Chương 275: Bối Phận Ngang Nhau
Khương thị,
Thân là một trong bát đại thế gia ở Đại Nguỵ Vương Triều.
Tổ địa của bọn họ tự nhiên không phải sơn môn của các tông môn gia tộc bình thường có thể so sánh.
Nơi đây là một chỗ sơn cốc rộng lớn, sương mù phiêu đãng, linh hạc bay lượn vòng quanh, khung cảnh đẹp đẽ giống như thế ngoại đào nguyên.
Vị trí trung tâm nhất của sơn cốc có một toà cung điện cao lớn hùng vĩ.
Bên trong cung điện,
Khương Ly cùng một đám trưởng lão Khương thị ngồi đối diện trò chuyện, mà mấy tên đệ tử dòng chính giống như Khương Viễn, thì chỉ có thể cung kính đứng ở một bên.
Vốn dĩ, bên trong đại điện là có một vị trí cho hắn.
Nhưng hiện tại Khương Ly đã là tứ phẩm tông sư, tiếp đón hắn cũng là tông sư cảnh trưởng lão trở lên, mặc dù hắn và Khương Ly là người cùng thế hệ, nhưng cũng không có khả năng ngồi cùng bàn với nhau.
"Lão phu nghe nói, lần này Khương Ly thủ toạ đến tổ địa là muốn nhận tổ quy tông?"
Khương Thần Vũ mở miệng nói, ánh mắt nhìn qua Khương Ly, mang theo một tia hiền từ.
Khương Ly là quan môn đệ tử của Khí Tôn, mà Khí Tôn lại chính là đại bá của lão, từ nhỏ Khương Thần Vũ nhiều lần được Khí Tôn dìu dắt, mới có thành tựu hôm nay. Cho nên lão đối với Khương Ly tràn đầy thiện cảm.
Khương Ly mỉm cười nói: "Đúng là có ý đó!"
"Thanh Hà Khương gia cùng Hoan Châu Khương thị vốn dĩ đồng khí liên chi, về sau bởi vì chút hiểu nhầm mà tách ra. Hiện tại Khương mỗ liền đại diện Thanh Hà Khương gia quay trở về nhận tổ quy tông..."
Nghe được lời này. Khương Thần Vũ vuốt râu cười sang sảng nói:
"Ha ha ha hay cho một câu đồng khí liên chi, đây cũng là ý nghĩ của toàn bộ Khương thị"
"Nếu xét về bối phận, Khương Ly ngươi phải gọi ta một tiếng thúc công, nhưng ngươi là đệ tử chân truyền của Khí Tôn. Vì vậy, bối phận chúng ta tương đương nhau, ngươi cứ gọi ta một tiếng lão ca là được"
Khương Ly gật đầu, ôm quyền: "Ra mắt Thần Vũ lão ca"
"Lão đệ khách khí" Khương Thần Vũ cười híp mắt, cực kỳ vui vẻ. Lại chẳng để ý tới sắc mặt cổ quái của tất cả mọi người.
Nhất là mấy tên tông sư cảnh trưởng lão.
Tính ra, bọn họ thấp hơn Khương Thần Vũ một bối phận, hiện tại Khương Ly gọi lão là đại ca.
Bọn họ chẳng lẽ phải gọi Khương Ly một tiếng thúc thúc sao, mẹ nó, thân phận có chút loạn ah.
"Không biết lúc nào ta mới có thể tiến hành bái tế tổ tiên?" Khương Ly hỏi.
"Chuyện ấy lão ca ta sẽ tự mình an bài. Nhưng trước đó, Khương Ly lão đệ đi đường mệt mỏi, nên nghĩ ngơi một hôm, cũng như đón gió tẩy trần"
"Vậy Khương Ly cung kính không bằng tuân lệnh"
Khuơng Thần Vũ gật đầu, nhìn Khương Ly thật sâu, con ngươi thâm thúy khẽ nhảy lên một tia sáng. Những người khác ở đây, có lẽ không nhìn ra thực lực của Khương Ly. Cho rằng hắn chỉ là tứ phẩm sơ kỳ tông sư.
Nhưng lão là Vũ Vương cường giả, trực giác n·hạy c·ảm hơn võ giả bình thường rất nhiều.
Ban nãy chưa cảm giác được gì, nhưng ngồi trò chuyện chốc lát, lão liền phát hiện ra, thực lực của Khương Ly không đơn giản như thế.
Thậm chí từ trên người Khương Ly, lão cảm nhận được một tia nguy cơ sinh tử.
Điều đó có nghĩa là gì, có nghĩa là thiếu niên trước mặt, sở hữu năng lực trọng thương thậm chí g·iết c·hết chính mình.
Cho nên thái độ của Khương Thần Vũ cũng theo đó mà thay đổi, coi hắn trở thành người ngang hàng với mình.
Thầm nghĩ, Khí Tôn quả nhiên mắt sáng như đuốc, đem một vị tuyệt thế yêu nghiệt như vậy thu về dưới môn hạ.
Lấy tốc độ trưởng thành của Khương Ly, nếu lại có thêm sự ủng hộ của Khương thị và Đúc Khí Tông, đừng nói mười hai mươi năm, nói không chừng năm sáu năm sau, Đại Nguỵ Vương Triều lại đi ra một vị tân tấn Vũ Tôn.
Hiện tại Khương Ly trở về nhận tổ quy tông, liền trở thành đệ tử dòng chính của Khương thị, đợi khi hắn tấn thăng nhị phẩm. Khương thị một nhà hai Vũ Tôn, toàn bộ Đại Nguỵ Vương Triều, còn ai dám tranh phong?
Cho nên, Khí Tôn chỉ tuỳ ý làm ra cử động, lại trợ giúp Khương thị dựng nên một cái cột trụ chống trời.
"Vậy làm phiền Thần Vũ lão ca"
Khương Ly chắp tay nói.
"Việc nhỏ mà thôi."
Khương Thần Vũ khoát khoát tay đáp, đưa mắt nhìn về phía Mai bà bà, trầm giọng nói:
"Nhược Mai, kế tiếp, ngươi liền thay thế lão phu tiếp đón Khương Ly lão đệ, nhớ kỹ không thể mất cấp bậc lễ nghĩa"
Nói xong, lão đứng dậy hướng về phía Khương Ly ôm quyền, rồi xoay người rời đi.
Nếu là người bình thường bái tổ quy tông, liền có thể làm qua loa.
Nhưng Khương Ly, đại biểu cho Thanh Hà Khương thị, lại không thể làm như vậy, lão cần phải đi chuẩn bị một chút.
Khương Thần Vũ vừa rời khỏi. Khương Ly mới sực nhớ tới lúc ở ngoài sơn môn, nhìn thấy bóng lưng của người tuổi trẻ kia.
Toàn bộ Khương thị, nhân khẩu rất thịnh vượng.
Hết thảy tộc nhân, tính cả chi thứ, cũng gần vạn người, nên hắn không xác định tên thiếu niên có tu vi cửu phẩm sơ kỳ kia có thân phận là gì, sống ở đâu.
Ngoài ra, đây là tổ địa của Khương thị, hắn không tiện thả ra thần thức, trắng trợn thăm dò, vì lý do ổn thoả, tốt nhất vẫn là hỏi thăm mấy vị trưởng lão.
Nghĩ vậy, Khương Ly nhìn về phía Mai bà bà, thuận miệng hỏi:
"Mai bà bà còn nhớ người thiếu niên tu vi cửu phẩm vũ đồ ở trước sơn môn không?"
"Thiếu niên? cửu phẩm vũ đồ?"
Mai bà bà nhíu mày, chẳng hiểu rõ ra sao.
Tộc nhân của Khương thị quả thực nhiều lắm, thiếu niên có tu vi cửu phẩm vũ đồ, không có một ngàn cũng có tám trăm, rất khó phán đoán, Khương Ly nhắc đến là người nào.
Thêm nữa, lúc Khương Ly nhập cốc, ra ngoài sơn môn tham gia náo nhiệt cũng có không ít cửu phẩm vũ đồ.
"Chẳng lẽ....là Khương Phàm?"
Khương Viễn đứng hầu ở bên cạnh, chợt do dự thốt lên mấy chữ.
Chẳng hiểu vì sao, lúc Khương Ly mở miệng nhắc đến thiếu niên có tu vi cửu phẩm vũ đồ, hắn chợt nghĩ tới Khương Phàm.
Bởi vì kẻ này làm cho hắn ấn tượng quá mức sâu sắc.
Toàn bộ bộ Khương thị, mỗi khi nhắc đến thiếu niên, bọn họ sẽ không nghĩ đến Khương Viễn hay Khương Thanh Hàn đầu tiên, mà là nghĩ đến Khương Phàm.
Bởi vì đối phương quá mức khác biệt.
Ở Khương thị, mỗi thời đại, đều sẽ đi ra vài nhân vật kinh tài tuyệt diễm, nhưng từ trước đến nay chưa từng xuất hiện đệ tử nào phế vật như hắn.
Mười chín tuổi mới đột phá cửu phẩm sơ kỳ, phóng nhãn toàn bộ Khương thị, đúng là độc nhất vô nhị.
"Là hắn ?"
Thần sắc của Mai bà bà khẽ động.
Kỳ thật, vừa rồi nàng cũng hơi suy đoán, thế nhưng ở sâu trong nội tâm, nàng thật không muốn để Khương Ly bắt gặp Khương Phàm.
Thứ nhất, bởi vì Khương Phàm quá phế vật, là sỉ nhục của Khương thị.
Thứ hai, Khương Ly bất ngờ mở lời, chuyên môn nhắc về một gã thiếu niên, rất có thể là dự định tặng cho đối phương chút cơ duyên hoặc đại loại thế.
Nàng là trưởng lão của Khương thị, tự nhiên muốn đem cơ duyên kia đặt lên thân một tên hậu bối có tiền đồ sáng lạn hơn.
Nhưng nếu Khương Ly thật sự ban tặng chỗ tốt cho Khương Phàm, trong mắt tất cả mọi người, rõ ràng là đang lãng phí cơ duyên.
Hơn nữa, nếu Khương Ly ban tặng đồ tốt, bọn họ cũng sẽ không có ý tứ yêu cầu Khương Phàm giao ra.
Dù sao, Khương Phàm cũng là đệ tử của Khương thị, nếu Khương Ly chân trước vừa tặng cơ duyên, chân sau đã bị Khương thị c·ướp mất.
Làm như thế chẳng khác gì t·rần t·ruồng đánh mặt Khương Ly rồi?
"Là phải hay không phải, gọi hắn đến nhìn một chút là biết!"
Khương Ly thản nhiên nói.
"Cái này. . ."
Mai bà bà ngẫm nghĩ chốc lát, bất đắc dĩ gật đầu đưa mắt nhìn về phía Khương Viễn nói:
"Tiểu Viễn, ngươi phái người đi tìm Khương Phàm, gọi hắn tới đây."
Khương Ly đã chủ động mở lời, nàng tự nhiên chẳng thể từ chối.
Hơn nữa, biết đâu là do bọn họ suy nghĩ nhiều thì sao?
Nói không chừng người mà Khương Ly để ý chẳng phải là Khương Phàm mà là một đệ tử khác. Dù sao bọn họ đều nhìn ra, Khương Phàm chính là phế vật.
Lấy nhãn quang của Khương Ly, hẳn là sẽ không sai đi nơi nào.
Chính là một cái Khương Phàm, vô luận như thế nào, cũng không có khả năng lọt vào pháp nhãn của Đông Ly thiếu chủ.
"Vãn bối đi làm ngay!"
Khương Viễn gật đầu, chắp tay xin cáo lui.