. Ngay cả y cũng không dám lãnh đạm.

"Lão chủ nhân có dặn dò, muốn để cho Khương Ly thiếu chủ vào Thánh Hoả Quật tu luyện, cần thủ lệnh của tông chủ"

Khương Nguyên nghe thế thì nhíu mày hỏi: "Khương Ly là ai? là đệ tử hạch tâm của Đúc Khí Tông chúng ta sao?"

Thánh Hoả Quật là cấm địa của Đúc Khí Tông, cho nên chỉ có đệ tử hạch tâm trở lên mới được phép vào trong tu luyện. Hơn nữa bất kỳ ai muốn đi vào đều phải nhận được sự đồng ý của tông chủ.

Lệ Hồng Vũ lắc đầu: "Tạm thời chưa phải?"

"Vậy thì không được, không phải đệ tử hạch tâm của Đúc Khí Tông, thì không được phép vào Thánh Hoả Quật" Khương Nguyên nói.

Lệ Hồng Vũ nhướng mày, chợt bảo: "Là lão phu nhớ nhầm, lão chủ nhân đã tặng cho hắn một danh ngạch trở thành đệ tử hạch tâm, hiện tại đã đủ rồi chứ?"

Nhưng Khương Nguyên vẫn lắc đầu nguầy nguậy:

"Quốc có quốc pháp, tông có tông quy. Đúc Khí Tông trước giờ quy định, bất kể là đệ tử nào cho dù là hậu nhân của Khương thị, nếu muốn trở thành đệ tử hạch tâm, cần thiết vượt qua khảo hạch, Khương Ly này tựa hồ còn chưa tham dự hạch chứ?"

Lệ Hồng Vũ trầm mặc, lão dù ngốc cũng nhìn ra, tông chủ rõ ràng đang cố ý làm khó.

Chỉ là Đúc Khí Tông quả thực có quy định như thế, lão chẳng thể nói được gì, đành phải buồn bực cáo từ.

......

Ngoại môn phường thị, Khương Thần Cơ đầu tóc bù xù, hai mắt đỏ bừng cầm lấy một cái túi vải không ngừng lật qua lật lại, sau khi nghe Lệ Hồng Vũ bẩm báo, liền khoát khoát tay:

"Khảo hạch thì khảo hạch đi, Khương Nguyên tiểu tử kia thích dày vò gì thì dày vò"

"Mà ngươi cũng cút cho ta, chớ nên ảnh hưởng tới lão phu nghiên cứu luyện khí thuật"

Lệ Hồng Vũ bất đắc dĩ nhìn về phía túi vải trong tay Khương Thần Cơ, chẳng biết nói gì cho phải.

.......

Thiên Tuyền Cung,

Khương Ly một bên nhàn nhã câu cá ở bên hồ nước, một bên thản nhiên đáp:

"Khảo hạch sao, không có vấn đề!"

Một chút khảo hạch thôi, hắn căn bản không để trong lòng. Hơn nữa, muốn lôi kéo Khương thị cùng Đúc Khí Tông ủng hộ mình, hắn cũng nên cần thiết biểu lộ một chút năng lực của bản thân. Vừa vặn mượn buổi khảo hạch này để thể hiện ra ngoài.

Chương 257: Già Mà Không Kính