Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 262: Nhất Bách Linh Bát La Hán Trận
Quy củ cũ, con mẹ nó quy củ cũ, sắc mặt của ba người Vương Tiểu Hổ đều cực kỳ xấu xí.
Quy củ trong lời của Khương Thần Cơ chẳng phải cái gì khác, mà chính là Kim Thân Thánh Quả của Long Hổ Môn bọn họ.
Long Hổ Môn sở dĩ tồn tại hơn bảy trăm năm, chưa từng suy sút, là bởi vì nắm giữ một loại bảo thụ gọi là Kim Thân Thụ.
Kim Thân Thụ ba mươi năm ra hoa, ba mươi năm kết trái, ba mươi năm thành thục, mỗi lần chỉ kết ba quả.
Kim Thân Thánh Quả có tác dụng trợ giúp võ giả tẩy gân phạt tủy, tăng cường khí huyết, rèn luyện thân thể.
Võ giả tu luyện tới cảnh giới tông sư, cần dùng cương khí đúc luyện nhục thân, nhưng quá trình này vô cùng hung hiểm, nhất là quá trình đúc luyện lục phủ ngũ tạng.
Nhưng chỉ cần phục dụng một trái Kim Thân Thánh Quả, liền có thể bảo vệ tâm mạch phủ tạng an toàn, tăng cao tỷ lệ đột phá tam phẩm Vũ Vương. Dù cho đột phá thất bại, dưới sự bảo hộ của Kim Thân Thánh Quả, võ giả cũng không đến mức bị phản phệ trọng thương.
Độ trân quý của nó, liếc mắt liền nhìn ra, đây chính là gốc rễ lập thân của Long Hổ Môn, bọn họ tự nhiên chẳng muốn giao ra.
Vương Tiểu Hổ ôm quyền thành thật nói: "Khí Tôn minh xét, Kim Thân Thụ ba mươi năm trước thành thục ba trái, đã giao cho ngài một trái, hai trái còn lại, bị chúng ta chia nhau sử dụng. Hiện tại đã không còn nữa rồi"
"Thật sao?" Khương Thần Cơ nhíu nhíu mày hỏi.
"Thiên chân vạn xác!" Cả ba người đồng thanh nói.
"Ồ!" Khương Thần Cơ móc móc ráy tai, thổi một cái, nở nụ cười ranh mãnh nói.
"Nếu đã không có Kim Thân Thánh Quả, vậy thì lão phu liền lấy Kim Thân Thánh Thụ vậy..."
"Cái gì?" Ba tên Vũ Vương nghe thế thì đều cả kinh, vội vàng hô lên:
"Khí Tôn, vạn phần không được!"
"Tuyệt đối không được!"
"Mong Khí Tôn khai ân!"
"Mụ nội nó, các ngươi cái này không được, cái kia cũng không được, rõ ràng là đang trêu đùa lão phu. Có tin Khương mỗ đem Long Hổ Môn các ngươi đập nát luôn không?"
Khương Thần Cơ nghe thế, oang oang mắng to. Khí thế trên người ầm ầm tản ra, lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Đám đệ tử Long Hổ Môn ở xung quanh ngã trái ngã phải, phun máu phè phè mà ba người Vương Tiểu Hổ đứng mũi chịu sào, chỉ cảm thấy giống như bị ngọn núi lớn đè lên ngực, hô hấp đều trở nên cực kỳ khó khăn.
Nhìn dáng vẻ thê thảm của chúng đệ tử, Vương Tiểu Hổ nội tâm chán nản vội vàng ôm quyền hô:
"Mời Khí Tôn bớt giận, trong bảo khố của chúng ta quả thật còn lại một trái Kim Thân Thánh Quả, để vãn bối đi lấy cho ngươi"
"Hừ!"
"Hiện tại lão phu đổi ý, một trái Kim Thân Thánh Quả, cộng thêm một ngàn linh ngọc. Các ngươi có hai sự lựa chọn, một là cho hai là không cho. Không cho lão phu liền đập nát Long Hổ Môn rồi c·ướp đi Kim Thân Thụ..."
Khương Thần Cơ hừ nhẹ, ánh mắt rét lạnh.
"Cho...cho...cho, vãn bối đi lấy ngay!"
Vương Tiểu Hổ tái cả mặt, vội vàng hô lớn, tiếp theo xoay người chạy tới bảo khổ.
Khương Thần Cơ thấy vậy mới thu hồi khí thế, lầm bầm:
"Một đám tôn tử, nói lời nhẹ nhàng không chịu nghe, cứ để lão phu phải nổi nóng"
Lời của lão, lập tức khiến cho tất cả môn nhân của Long Hổ Môn sắc mặt co quắp.
Trong lòng bọn họ mặc dù giận dữ, nhưng lại chẳng dám phát tác ra.
Ai bảo đối phương là Vũ Tôn cường giả cơ chứ.
Tại Vũ Giới, trước nay vẫn luôn mạnh được yếu thua, nếu thực lực không đủ, bị người ức h·iếp cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Chừng nửa khắc đồng hồ sau, Vương Tiểu Hổ quay trở về, trong tay cầm lấy một cái hộp ngọc, cùng một túi vải nặng trĩu đựng đầy nguyên thạch, cung kính đưa cho Khương Thần Cơ.
"Đây là Kim Thân Thánh Quả và linh ngọc, mời Khí Tôn xem qua"
"Ừm!" Khương Thần Cơ gật đầu, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, đem hộp ngọc cùng túi vải ném cho Khương Ly nói:
"Đi thôi, chúng ta đi nhà khác!"
Trong lúc nói chuyện, lão lại móc ra một tấm ngự không phù, túm lấy vai Khương Ly, tung người bay mất.
Đợi hai người bọn họ đi rồi, đám Vương Tiểu Hổ mới thở dài một hơi, cười khổ nhìn nhau.
"Lão bất tử kia đi rồi chứ?"
"Hình như thế"
"Mụ nội nó, lão già thất đức này, sao mãi chưa chịu c·hết?"
"Khụ khụ, Vũ Tôn cường giả tuổi thọ tận ba giáp, Khí Tôn mới hơn trăm tuổi, chỉ sợ chúng ta c·hết rồi, lão ta vẫn sống nhăn răng đây"
"Hừ, không biết tiếp theo đến lượt thế lực nào bị lão ta giày vò nữa đây?"
.......
Một đường bay lên phía bắc, Khương Ly sờ sờ túi trữ vật bên hông, tâm tình phức tạp.
Một viên thất phẩm thánh quả, cùng một ngàn nguyên thạch. Lễ bái sư mà Khương Thần Cơ cho hắn, thật không phải lễ mọn.
Cả đời này, hắn nhận ba người sư phụ.
Người đầu tiên vì bảo hộ hắn mà lựa chọn tử chiến với đại địch, cuối cùng trọng thương không qua khỏi.
Người thứ hai, vừa gặp mặt liền tặng hắn hồn ngọc, dạy hắn Niệm Thần Quyết, nhờ đó mà Khương Ly nhiều lần chuyển nguy thành an, đạt được thành tựu như hiện tại.
Người thứ ba là lão đầu bên cạnh, vừa mới bái sư liền không tiếc tiền đưa đồ tốt cho hắn.
Bọn họ đói với Khương Ly cực kỳ tốt, hơn nữa tựa như chẳng cần hồi báo.
Càng kỳ lạ, là ba người này, tính cách đều cực kỳ hung hăng càn quấy, vô pháp vô thiên.
Trong lúc Khương Ly đang suy tư, thì Khương Thần Cơ đã dẫn hắn bay tới một chỗ cao nguyên rậm rạp.
"Sư tôn, hiện tại chúng ta đi đâu?"
"Thiên Âm Tự ở Ung Châu, khà khà khà, đám lừa trọc đó cất giấu rất nhiều thứ tốt, vi sư đã thèm nhỏ dãi từ lâu, vừa vặn nhân cơ hội này tới c·ướp đoạt một trận"
"Ầy" Khương Ly im lặng.
Vì đi ăn c·ướp, mà tốn công tốn sức chạy từ Hoan Châu đến Ung Châu.
Suy nghĩ của vị sư tôn tiện nghi này quả thật thiên mã hành không ah.
Từ Long Hổ Môn đến Thiên Âm Tự, khoảng cách gần hai ngàn dặm, mặc dù mượn ngự không phù toàn lực phi hành, nhưng lúc hai người bọn họ tới nơi đã hơn ba canh giờ trôi qua.
Từ trên cao nhìn xuống, phía trước mặt là một ngôi chùa cổ phác, tương đối hiu quạnh.
Bên ngoài đại điện cũng không có mấy khách hành hương.
"Thiên Âm Tự là một trong những tông môn hàng đầu ở Ung Châu, tương đối khó xơi, nhất là lão lừa trọc Huyền Không kia, nửa bước đã đạp tới cảnh giới Vũ Tôn"
"Cho nên chúng ta vẫn nên lưu tình chút, chỉ gõ hai búa"
Khương Thần Cơ nói xong, lấy búa ra hướng về phía đại môn của Thiên Âm Tự gõ tới.
Bành
Búa thứ nhất, đại môn bị đập nát tan tành.
Bành
Búa thứ hai, tiền điện đổ sụp, để lại một cái hố rộng mấy trượng, sâu ba thước.
Nhìn khung cảnh tan hoang trước mắt, Khương Ly âm cổ quái, đây chính là lưu tình mà lão nói ư?
"Huyền Không, cút ra đây cho ta!"
Khương Thần Cơ quá lớn, âm thanh vang vọng bốn phương trời.
Nháy mắt, từ bên trong Thiên Âm Tự, mấy trăm tên tăng môn cầm theo gậy gỗ chạy ra, cảnh giác nhìn chằm chằm hai người Khương Ly.
Đi theo phía sau là bốn lão hòa thượng khí thế thâm trầm, trong đó, dẫn đầu là một lão hòa thượng lông mi màu bạc, mặc áo cà sa màu đỏ, tay cầm tích trượng đi ra.
Lão hòa thượng nhìn lướt qua phế tích ở trước sân một chút, lại nhìn Khương Thần Cơ và Khương Ly, than thở nói:
"A di đà phật, Khương lão thí chủ đích thân tới tệ tự là có chuyện gì muốn dạy dỗ sao?"
Khương Thần Cơ móc móc lỗ mũi, chỉ về phía Khương Ly nói:
"Lão phu vừa mới nhận một người đệ tử, muốn tặng lễ vật cho hắn"
"A di đà phật, Khương lão thí chủ muốn thay ái đồ chọn lễ vật, vì sao lại tới chùa của chúng ta làm gì?" Huyền Không nghi hoặc hỏi.
"Tự nhiên là bởi vì Thiên Âm Tự các ngươi giấu nhiều đồ tốt nha" Khương Thần Cơ đáp, vẻ mặt tựa hồ không quá kiên nhẫn.
"Được rồi, chớ nên hỏi nhiều, hiện tại, các ngươi giao một món bảo bối cho đồ nhi của lão phu, lão phu liền rời đi ngay, không nói hai lời..."
"Bảo bối, Khương lão thí chủ, muốn cái gì...?"
"Long Tượng Bảo Đan!"
Khương Thần Cơ nói.
"Cái gì? Long Tượng Bảo Đan là bảo vật trấn phái của Thiên Âm Tự ta, không thể nào..."
"Ba viên, ít một viên, lão phu đánh phế một tên Vũ Vương của Thiên Âm Tự các ngươi..."
Khương Thần Cơ cười gằn nói, ánh mắt không có hảo ý quét qua ba vị lão tăng bên cạnh Huyền Không.
"Thí chủ đây đang là c·ướp b·óc. Thiên Âm Tông chúng ta mười năm mới có thể luyện chế ra một viên..." Huyền Không buồn khổ nói.
"Lão tử vốn chính là c·ướp b·óc. Ba viên Long Tượng Bảo Đan. Lão tử cuối cùng hỏi một lần, có cho hay không?"
Huyền Không chưa nói gì, thì một vị lão tăng khuôn mặt dữ dằn tiến lên một bước, chỉ tay về phía Khương Thần Cơ mắng:
"Thiên Âm Tự chúng ta trước nay vẫn luôn an phận tu hành, không tranh với đời, nhưng chẳng phải quả hồng mềm, ai cũng có thể tuỳ tiện bóp. Ngươi muốn c·ướp Long Tượng Bảo Đan, vậy thì vượt qua La Hán Trận của chúng ta rồi hãy nói"
"Huyền Nan, chớ nên vô lễ" Huyền Không phương trượng nói.
Huyền Nan nghe vậy, hừ nhẹ một tiếng, ngậm miệng, lùi lại phía sau.
Khương Thần Cơ nghe Huyền Nan nói vậy, ánh mắt sáng lên, cười ha ha bảo: "Thế gian đồn đãi, Nhất Bách Linh Bát La Hán Trận của Thiên Âm Tự uy danh khó lường, có thể chống đỡ nhị phẩm Vũ Tôn. Nếu lão phu thắng được, vậy các ngươi giao Long Tượng Bảo Đan ra, như thế nào?"
Huyền Không nhíu nhíu lông mày, suy tư chốc lát bèn hỏi:
"Còn nếu Khương thí chủ thua thì sao?"
"Vậy lão phu liền xoay người đi thẳng, từ nay không bao giờ làm phiền Thiên Âm Tự các ngươi nữa"
"Một lời đã định!" Huyền Không gật đầu nói, ông ta sở dĩ đồng ý, bởi vì đây là phương pháp giải quyết ổn thoả nhất.