Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 286: Ầm Ầm Sóng Dậy, Vùng Vẫy Giãy C·h·ế·t?

Chương 286: Ầm Ầm Sóng Dậy, Vùng Vẫy Giãy C·h·ế·t?


Tiếng Ngư Long Trống vang vọng bốn phía.

Đây đại khái là lời đáp lại đanh thép của Bố Hải Thành hướng về phía ngoại địch..

Theo tiếng trống vang lên, cũng như chủ tướng Tào Vũ Sinh xuất hiện ở ngoài thành, từng đạo thân hình giống như từng khoả sao băng, nhao nhao rơi xuống mặt đất phía trước cửa tây Bố Hải Thành, cùng y đứng chung một đường, thân hình thẳng tắp, dõi mắt nhìn về phía đám đông đại quân.

Bên trái Tào Vũ Sinh là một vị lão giả mặc áo tím, chính là thái thượng trưởng lão của Đúc Kiếm Sơn Trang, Thanh Hà Quyền Vương, Thẩm Vận.

Thẩm Vận hai tay chắp sau lưng, lộ ra dáng vẻ phong mang tất lộ, giống như trở về thời điểm mấy chục năm trước, một mình song quyền, đánh xuyên mười vạn đại quân.

Bên phải Tào Vũ Sinh, là một vị đạo sĩ, thân mang đạo bào vàng kim óng ánh, trên đạo bào thêu thái cực đồ cũng dùng hai màu vàng bạc mà bện thành, đầu đội bạch ngọc quan, chân đạp tiền tài lý, mười ngón tay mang theo ngọc phỉ thúy, cổ đeo một cái vòng vàng hình chim đại bàng, ngay cả vỏ kiếm bên hông của lão cũng làm bằng hoàng kim phía trên còn khảm nạm đầy đá quý, sáng mù mắt c·h·ó.

Vị đạo sĩ này chính là Tài Hữu Thông Thần Ô đạo nhân.

Ô đạo nhân tay cầm Kim Tiền Kiếm, cũng không quay đầu nhìn Tào Vũ Sinh mà đưa mắt liếc về đại quân đang dần áp sát, thở dài nói:

"Khổ vậy, khổ vậy, lão đạo ta nhận một viên Kim Thân Đan của Tào đạo hữu, những tưởng sẽ được an nhàn dưỡng già thêm mấy năm, không ngờ lại phải vướng vào một trận chinh chiến"

Tào Vũ Sinh mỉm cười không đáp.

Triệu Xích Hà cầm trường thương xông tới, xuất hiện ở bên cạnh Ô đạo nhân, nhẹ giọng nói:

"Không nghĩ Triệu mỗ còn có cơ hội cùng Ô đạo hữu kề vai chiến đấu"

Ô đạo nhân ngẩn người nhìn về phía y, thản nhiên nói:

"Trận chiến hôm trước, chúng ta bất phân thắng bại, đợi Triệu đạo hữu cũng đột phá Vũ Vương, hai ta lại đánh thêm một trận nữa"

"Ha ha ha vậy Triệu mỗ giương mắt mà đợi!"

Một bộ áo xanh bồng bềnh rơi xuống, Trần phu tử cõng kiếm hạp ở sau lưng, nhẹ nhàng khoan khoái đi lên phía trước, ngắm nhìn đại quân phía xa xa, cười nhạt nói:

"Dương Minh Công thủ bút thật lớn, trực tiếp điều động ba mươi vạn đại quân tiến đánh quận Thanh Hà, thực là coi trọng chúng ta"

"Nghe nói trong ba mươi vạn đại quân có bốn vạn là cao thủ đến từ các tông môn gia tộc đâu" Lão Hoàng cười cười đáp.

"Người lại nhiều cũng chỉ là gà đất c·h·ó sảnh mà thôi, Liên mỗ cũng muốn xem, ai có thể đỡ nổi một kiếm của ta"

Liên Thành Chiến chậm rãi rơi xuống, đi tới bên cạnh Trần phu tử, ánh mắt đạm bạc.

Hắn chắp hai tay sau lưng, giữa eo treo trường kiếm, gió to quất vào mặt, để vị thanh niên tướng mạo thường thường này, bộc lộ ra một loại thiên hạ kiếm đạo duy ngã độc tôn, kiếm tiên phong thái.

Thiết Khai Sơn mặc khôi giáp, thân cao mười thước giống như cự nhân, song quyền nắm chặt, trên thân lưu chuyển từng luồng khí huyết ngập trời.

Thời gian gần đây, huyết mạch phản tổ của hắn đã biểu lộ ra càng ngày càng rõ ràng, từ xa nhìn lại giống như một đầu hồng hoang hung thú.

Tây Thành Dũng ôm lấy bảo đao, nhìn về phía Dương quân, chậc chậc cười to:

"Lão tử hành tẩu giang hồ nhiều năm, đúng là chưa từng gặp qua trận đại chiến nào lớn như vậy, về sau trở về Đông Ly Thành, nhất định phải cùng tiểu tỷ Thuý Hoa nói khoác một phen, đi qua trận chiến hôm nay, lão tử cũng xem như gặp qua sóng to gió lớn rồi"

Một bên khác,

Hoàng Vạn Quân, Lý Lập, Bùi Tuyên sóng vai mà đứng.

Hoàng Vạn Quân nhắm mắt dưỡng thần, lòng bàn tay chống đỡ lấy chuôi bảo đao ở giữa eo.

Lý Lập híp mắt nhìn về phía tây, ngắm nhìn mấy chục vạn Dương quân như cá diếc sang sông vọt tới, thần sắc thản nhiên.

Bùi Tuyên một tay chắp sau lưng, một tay vuốt râu, cười đùa nói:

"Nhớ năm đó ba mươi sáu huynh đệ chúng ta cùng bang chủ xông pha giang hồ, lập nên Tào Bang, hiện tại lại lần nữa kề vai chiến đấu"

Lý Lập thở dài nói: "Người già rồi, đánh xong trận này, Lý mỗ liền rửa tay gác kiếm, quy ẩn giang hồ"

"Hắc, nếu Lý huynh muốn quy ẩn giang hồ, vậy thì có thể đến quê hương của ta. Nơi đó không phồn hoa như Bố Hải Thành hay Ngân Giang Thành, nhưng thôn dân chất phác. Nếu ngươi đến, lão đệ nhất định sẽ cầm ra ba hũ rượu hạnh hoa mà ta cất giữ nhiều năm ra đãi khách"

Lý Lập nghe vậy, trịnh trọng nói: "Ngươi đừng có quên ước định!"

Bùi Tuyên cười ha ha không đáp.

"Chẳng biết thiếu chủ bao giờ thì trở về quận Thanh Hà, nếu có thiếu chủ ở đây nhất định sẽ đem đối phương đánh cho hoa rơi nước chảy..." Lục Liễu ôm lấy trường đao, hơi buồn bực nói.

"Ba hôm trước thiếu chủ vừa gửi thư, trong vòng bảy ngày nhất định sẽ trở về, hiện tại nói không chừng đã tới biên giới của Thanh Châu rồi" Hồng Miên nói.

"Không cần con ta ra tay, chúng ta cũng có đánh lùi địch nhân"

Khương Thượng tự tin nói.

"Lời ấy chí lý" Tam thúc công Khương Hạ vuốt vuốt râu, cùng mấy vị trưởng lão của Khương gia nhìn nhau cười đùa.

Ầm ầm ầm

Cổng thành mở rộng, từ bên trong một chi hắc giáp vệ chừng vạn người chỉnh tề đi ra, xuất hiện phía trước thành.

Chi giáp vệ này khí thế như hồng, mặc áo giáp kín mít, chỉ để lộ đôi mắt lạnh tựa hàn băng.

"Dàn trận!"

Lệ Phi Vũ gầm lớn, một vạn chiến vệ lập tức di chuyển, bố trí thành cự hình đại trận, khí huyết, sát khí cuộn trào cùng một chỗ, bốc lên trời cao.

Phía trên tường thành, mười vạn Thanh Hà Vệ Binh cùng mười mấy vạn nhân viên hậu cần, từng người sốt sắng cầm chặt vũ khí, hô hấp cứng lại, chờ đợi chiến đấu.

.........

Phía tây bắc quan đạo, chính giữa Dương quân.

Thành chủ Bá Tuyệt Đao Thành Dịch Thiên Tứ cùng tông chủ Thất Huyền Kiếm Tông Mộ Thư Hàng hai mặt nhìn nhau, cuối cùng người đằng sau mở miệng nói:

"Này cũng được? Bố Hải Thành là đang vùng vẫy giãy c·h·ế·t ư?"

Dịch Thiên Tứ quay đầu nhìn về phía đông, hỏi một đằng, trả lời một nẻo nói rằng:

"Bên người Dương Tố thiếu chủ có Thiên Sách Vương Dương Hưu, thêm lên ta và ngươi nữa là ba vị vũ Vương, một trận chiến này xem như đã định"

"Cũng chưa chắc, bên phía đối phương tựa hồ cũng có vài vị Vũ Vương cường giả, một người tựa hồ là cái gì Thanh Hà Quyền Vương Thẩm Vận, người còn lại là Tài Hữu Thông Thần Ô Vân Sơn."

"Thanh Hà Quyền Vương, Tài Hữu Thông Thần, đều là tân tấn Vũ Vương mà thôi, không đáng bận tâm" Dịch Thiên Tứ nói.

Mộ Thư Hàng không đáp mà quay đầu nhìn về phía một người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh, cười nhạt hỏi:

"Một trận đại chiến rung động tâm can như thế, phụ thân ngươi vậy mà không tham dự?"

Người đàn ông trung niên tên là Hạ Vũ Minh, có chút rụt rè chắp tay:

"Gia phụ tuổi trẻ từng chịu qua ám thương, thời gian gần đây thương thế bộc phát, nếu không nhất định sẽ tới góp vui"

Mộ Thư Hàng bĩu môi, nhẹ nhàng huy động roi ngựa, thản nhiên nói: "Vậy thì thật là việc tiếc nuối nhất trong cuộc đời của hắn"

Lão tổ của Hạ gia Hạ Huyền Vương cùng Mộ Thư Hàng, Dịch Thiên Tứ xem như người cùng thời đại, lúc tuổi trẻ từng không ít lần tranh đấu ganh đua với nhau. Về sau, Hạ Huyền Vương hơi tụt hậu, bị hai người bọn họ bỏ xa.

Nhưng Hạ gia của hắn vẫn chiếm lĩnh quận Kim Hà, làm một phương thổ hoàng đế. Mà Dịch Thiên Tứ cùng Mộ Thư Hàng thì tranh dành quận Ngọc Hà, như nước với lửa.

Đúng vào lúc này, phía trước đại quân bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện một thân hình khôi ngô, hai tay dài đến gối, mơ hồ có kim sắc quang mang lưu chuyển ở quanh thân như từng con rồng màu vàng hiện lên giữa mây mù.

Thời khắc bóng người đó xuất hiện ở giữa đại quân, thủ hộ ở bên người đại công tử Dương Tố, Dương Hưu lẫn Dịch Thiên Tứ, Mộ Thư Hàng ba vị Vũ Vương cao thủ đều không hẹn mà rung động tâm thần.

Người đàn ông kia đứng ở đó, vững chãi như núi, dù thân nơi đất bằng, nhưng khí thế lại nguy nga tựa hồ dãy Vũ Di Sơn, để người người khiếp sợ.

Vì y là đệ nhất cao thủ ở dưới trướng Dương Minh Công, Đông Phương Vô Kỵ.

Bên trên Bố Hải Thành, một tiếng trống trận trầm nặng vang lên.

Tào Vũ Sinh mặc cẩm bào, tà áo tung bay trong gió, đọc thầm một tiếng.

"G·i·ế·t!"

Đám cao thủ ở hai bên, tâm hữu linh tê, đồng thời đọc thầm một chữ g·i·ế·t, tiếp theo rướn người xông về phía trước.

Dương quân bộ binh kết thành trận hình, vững bước tiến lên, đồng thời hai cánh trái phải đều có một chi năm ngàn kỵ binh xông ra, móng ngựa như sấm động.

Hai chi kỵ quân phối hợp với nhau, phụ trách tiến hành quấy rối, thu hút cung nỏ ở đầu thành, trợ giúp bộ binh nhanh chóng áp sát đến dưới tường thành.

Chương 286: Ầm Ầm Sóng Dậy, Vùng Vẫy Giãy C·h·ế·t?