Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Nghịch Trần
Unknown
Chương 287: Các Hiển Thần Thông, Đại Chiến Bạo Phát
Đông Ly Vệ thủ ở trung tâm, ba vị Vũ Vương là Thẩm Vận, Ô đạo nhân cùng Trần phu tử áp trận, mà Triệu Xích Hà, Trần Thủ Nghĩa cùng Liên Thành Chiến, Thiết Khai Sơn bốn vị tông sư cao thủ chia binh hai đường, riêng phần mình hướng về phía trước lao nhanh, ngăn cản lộ tuyến xung kích của kỵ binh.
Ba mươi vạn Dương quân một đường đẩy mạnh, bởi vì đám Tào Vũ Sinh, Thẩm Vận và Đông Ly Vệ ra thành chống địch mà gần trăm cỗ Linh Ngọc Pháo và sàng nỏ nguyên bản là dự định công kích lên hộ thành đại trận, đã không kịp chờ đợi mà phóng xuất ra, hướng về phía mười mấy vị cao thủ cùng Đông Ly Vệ mà nhắm tới.
Tây Thành Dũng là người xông lên đầu tiên, gã vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy giữa tầm mắt có hai điểm đen đang áp sát, ngửa đầu cười oang oang nói:
"Vài ba viên đ·ạ·n pháo thì làm gì được lão tử ha ha ha"
Trong lúc nói cười, gã nghiêng người tiếp tục lướt về phía trước, duỗi ra hai tay, năm ngón tay thành hình cái móc, vận dụng cương khí đem hai khoả đ·ạ·n pháo túm ở trong lòng bàn tay, hai khoả thiết cầu mang theo quán tính cực đại, cùng cương khí nồng đậm giữa năm ngón tay của gã ma sát kịch liệt với nhau, bắn ra từng đợt ánh lửa khó bề tưởng tượng.
Thân hình khôi ngô của Tây Thành Dũng bị hai viên đ·ạ·n pháo đẩy lui về phía sau mười mấy bước, hai chân trượt dài trên mặt đất, cuối cùng biến hư thành thực, hai bàn tay phân biệt túm chặt hai viên thiết cầu đã nỏ mạnh hết đà. Tiếp đó vặn người một cái, cười hô hố nói:
"Trả lại cho các ngươi!"
Hai thanh đ·ạ·n pháo lấy tốc độ không thua gì ban đầu, hướng về phía đám bộ tốt cầm thuẫn đi ở phía trước mà bay ngược trở về, đ·ạ·n pháo nổ tung, trực tiếp nổ c·hết mười mấy người.
Còn chưa hết, hai chân của gã đột nhiên chụm lại một chỗ, tung người nhảy lên thật cao, rút ra khoái đao hướng về phía trước trảm mạnh, đồng thời gầm lớn:
"Huyễn Âm Kiếp Đao - Kinh Hàn Nhất Miết"
Đúng lúc này, có hai chi cự tiễn hung ác lao tới, lướt về phía trước người Tây Thành Dũng. Hoàng Vạn Quân đứng ở bên cạnh nhàn nhã rút ra Long Văn Đao, qua loa hời hợt bổ xuống, liền đem hai nhánh cự tiễn vừa nhanh vừa mạnh chẻ thành hai khúc, từ hai bên đầu vai của hắn lướt qua, rơi xuống mặt đất, nhíu mày nói:
"Ra chiêu liền ra chiêu, ở đó mà hô to gọi nhỏ, có phiền hay không?"
Tây Thành Dũng một đao đem một viên thiết cầu chém vỡ làm đôi: "Vỡ cho ta!". Rồi quay đầy cười khà khà nói:
"Hoàng lão huynh sai rồi, lão Tây ta vẫn luôn cảm thấy, chỉ cắm đầu đánh nhau thì không lộ ra phong phạm cao thủ nha"
Hoàng Vạn Quân trợn trắng mắt, nhấc chân đi về phía trước, Long Văn Đao lần nữa vung lên, liền đem một nhánh cự tiễn chặt đứt.
Phía bên khác, có ba viên đ·ạ·n pháo đồng thời hướng về phương hướng hai thiếu nữ trẻ măng mà bắn tới, chỉ thấy hai nàng đồng thời vọt lên cao, đao kiếm hợp bích hoá thành trận đồ âm dương, đao khí, kiếm khí giống như bươm bướm tuỳ ý lượn vòng, ba viên đ·ạ·n pháo mang theo khí thế cực đại vừa chạm tới, giống như lấy trứng chọi đá, trong nháy mắt vỡ nát tan tành.
Một nhánh tiễn bắn về phía Khương Thượng, người sau chắp tay sau lưng, mũi chân điểm nhẹ, tung người lên cao, lúc rơi xuống vừa vặn giẫm ở bên trên thân mũi tên, phần đuôi của mũi tên đột nhiên chạm đất, đầu mũi tên vểnh lên, gian nan trượt về phía đông chừng ba bốn trượng mới triệt để ngừng lại.
Khương Thượng đứng ở bên trên mũi tên, hơi lệch tầm mắt, liền thấy ở phía xa chợt vọt tới một thân ảnh, đó là một người đàn ông trung niên mặc trường bào, tay cầm một thanh đao cổ xưa.
Người nọ vừa xuất hiện ở trên chiến trường, lâm tức truyền tới một luồng đao khí kinh thiên động địa.
Lấy y làm trung tâm, từng đạo đao cương từ khắp mặt đất ầm ầm bốc lên, như dòng suối phun thẳng lên trời.
Đất bằng lên như kinh lôi!
Phía trước Bố Hải Thành, trong phạm vi mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng...đều là đao cương cuồn cuộn xông phá cửu tiêu.
Chỉ thấy đao cổ ra khỏi vỏ, đao cương xung quanh từ một biến hai, từ hai biến bốn, từ bốn biến tám. Tám đạo đao cương rộng lớn như sóng đào, rót vào thương khung, tiếp theo hoá thành một đầu Bạch Long vắt ngang trời.
Từng viên đ·ạ·n pháo, mũi tên xuyên qua khe hở của đám cường giả may mắn vọt vào sát tường thành, còn chưa kịp đến nơi đã vô duyên vô cớ nổ tung giữa trời.
Dẫn đầu chúng võ giả Tào Vũ Sinh nghe âm thanh quay đầu nhìn lại, phát hiện thân phận của người vừa đến, không nói gì mà gật gật đầu.
Người sau thu đao vào trong vỏ, lặng lẽ điểm đầu, thân hình giống như chuồn chuồn lướt về phía trước.
Người đàn ông trung niên vừa mới tham chiến, không ai khác chính là thái thú Đặng Kinh.
Từ hơn nửa năm trước thất bại ở ngoài Thanh Hà Quận Thành. Đặng Kinh liền từ bỏ chức vị thái thú, cõng theo Kinh Tịch Đao du tẩu giang hồ, không chút tăm tích. Hôm nay vừa lúc quay về.
"Là thái thú!"
"Thái thú cũng tới"
Phía trước cổng thành, mấy ngàn Đông Ly Vệ dựa theo quân trận mà đứng, bắt gặp Đặng Kinh ra tay, từng người ánh mắt nóng rực, kích động vô cùng.
Phía đối diện, mặc dù phía trước có võ đạo cường giả ngăn đường, nhưng bộ binh của Dương quân vẫn dựa theo kế hoạch và sách lược cũ, vững vàng bước về phía trước, đặc biệt là năm vạn bộ tốt cầm thuẫn đi phía đầu.
Từng người hai mắt đỏ bừng, sớm đã quyết ý phải c·hết.
Khoảng cách giữa hai bên đã không còn đủ trăm bước, Dương quân bộ tốt rốt cuộc có thể nhìn thấy phong thái của đám cường giả bên phía Bố Hải Thành. Nhìn thấy một lão giả mặc áo cẩm bào màu tím, đang chắp hai tay sau lưng mà đứng, bên trái là một lão đạo sĩ ăn mặc diêm dúa loè loà loẹt, tay cầm Kim Tiền Kiếm, bên phải là một vị nho sĩ trung niên mặc thanh sam, lưng đeo kiếm hạp.
Ba vị Vũ Vương cường giả!
Không nghĩ tới, trong âm thầm, quận Thanh Hà lại ẩn giấu nhiều Vũ Vương như vậy.
Phía khác, hai nhánh kỵ binh vừa chia ra hai phía q·uấy r·ối, chưa kịp làm gì đã bị bốn vị tông sư cường giả ngăn chặn.
Triệu Xích Hà cùng Trần Thủ Nghĩa
Liên Thành Chiến cùng Thiết Khai Sơn
Mỗi bên hai người, riêng phần mình ngăn trở năm ngàn kỵ binh.
Sa trường kỵ quân giao chiến và giang hồ cường giả giao phong, tương đối dị khúc đồng điệu, kia chính là chú trọng một mạch mà thành.
Vậy sa trường kỵ quân đối mặt với giang hồ tông sư, hơn nữa cả hai bên đều không nguyện lui bước, sẽ là loại tình cảnh như thế nào?
Thanh Châu từng có một vị tông sư cường giả, một người một kiếm chặn đánh ba ngàn kỵ binh, cuối cùng bị thiết kỵ giẫm thành thịt nát.
Mà lúc này, bốn người Liên Thành Chiến cũng đi làm cử động như vậy.
Liên Thành Chiến cùng Thiết Khai Sơn căn bản không cần giao lưu, lập tức lựa chọn một trước một sau, đồng thời tiến lên.
Một vị là kiếm đạo anh tài, một vị là hình người hung thú.
Liên Thành Chiến một bộ áo choàng đen cũ nát, tay cầm ba thước trường kiếm, cương khí như cầu vồng, một kiếm đưa ra liền đem vài tên kỵ binh của Dương quân, cả người lẫn ngựa chém ngang lưng.
Thiết Khai Sơn tay không tấc sắt, chỉ dựa vào một đôi nắm đấm, chẳng cần s·ú·c thế, liền một quyền nện lên đầu lâu của chiến mã, đến mức thớt chiến mã cao to kia quỳ tại chỗ, kỵ binh bổ nhào xuống đất, liều c·hết bổ đao, Thiết Khai Sơn cười nhạt, nhấc hai tay hướng ra ngoài quét mạnh, t·hi t·hể của kỵ binh lẫn chiến mã riêng phần mình bị quét bay ra xa, nện trúng đám kỵ binh ở hai bên, bảy tám gã kỵ binh bị hất tung lên trời.
Hàng kỵ binh đằng sau vừa lúc ập tới, Thiết Khai Sơn hơi cong eo nghiêng người, ôm lấy cổ ngựa, dùng hai tay đem chiến mã nhấc lên cao, xoay tròn một vòng, sau đó ném mạnh ra ngoài, lại nện cho bốn phía kỵ quân trận hình đại loạn.
Một mạch g·iết hơn tám mươi tên kỵ binh, mũi chân của Thiết Khai Sơn hơi điểm nhẹ, lùi về phía sau.
Cùng lúc đó, Liên Thành Kiếm nâng kiếm tiến về phía trước, một chiêu Thiên Địa Sơ Khai trảm ra, liền lấy mạng mười mấy người.
Liên Thành Chiến, Thiết Khai Sơn phối hợp nghiêm mật, không chê vào đâu được, nhường cho Dương quân kỵ binh không thể tiến về phía trước nửa bước.
Một bên khác, thủ đoạn của Triệu Xích Hà và Trần Thủ Nghĩa càng thêm cấp tiến.
Hai vị tông sư đỉnh phong một người cầm thương, một người cầm kiếm, bày biện ra tư thế như phá núi chẻ tre, càng chiến càng mạnh, không ngừng xung phong liều c·hết.
Thiết thương trong tay Triệu Xích Hà gọi Trọng Sơn, thương nặng ba trăm cân, nhưng tốc độ lại nhanh như gió, mỗi lần quét ngang, vô luận là chiến mã hay mặc chiến giáp kỵ binh đều bị đập thành thịt nát.
Còn Trần Thủ Nghĩa thì nắm chặt Huyết Hà Kiếm, mỗi kiếm chém ra liền đem máu tươi của kẻ địch hút sạch, bổ sung khí huyết hao hụt, càng đánh, khí huyết trên người y càng thêm nồng đậm, từ xa nhìn lại chẳng khác gì một gã huyết nhân.