Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 260: Luân Hồi Như Gần Gũi, Luân Hồi Như Xa Lạ
Hoa rơi vô ý, nước chảy hữu tình.
Đám trưởng lão nọ chỉ mời tượng trưng, nhưng Khương Ly lại coi là thật, tự mình lên núi bái phỏng từng người, khiến bọn họ thụ sủng nhược kinh.
Cứ như thế, trong vòng hai tuần tiếp theo, mỗi ngày Khương Ly sẽ tới thăm hỏi vài ba vị trưởng lão, một bên thảo luận về tu luyện nan đề, một bên thảo luận về luyện khí thuật.
Trình độ luyện khí của Khương Ly mặc dù chưa dám nói hoàn toàn tinh tường, nhưng cũng hiểu rõ một hai. Hơn nữa, hắn xuất thân từ Đông Hoang, cấp bậc luyện khí ném xa Vũ Giới mấy chục con phố, cho nên thường thường dăm ba câu, liền nhắm thẳng chỗ yếu hại, khiến cho đám trưởng lão đều kinh động như gặp thiên nhân, đối với kiến thức luyện khí của hắn càng thêm khâm phục, tán đồng.
Thoáng cái nửa tháng trôi qua, thanh danh của Khương Ly sớm đã lan truyền khắp Đúc Khí Tông, tất cả mọi người đã không còn ai nghi vấn chuyện hắn trở thành thủ toạ của Lạc Hà Phong nữa.
........
Lạc Hà Phong là một trong chín ngọn núi chính của Hồng Lĩnh Sơn Mạch.
Thủ toạ của Lạc Hà Phong ba năm trước thọ nguyên hao hết mà q·ua đ·ời, dẫn đến vị trí thủ toạ bỏ trống, được rất nhiều nội môn trưởng lão nhòm ngó.
Có điều, muốn trở thành thủ toạ của một ngọn núi chính, yêu cầu tu vi tứ phẩm tông sư trở lên, đồng thời là lục phẩm luyện khí sư.
Đám trưởng lão nội môn, tạm thời chưa ai đáp ứng đủ điều kiện, nên vị trí này tạm thời vẫn trống rỗng.
Hiện tại Khương Ly xuất hiện, liền đem vị trí thủ tọa c·ướp mất, bọn họ mặc dù không cam lòng nhưng cũng chẳng dám nói gì. Bởi vì Khương Ly hoàn toàn danh chính ngôn thuận.
Cứ như thế, Khương Ly an cư ở Đúc Khí Tông trọn vẹn nửa tháng.
Nửa tháng này, hắn không thế nào quản lý Lạc Hà Phong, dạy bảo đệ tử, mà ngày ngày chạy khắp các sơn phong uống trà luận đạo, rồi lại đi thăm thú khắp nơi.
Cho đến hôm nay, trong lúc hắn đang nhàn nhã nằm phơi nắng, thì từ dưới núi chợt vang lên một tiếng hô lớn.
"Khương tiểu nhi, cút ra đây cho lão phu"
Âm thanh kia ẩn chứa nội lực khủng bố, vang vọng bốn phương tám hướng, để toàn bộ Đúc Khí Tông nhao nhao cả lên, còn tưởng là có đại địch tới phá tông.
Tông chủ Khương Nguyên cùng thủ toạ của các phong đều vội vàng chạy ra tư viện, xông về phía Lạc Hà Phong. Tiếp theo sắc mặt của bọn họ trở nên đặc sắc vô cùng.
Chỉ thấy, bên trên sườn núi, một lão đạo ăn mặc lôi thôi, đang hăng hái chạy tới chủ điện, trong tay còn cầm hai cái túi vải, sắc mặt cực kỳ vênh váo đắc ý.
Nhìn thấy dáng vẻ của lão đạo kia, đám Khương Nguyên, Sở Dự Hồng, Hồ Chính Lương mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, xấu hổ che mặt.
Bởi vì lão đạo lôi thôi nọ không ai khác chính là định hải thần châm của Đúc Khí Tông, Khí Tôn Khương Thần Cơ.
"Khụ khụ, lão tổ tựa hồ rất cao hứng, là có đại sự gì sao?" Đại trưởng lão Sở Dự Hồng ho nhẹ nói.
"Chẳng lẽ lão tổ đột phá đế khí sư rồi?" Nhị trưởng lão Hồ Chính Lương nói.
"Không giống nha, bình thường lão tổ vô cùng bình đạm, chẳng quan tâm hơn thua, coi như đột phá đế khí sư cũng không thất thố như vậy?" Khương Nguyên vuốt râu, trầm giọng nói.
"Vậy là chuyện gì? tựa hồ có liên quan đến Khương Ly trưởng lão" Tam trưởng lão Lê Bảo Bình nhíu mày nói.
"Tới xem là biết" Khương Nguyên cười nhạt nói, tiếp đó nhấc chân hướng về phía chính điện của Lạc Hà Phong mà đi.
......
Bên trong lâm viên, Khương Ly một mặt bất đắc dĩ nhìn về phía lão đạo ở trước mặt mình, đồng thời lật qua lật lại túi vải trong tay xem xét tỉ mỉ.
"Thế nào?" Khương Thần Cơ trầm giọng hỏi.
"Mặc dù còn đôi chút ít tì vết, nhưng trong vòng nửa tháng có thể phục chế ra một cái túi trữ vật, tạo nghệ luyện khí của Khí Tôn, thiên hạ hiếm có." Khương Ly ôm quyền nói.
"Tự nhiên!" Nghe hắn nói như vậy, Khương Thần Cơ hai mắt híp thành một khe, vuốt vuốt râu, toàn bộ khuôn mặt già nua tràn đầy đắc ý, tiếp theo chợt nhìn chằm chằm Khương Ly nói:
"Hiện tại lão phu đã phục chế được túi trữ vật, nhà ngươi cũng nên thực hiện ước hẹn của mình rồi chứ?"
"Ước hẹn gì?" Khương Ly chau mày hỏi.
"Hừ, lúc trước, không phải ngươi nói chỉ cần lão phu phục chế ra túi trữ vật, ngươi liền bái ta làm thầy sao? Chẳng lẽ tiểu tử nhà ngươi định lật lọng?"
Khương Thần Cơ trừng mắt, khuôn mặt xụ xuống, khí thế của nhị phẩm Vũ Tôn tràn ra, bao phủ toàn bộ Lạc Hà Phong, để cho đám trưởng lão lẫn đệ tử nội môn đều âm thầm kinh hãi, cảm giác giống như trời sập vậy,
"Ầy, là chuyện này sao?" Khương Ly nghe thế, mới sực nhớ ra, thần sắc hơi mất tự nhiên.
Chính mình tuỳ tiện nói một câu, không nghĩ lão gia hoả này vẫn nhớ kỹ trong lòng.
"Thế nào?" Khương Thần Cơ hỏi, hung hăng nhìn chằm chằm hắn, giống như chỉ cần Khương Ly nói ra một câu từ chối, liền sẽ lập tức xuất thủ.
"Khương Ly gặp qua sư tôn!"
Khương Ly nội tâm buồn bực, nhưng có chơi thì có chịu, lời đã nói ra, hắn chỉ đành chấp nhận.
Khương Thần Cơ lắc lư cái đầu, tựa hồ đối với hai chữ ‘sư tôn’ này của Khương Ly, cực kỳ hưởng thụ.
Lão ta đắc ý vỗ vỗ bả vai của Khương Ly cười ha hả một tiếng:
"Tiểu tử thúi, ngươi lạy ta làm thầy, theo như truyền thống của Đúc Khí Tông chúng ta, lão phu làm sư phụ, hẳn là phải đưa ngươi lễ vật ra mắt... Đi, đi chọn lễ vật đi!"
Khương Thần Cơ thò tay vào trong ống tay áo, móc ra một tấm phù lục cũ kỹ.
Sau khi do dự chốc lát liền điều động chân khí, phù lục nháy mắt loé sáng, từng đạo phù văn cổ lão từ từ hiện lên.
Tiếp theo, Khương Thần Cơ một tay cầm chặt phù lục, tay còn lại túm lấy Khương Ly, thân hình nhanh chóng bay lên, hoá thành một đạo hắc mang quỷ dị, đâm thủng bầu trời, hướng về bên ngoài Hồng Lĩnh Sơn Mạch mà bay nhanh.
"Ngự không phù..." Khương Ly nội tâm khẽ động, không nghĩ Vũ Giới cũng sở hữu loại phù lục này.
Bất kể là ở Đông Hoang hay Vũ Giới, chỉ có tu luyện tới Chân Nhân cảnh hoặc Thiên Nhân cảnh mới có khả năng đạp không phi hành.
Phàm cảnh võ giả, dù tu luyện tuyệt thế khinh công, cũng chỉ có thể lướt đi ở trên không mà thôi, không thể nào chân chính phi hành.
Tuy nhiên, phàm cảnh võ giả muốn phi hành cũng không phải không được, có thể ngồi lâu thuyền hoặc là vận dụng phù lục.
Có điều
Có điều, ngự không phù lục, dù là loại thấp kém nhất, cũng là tam chuyển, đặt ở Vũ Giới, tương đương với thất phẩm thiên phù trở lên.
"Trong người lão phu còn lại ba tấm bát phẩm ngự không phù, vừa vặn đúng dịp..khà khà khà....đi thôi, lão phu dẫn ngươi lượn vòng vòng"
Khương Thần Cơ cười to, lần nữa gia tăng tốc độ, hướng về phía tây mà đi, tốc độ nhanh như chớp.
Nửa canh giờ liền chạy đến bên ngoài ba trăm dặm.
Đây cố nhiên là lần đầu tiên Khương Ly ngự không phi hành ở Vũ Giới, hơn nữa còn là bị người mang theo, nhưng loại kinh nghiệm bay tới bay lui ấy, Khương Ly cũng chẳng xa lạ gì, cho nên chưa hề bối rối, ngược lại Khương Thần Cơ tương đối kinh ngạc nhìn qua hắn, giống như rất ngạc nhiên với sự trấn định của hắn.
"Chúng ta đi đâu?"
Khương Ly hiếu kỳ hỏi.
"Không phải ta đã nói đi chọn lễ vật sao! Truyền thống của Đúc Khí Tông, đệ tử bái sư, sư phụ phải dẫn đệ tử đi tìm tông môn khác, c·ướp đoạt bảo bối làm lễ ra mắt, đây là quy củ! Ngươi phải nhớ kỹ! Đáng tiếc là toàn bộ Hoan Châu không có ma đạo tông môn, nếu không chúng ta liền đi diệt bọn họ"
"Đá tông?"
Khương Ly ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía Khương Thần Cơ, lộ ra một tia kỳ dị.
Chuyện tương tự như vậy, hắn tựa hồ đã từng trải qua một lần.
Để hắn cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Năm đó ở trong mộng cảnh Lạc Thần Giới, Khương Ly bái Lão Hầu Gia làm sư tôn, ông ta không nói hai lời, dẫn hắn đi đá tông.
Hiện tại, bái lão đầu này làm sư tôn, cũng dẫn nhau đi đá tông.
Bỗng chốc, Khương Ly sững sờ, bởi vì trong tầm mắt của hắn, bóng dáng của sư tôn Lạc Trường Tử, của Lão Hầu Gia và của Khương Thần Cơ trùng điệp vào nhau.
Sao lại như thế?
Toàn thân Khương Ly khẽ run nhè nhẹ, nội tâm kinh nghi bất định, xoa xoa mắt còn tưởng chính mình nhìn lầm.